Mục lục
Phong Khí Quan Trường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa lên xe chuẩn bị rời khỏi Nam viên, điện thoại trong túi Lương Tiểu Lâm chợt vang lên, là điện thoại của phó trưởng ban tuyên giáo thị ủy kiêm chủ nhiệm ban đối ngoại thành phố, Tiêu Ba.

“Bạch Tuyết đang làm ầm ĩ trong phòng làm việc Trương Chính Quân, Lương thị trưởng, anh có nên qua một chuyến không?”

Thấu qua song xe, Lương Tiểu Lâm nhìn Thẩm Hoài đang nói chuyện ngoài mép bãi đỗ xe với Dương Ngọc Quyền, mắt nheo lại, nói với Tiêu Ba bên kia điện thoại: “Lão Tiếu, cậu nói với Trương Chính Quân, rằng đài truyền hình nên xử lý thế nào thì cứ xử lý thế ấy. Bạch Tuyết mà còn làm ầm lên thì cứ bảo tôi nói thế. Chuyện hôm nay Đàm bí thư rất không thích, lão Tiếu, tốt nhất cậu và Trương Chính Quân nên chủ động tới tìm Đàm bí thư kiểm điểm một cái.”

“Ừ, tôi biết rồi. Lương thị trưởng, anh phải giúp tôi đỡ chút lời với Đàm bí thư a, không như vậy thì lần này tôi bị hại thảm mất.”

Trưởng ban tuyên giáo được xếp vào hàng thường ủy, là cán bộ tỉnh quản, nhưng địa vị phó trưởng ban thì kém xa.

Chuyện hôm nay, nói nhỏ thì cũng chỉ là xung đột cá nhân giữa Bạch Tuyết và Thẩm Hoài. Nhưng nếu nói lớn, chỉ cần Đàm Khải Bình nhận định tính chất vụ việc tương đối nghiêm trọng, vậy từ cái ghế phó trưởng ban của hắn xuống thẳng nội bộ đài truyền hình, sợ rằng sẽ bị thanh tẩy một lần.

Chuyện hôm nay Tiếu Ba không sợ không được a!

Lương Tiểu Lâm thấy Đàm Khải Bình không có ý nhắc lại chuyện này, nhưng hắn ngờ không thấu trong đầu Đàm Khải Bình đến cùng là nghĩ thế nào, chỉ an ủi Tiếu Ba: “Cậu đừng quá bận tâm, đối với công tác của ban tuyên giáo, Đàm bí thư khá vừa lòng, không lý gì phủ định mình cậu cả…”

Cúp điện thoại, Lương Tiểu Lâm hạ cửa kính xe, mỉm cười nói mấy câu với Thẩm Hoài, Dương Ngọc Quyền, tính là chào hỏi, rồi mới để tài xế lái xe rời Nam viên.

Chưa về đến nhà, điện thoại lại vang lên, Lương Tiểu Lâm vừa ấn phím nghe, tiếng gầm gào của Bạch Tuyết từ trong loa truyền ra: “Lương Tiểu Lâm, con mẹ anh, dám để Trương Chính Quân khai trừ tôi! Anh tưởng l** bà là miễn phí cho anh liếm đấy hả…” Tiếp đó thanh âm ngừng lại, Lương Tiểu Lâm biết Bạch Tuyết mới rời khỏi đài truyền hình, có lẽ đang bực bội lái xe. Hắn mong không được khắc ấy con đàn bà kia tai nạn chết mẹ cho xong. Chắc thiếu chút nữa bị tai nạn làm cho đầu não tỉnh ra không ít, giọng cô ta mới dịu lại: “Lương Tiểu Lâm, anh phải cho tôi câu trả lời rõ ràng, nếu không đừng hòng xong với bà!”

“Cô đến Phan gia viên chờ tôi!” Lương Tiểu Lâm nhăn mày, đầu nhức như búa bổ, lại không thể không đi vỗ an con mụ đang sa vào điên cuồng này, bèn để tài xế lái xe chở đến Phan gia viên.

Nếu không phải niệm lấy tư vị trên giường không kém, nếu không phải niệm lấy em gái giáo viên của cô ta còn chưa đến tay, chỉ bằng hành động mắt đi mày lại với Tạ Hải Thành mấy ngày qua, hắn sớm đã vứt nàng qua tám con phố rồi.

Lương Tiểu Lâm không muốn chuyện xấu của mình bị người ngoài thấy được, đến chỗ hẹn liền phân phó thư ký và tài xế về trước, tự mình hắn lên lầu. Nhìn vào trong phòng có ánh đèn hắt ra, cầm chìa khóa mở cửa, chợt một bóng đen nhào tới trước mặt. Hắn không kịp tránh, bị chiếc gối ôm đập thẳng vào mặt, khiến mắt kính mạ vàng giá không mọn rơi xuống đất, nhịn không nổi cáu lên, quát: “Cô náo đủ chưa?”

“Cái gì mà náo đủ hay không? Một tên bí thư đảng ủy trấn tép riu thôi, ngay trước mặt lại dám mắng đàn bà của anh là kỹ nữ, anh không thốt được một tiếng, có còn là đàn ông hay không?” Bạch Tuyết gần như khùng rồi, không chút kiêng kị chửi rủa Lương Tiểu Lâm.

Từ nhỏ đến lớn, bởi mặt mũi dễ nhìn, không biết có bao nhiêu đàn ông nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, nàng chưa bao giờ bị vũ nhục như hôm nay, sao có thể nhịn cho được?

“Cô tưởng hắn chỉ là một bí thư đảng ủy trấn tép riu?” Lương Tiểu Lâm cười khẩy, khom lưng nhặt mắt kính lên, may mắn vẫn chưa vỡ, nhìn chăm chăm vào Bạch Tuyết đang nổi giận đùng đùng, nói: “Nếu tôi nói ba hắn là phó tỉnh trưởng, cô còn cảm thấy ủy khuất ư?”

“Cái gì?” Lời Lương Tiểu Lâm phảng phất như thuốc an thần liều cao, tức thì khiến Bạch Tuyết chết điếng người, khó mà tin tưởng hỏi lại: “Thật? Ba súc sinh kia thật là phó tỉnh trưởng?”

“Sao không náo nữa? Lúc nãy còn hăng lắm mà?” Lương Tiểu Lâm nhặt gối ôm lên, ném về ghế sofa, cười lạnh nói: “Tôi thấy hai ngày nay mắt cô hận không được dán lên người họ Tạ kia rồi, cả đầu óc cũng hư mất. Nếu Thẩm Hoài chỉ là tên bí thư tép riu, lấy bối cảnh của họ Tạ, tùy tiện dí một đầu ngón tay cũng đủ ép nó chết rồi, cần gì kích động cô đứng ra công kích? Cô cho rằng Thẩm Hoài lấy tư cách gì để xuất hiện trước mặt Đàm Khải Bình?”

“Em…” Bạch Tuyết chết trân, sững cả người, nhìn bộ dạng tức giận của Lương Tiểu Lâm không giống làm giả, vội đứng lên, ỷ ôi chạy lại, vuốt vuốt lên ngực hắn: “Em nào có váng đầu a, còn không phải anh nói nên làm tốt quan hệ với họ Tạ? Không phải anh bảo họ Tạ rất có ích với anh? Em toàn làm theo lời anh bảo, ai biết hắn cũng không phải thứ gì tốt. Nghĩ tới nghĩ đi chỉ có anh là tốt với em nhất, vừa rồi giận quá mất khôn, anh tha thứ em nhé…”

Nghe tiếng thủ thỉ ngọt như mía lùi, xương cốt Lương Tiểu Lâm đã mềm hơn nửa, nhưng vẫn muốn cho nàng một bài học nhớ đời, mặt lạnh tanh không cất tiếng. Song bàn tay nhỏ nhắn của con yêu tinh này đã luồn vào trong đũng quần, nhè nhẹ cào hai cái, tâm can hắn run thẳng lên, cũng không kéo tay nàng ra, mà rướn người ra sau, để nàng tiện cởi thắt lưng, vừa hưởng thụ đôi tay chuyên nghiệp vừa nói: “Vụ Anh Hoàng, Vương Tử Lượng bị chỉnh đảo, chính em là người làm phóng sự, bao nhiêu người ở khu thành bắc không phải là em không biết, chẳng lẽ những lời đồn ấy đều là giả? Lão Tiếu và đài truyền hình phải có câu trả lời thích đáng với Thẩm Hoài mới khai trừ em, em cũng đừng náo với bọn họ, không như vậy sẽ liên lụy nhiều người hơn thôi, đối với em chẳng có gì tốt đâu…”

“Được, anh nói cái gì em nghe cái đó, không tới đài truyền hình thì ở nhà phục vụ anh, chỉ cần anh nhớ đến em là được.” Bạch Tuyết ôn nhu như mèo nói.

Nhìn Bạch Tuyết biến mặt nhanh như lật sách, Lương Tiểu Lâm chỉ biết chậc lưỡi. Nếu không phải con đàn bà này không đầu óc, khuất phục trước quyền thế, đứa sắp về hưu như mình nào đó phúc phần để hưởng thụ mỹ diệu kiểu này?

“Trước mắt em an phận một thời gian, anh cũng sẽ không để em chịu thiệt thòi quá lớn.” Lương Tiểu Lâm nhìn khuôn mặt đẹp như hoa như ngọc đang cúi dưới háng mình, thầm nhủ đời này thế cũng đáng, lại ấn đầu nàng xuống, nói: “Ở Đông Hoa, thà đắc tội Đàm Khải Bình, nhưng tuyệt không nên đắc tội Thẩm Hoài, em hiểu chưa?”

“Anh thật là, cứ hỏi thế này sao em phục vụ được? » Bạch Tuyết ngước mắt lên, tay nắn nhẹ lên cái chày nửa cứng nửa mềm, dùng ngón tay vạch nhè nhẹ lên đó, gắt giọng: “Anh nhắm mắt đi, không cho nói chuyện nữa.”

Thấy Lương Tiểu Lâm nghe nói khép mắt lại, trên mặt Bạch Tuyết lộ ra thần sắc đắc ý, nàng rất thích cảm giác đùa giỡn đàn ông trong lòng bàn tay thế này…

****************************************

Hôm nay đã hơi muộn, hơn nữa Tống Hồng Quân cũng không định kéo Thẩm Hoài đi chơi ngay trước mặt Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa.

Tôn Khải Nghĩa, Tạ Hải Thành phải gấp gáp về lại công ty, Tống Hồng Quân lại khác, không quản việc quá chặt, thời gian cũng dư dả nên mới sớm thả Thẩm Hoài rời đi.

Ngồi trong xe cùng Tôn Á Lâm, nhìn ra sắc đêm âm trầm ngoài song, im lặng không nói chuyện.

Từ thành phố đến Mai Khê phải đi qua cầu Hoàng gia. Trước khi Mai Khê, Hạc Đường được vạch về Đường Ấp, cầu Hoàng gia là ngoại thành. Gần đây trên cung đường này liên tục mở mấy cửa tiệm gội đầu mát xa, trong đêm hè nóng bức, những cô gái ăn mặc sexy ngồi trong cửa kính càng hút hồn người, dưới ánh đèn mờ ảo càng tăng thêm mấy phần ái muội.

“Những tiệm kiểu thế này có xu hướng lan về Mai Khê, anh thấy thế nào?” Tôn Á Lâm thấy Thẩm Hoài mải nhìn ra bên ngoài, hỏi.

Thẩm Hoài ngồi thẳng người dậy, cười nói: “Các nàng đều tự lực cánh sinh, rất tốt!”

“…” Tôn Á Lâm nguýt hắn một cái, nói: “Lần này về BK thu hoạch không nhỏ a?”

“Thường thôi, thường thôi.” Thẩm Hoài cười nói: “Nếu đã không thể để người khác thích mình, tất phải tìm cách để người khác không thể không coi trọng mình… Câu danh ngôn này là ai nói ấy nhỉ?”

“Ai nói cơ à? Không phải anh soạn bậy soạn bạ?” Tôn Á Lâm không chút lưu tình chọc xuyên hắn.

“Đúng rồi, vì sao cô nhìn Tống Hồng Quân không thuận mắt, chuyện này cô chưa kể lần nào a?” Thẩm Hoài nhớ ra, nhịn không nổi hỏi.

“Nhìn người không thuận mắt mà còn cần lý do ư?”

“Nhưng vì sao hắn đắc tội cô mới được? Đạo lý nói không thông a?” Thẩm Hoài hiếu kỳ truy hỏi.

“…” Tôn Á Lâm trừng Thẩm Hoài một cái, nhắc lại việc cũ, cắn răng cắn lợi nói: “Hồi mới đến HK, chú tôi còn nhào nặn tác thành với hắn mà. Bà đây nghĩ, dù sao cũng muốn tìm người chực cơm ăn, chực ai mà chẳng là chực? Nếu là quen rồi, để hắn chiếm chút tiện nghi, bà đây có ghét đàn ông cũng nhịn. Lần thứ hai gặp mặt đã gấp gáp muốn mò, đương thời bà đang bực vì chuyện khác, mới điên lên quơ gạt tàn trên bàn, đập một phát lên đầu, chảy cả máu. Ân oán giữa tôi với hắn chỉ đơn giản thế thôi…”

Thẩm Hoài nhịn không nổi ha ha cười lớn, hắn biết ở HK Tống Hồng Quân cũng là một tên hoa hoa công tử, nhưng không ngờ lại từng ăn qua khổ đầu trong tay Tôn Á Lâm.

Tôn Á Lâm thấy Thẩm Hoài có vẻ rất khoái chí, khẽ nguýt một cái, nói: “Bằng bộ dạng hắn mà muốn chiếm tiện nghi của bà? Nếu đổi lại là bản mặt anh, bà đây nói không chừng sẽ nương tay…”

“Cô mà khen nữa là tôi mò thật đấy.” Thẩm Hoài cười nói, liếc sang đôi chân thon dài và bờ mông phong mãn bên cạnh, thầm nhủ: là đàn ông chắc ai cũng muốn kiểm tra thử a!

“Hay là anh thử xem, tôi không đánh đâu!” Tôn Á Lâm quay mặt sang, nói: “Anh không thử sao biết tôi có động thủ hay không?”

“… Được, tôi đầu hàng, tôi thừa nhận mình không có cái gan kia.” Thẩm Hoài bị Tôn Á Lâm nhìn đến phát cáu, nhấc tay xin tha, để nàng nhanh nhanh lái xe đưa về, hắn nhớ Trần Đan lắm rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK