Thẩm Hoài dự định ở lại Du Sơn nửa năm, không có quá nhiều thời gian cho hắn để rảnh rỗi bố trí, để chơi trò mèo vồ chuột.
Hắn đối với Lương Chấn Bảo là nói thẳng, càng không có thời gian tiến hành những thứ “khảo nghiệm” đối với nhóm người Hồ Chí Quân.
Để tránh tình trạng sau khi hắn rời khỏi Du Sơn, một số việc chịu ảnh hưởng của thế lực nơi đó không thể tiến hành, dù rất vội vàng, Thẩm Hoài cũng nên cố gắng có thể đưa vài người tập trung lại. Dù trong tương lai cả nơi này vẫn còn có người của “Viên Hồng Quân” bất giác xuất hện, nhưng cũng không phải lý do để gây trở ngại trong lúc làm việc.
Nhìn thấy vẻ mặt của La Khánh, Phùng Ngọc Mai, Hồ Chí Quân hơi nghi ngờ, Thẩm Hoài cười nói:
- Có thể thời gian các anh tiếp xúc với tôi không dài, tuy nhiên trước đây tôi cũng có bạn bè học tại trường Đại Họạc công nghiệp Hoài Hải, anh ấy sau hơn các anh hai năm, từ phía anh ấy, tôi đã sớm nghe được một số việc về các anh, tôi vẫn tương đối hiểu biết về các anh. Đương nhiên rồi, sau này càng có nhiều thời gian và cơ hội, tôi nghĩ hiểu biết sẽ sâu đậm hơn. Tôi hy vọng sau Tết, vấn đề đập nước sẽ được giải quyết triệt để, thời gian rất khẩn trương. Về vấn đề lựa chọn người của Đập nước hồ Du Sơn, tôi có thể tiến cử anh với Bí thư Lương, tuy nhiên rất nhiều việc, vẫn cần điều kiện của bản thân cứng cáp mới được.
- Chủ tịch huyện Thẩm, ngài cứ yên tâm. Tôi không để Chủ tịch huyện Thẩm ngài thất vọng.
Hồ Chí Quân vẫn chưa làm rõ tình hình, chỉ trả lời như máy móc.
Là một trong mười mấy trường có tiếng trong nước, mỗi năm Đại Học công nghệp Hoài Hải chiêu sinh trên trăm học sinh từ thành phố Đông Hoa. Ngoài ra trong trường có các hội đồng hương, các hoạt động tổ chức liên kết mang tính thường xuyên ra, mùa hè mỗi năm, mọi người đều yêu thích cùng tập trung vui đùa trên du thuyền giữa thành phố Từ Thành và Hoa Đông, do đó những học sinh trên một hai lớp hoặc thấp hơn, dù quan hệ không mật thiết, nhưng đều làm quen với nhau,
Chỉ là Hồ Chí Quân, Phùng Ngọc Mai, La Khánh không tưởng tượng ra, dưới hai lớp trong trường của họ, ai lại có quan hệ mật thiết với Thẩm Hoài, thân thiết đến mức hắn tiến cử một người, Thẩm Hoài đã rất xem trọng người này.
Tuy nhiên giống như Thẩm Hoài là kẻ hàng không không chỗ dựa, muốn trong thời gian dăm ba tháng, đi tìm hiểu, quen biết hết hơn hai trăm cán bộ trong toàn huyện, từ trong đó chọn ra một số người, tạo thành một luồn sức mạnh, hơn nữa không thể cho người khác tham gia, dường như là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Phái hàng không phải từng bước hình thành nhóm riêng, chủ yếu vẫn phải dựa theo người tin tưởng để tiến cử. Đàm Khải Bình lúc vừa đến Hoa Đông cũng vậy; Thẩm Hoài vừa đến Du Sơn, cũng nhất định phải như vậy. Có thể ưu thế duy nhất của Thẩm Hoài, chính là người khác không biết rốt cuộc hắn đối với Hoa Đông quen biết được bao nhiêu.
Thẩm Hoài không thể cùng với La Khánh, Phùng Ngọc Mai, Hồ Chí Quân để nhớ lại cuộc sống sinh viên tại trường Đại Học, sáu năm trung học của hắn đều trải qua tại huyện Hà Phổ, nhưng vài năm này hắn thậm chí không có lý do để quay về trường trung học huyện Hà Phổ một chuyến nữa là
Để La Khánh, Hồ Chí Quân cùng với Thẩm Hoài bàn về đập nước hồ Du Sơn, Phùng Ngọc Mai vào bếp giúp ba mẹ chuẩn bị cơm tối. Cũng may Hồ Chí Quân mang cá và thịt đến làm quà biếu, không cần thiết phải tối chạy đến chợ mua thức ăn, có thể làm vài món ăn, không đến nỗi quá keo kiệt.
La Khánh đi vào bếp, giúp lặt rau, hỏi vợ:
- Chủ tịch huyện Thẩm có chắc chắn sẽ đưa Hồ Chí Quân trở thành Cục trưởng cục thủy lợi không?
- Còn phải xem Lương Chấn Ngọc có thỏa hiệp không?
Phùng Ngọc Mai nói.
- Tuy nhiên hiện tại xem ra, Chủ tịch huyện Thẩm cho Hồ Chí Quân phụ trách Cục thủy lợi, chắc chưa phải ý tạm thời.
La Khánh gật đầu, lúc trưa Thẩm Hoài cứ xông thẳng vào tâm lý phòng tuyến của Lương Chấn Bảo, y và vợ cảm thấy, có chút ép người quá đáng.
Nếu chỉ riêng Lương Chấn Bảo đại diện trong Huyện chủ động đưa ra phương án thu mua, hình thức có thể uyển chuyển hơn nhiều. Lương Chấn Bảo không phải thằng ngốc, lợi và hại đều có cân nhắc, không cần thiết ép buộc anh ta vội như vậy.
Kiểu ép người của Thẩm Hoài, ngược lại có khả năng đưa Lương Chấn Bảo kéo không xuống được, mang sự việc kéo căng hơn.
Tuy nhiên, muốn Lương Chấn Bảo trên các vấn đề đập nước hồ Du Sơn, bao gồm việc bổ nhiệm tân Cục trưởng cục thủy lợi cùng với phương án hợp tác cụ thể, đều lui bước đến cùng, phải phối hợp chặt chẽ, thì phải lập tức phá vỡ tâm lý phòng tuyến nhất thời của Lương Chấn Bảo.
Chỉ là La Khánh, Phùng Ngọc Mai nghi ngờ, rốt cuộc là ai đã tiến cử Hồ Chí Quân cho Thẩm Hoài, Thẩm Hoài vẫn chưa gặp qua Hồ Chí Quân một lần, đã quyết định đề cử Hồ Chí Quân làm Cục trưởng cục thủy lợi?
- Em nói cái người học thấp hơn chúng ta hai lớp, rốt cuộc là ai?
La Khánh hỏi vợ.
Phùng Ngọc Mai nhún nhún vai, bạn học có quan hệ mật thiết thời Đại học, sau khi tốt nghiệp rất nhiều đã không liên lạc với nhau, hơn nữa lại là thấp hơn hai lớp?
Năm đó lúc cô ấy còn ở Đại Học, lòng tràn ngập tình yêu với La Khánh, đối với hoạt động hữu nghị giữa đồng hương, không mấy hứng thú, Hồ Chí Quân là một người hoạt bát, nói không chừng người đó đã tiến cử Hồ Chí Quân với Thẩm Hoài.
- Nếu thật sự cho Hồ Chí Quân quản lý thủy lợi, rất nhiều chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Việc mà La Khánh nghĩ không thông, cũng không vùi đầu vào suy nghĩ, cười nói,
- Chủ tịch huyện Thẩm thực sự cho Hồ Chí Quân làm Cục trưởng cục thủy lợi, điều này tuyệt đối là một quân cờ hay.
- Thủy điện Du Sơn là tương lai hai năm, hạng mục quan trọng duy nhất của Du Sơn có thể đạt được, cần đến thủy lợi phối hợp chặt chẽ. Đặc biệt là tình hình anh đã đắc tội hết với đám người của Cục thủy lợi, càng cần đến người đến Cục thủy lợi để trấn tĩnh.
Phùng Ngọc Mai nói.
- Chủ tịch huyện Thẩm đối với việc này, đều có suy nghĩ qua; xem ra, đôi lúc do chúng ta nghĩ hơi nhiều.
Rầm rầm rầm.
Lúc này cửa sân lại vang lên tiếng gõ cửa.
La Khánh từ bếp ló đầu ra, không biết phải chăng có người tặng quà vào lúc này.
La Khánh, Phùng Ngọc Mai cam chịu nghèo khó, nhưng quà cáp của một số người vẫn không từ chối. Nếu không cứ tặng quà cho cấp trên, mà không nhận lại, thu nhập của họ cũng gánh không nổi, chỉ cần sự việc không vượt giới hạn là được.
Chỉ là hôm nay Thẩm Hoài đang ngồi trong đại sảnh, lại có ai đến tặng quà, cho dù quà cáp nặng nhẹ, trên thể diện cũng sẽ không đẹp.
Nghe được tiếng gõ cửa, cũng không thể không trả lời, Phùng Ngọc Mai cởi chiếc tạp dề xuống, rửa sạch tay, đi ra ngoài cửa, hỏi:
- Ai vậy?
- Tôi, Tiêu Hạo Dân.
Tiêu Hạo Dân đứng ngoài cửa trả lời.
Nghe thấy Tiêu Hạo Dân, Phùng Ngọc Mai nhanh chóng ra ngoài mở cửa, mới nhìn thấy ngoài cổng, ngoài Tiêu Hạo Dân cùng với Phó cục trưởng cục giao thông Từ Cường ra, còn có Bí thư huyện ủy Lương Chấn Bảo.
- Bí thư Lương, sao ngài cũng đến vậy?
Phùng Ngọc Mai nhanh chóng mở cửa lớn, cho Lương Chấn Bảo bước vào, kinh ngạc hỏi.
Tiêu Hạo Dân thay mặt Lương Chấn Bảo trả lời:
- Tôi cùng lão Từ đến gặp Chủ tịch huyện Thẩm, không thấy phòng của Chủ tịch huyện Thẩm sáng đèn, muốn muộn tí lại đến, nửa đường gặp phải Bí thư Lương cũng có việc cần tìm Chủ tịch huyện Thẩm. Tôi nghĩ có lẽ Chủ tịch huyện Thẩm sẽ đến nhà cô ăn chực, nên đến đây để xem vận khí thế nào.
Thẩm Hoài cùng với Hồ Chí Quân nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng, cũng chạy ra xem.
Nhìn thấy vẻ mặt dưới ánh đèn của Lương Chấn Bảo không rõ ràng, Thẩm Hoài cười nói:
- Bí thư Lương, anh ép tôi quá gấp, anh đang không muốn tôi ngày mai rời khỏi Du Sơn để ăn Tết à.
- Kỳ nghỉ này của anh kéo dài đến hơn nửa tháng, mà vấn đề đập nước của Du Sơn lại không thể sơ xài, nắm bắt thời gian nghiên cứu nhiều hơn.
Lương Chấn Bảo nói, ánh mắt lại nhìn về phía Tiêu Hạo Dân, Từ Cường, Hồ Chí Quân, La Khánh, Phùng Ngọc Mai đứng ngoài sân.
Cán bộ trung tầng trong huyện Du Sơn có hơn hai trăm người, Tiêu Hạo Dân chỉ là một trong năm người mà thôi, nhưng nghĩ đến Thẩm Hoài đến Du Sơn nhậm chức chưa được một tháng, thì đã đưa năm người này, hơn nữa còn là năm người có năng lực nắm trong tay, sao Lương Chấn Bảo lại cho rằng bình thường chứ?
Thẩm ngang ngược thật không đơn giản, đã không biết Cao Dương đã liên hệ được bao nhiêu sau lưng anh ta, Lương Chấn Bảo nghĩ thầm trong lòng.
Xem ra Lương Chấn Bảo đến nhà tìm Thẩm Hoài, lại nói đến việc không được chậm trễ giải quyêt vấn đề đập nước, Phùng Ngọc Mai từ trưa đã bắt đầu căng thẳng, nay đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta biết Lương Chấn Bảo khuất phục, việc tiếp theo sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Thẩm Hoài lên kế hoạch cho tập đoàn Hoài Năng trong vòng hai đến ba năm, nguồn vốn ba tỷ đầu tư vào Du Sơn sẽ bắt đầu khai thác cho nguồn thủy điện, đại khái cũng khiến cho tương lai hai ba năm của Du Sơn sẽ kéo đến lớn nhất, cũng là hạng mục đầu tư chủ yếu.
Trong đó nguồn vốn năm chục triệu sẽ đầu tư trực tiếp vào tài chính của Huyện, một mặt trên danh nghĩa sẽ thu lại trạm thủy điện Du Sơn cùng với phí sử dụng quyền kinh doanh thủy điện, một mặt cũng là giảm bớt giới hạn lớn nhất đối với cản trở phương án thu lại.
Đối với nguồn tài chính thu nhập chưa đến hai mươi triệu, đối với việc Huyện Du Sơn chi tiêu một năm vừa đúng ba mươi triệu, năm mươi triệu tuyệt đối có sức thu hút; tuy nhiên, Thẩm Hoài không muốn nguồn vốn này sẽ gây ra thiệt hại phức tạp với huyện Du Sơn, tiêu hao, đục khoét, hy vọng sức mạnh tập trung vào thay huyện Du Sơn làm thành công vài việc.
Dựa theo lý, khoản thu lại năm mươi triệu của tập đoàn Hoài Năng, không thể cho địa phương sử dụng số tiền này, càng không có lý trực tiếp yêu cầu trong huyện đầu tư nguồn vốn này vào đường Du Phổ.
Ngược lại, trong huyện có thể đem việc tu sửa đường Du Phổ vào điều kiện kèm theo với thủy điện Du Sơn, trực tiếp đưa ra với tập đoàn Hoài Năng.
Nhưng mấu chốt là ai sẽ đưa ra yêu cầu này, Thẩm Hoài càng không có nhiều lựa chọn, không thì là Bí thư Huyện ủy Lương Chấn Bảo, không thì Chủ tịch huyện Cao Dương, hắn chỉ được chọn một người.
Lương Chấn Bảo càng không có lựa chọn, dù đã bị Thẩm Hoài ép buộc đến mức độ này, trước quan hệ lợi hại, anh ta cũng không thể không đặt tôn nghiêm của chức vụ Bí thư Huyện ủy xuống.
Nếu cho Thẩm Hoài đến tìm Cao Dương hợp tác, cho Cao Dương chỉ đạo thực thi cả phương án, Lương Chấn Bảo cũng không thể xác nhận vị trí Bí thư Huyện ủy của anh ta sẽ giữ được bao nhiêu tháng.
Cao Dương tuy cũng sợ Thẩm Hoài, nhưng Lương Chấn Bảo tin chắc, Cao Dương sẽ không chịu được quyến rũ của chiếc ghế Bí thư Huyện ủy. Hơn nữa, trong thành phố Hoa Đông, Thẩm Hoài và Ngu Thành Chấn đằng sau của Cao Dương, còn có chung đối thủ là Đàm Khải Bình, lựa chọn tạm thời bắt tay, cũng không phải việc khó tưởng tượng.
Lương Chấn Bảo uống say bí tỉ mới rời khỏi, đến đầu hẻm bị luồn gió thổi qua, Lương Chấn Bảo tỉnh lại, nhìn thấy thị trấn đến cuối năm vẫn tối mịt không có đèn, cảm giác mình già đi rất nhiều.
Tuy tập đoàn Hoài Năng thu mua lại trạm thủy điện Du Sơn, đầu tư khai thác nguồn thủy điện Du Sơn, đưa nguồn vốn tu sửa đường Du Phổ, Lương Chấn Bảo cũng thu được danh lợi hai thứ —— dù trong thành phố không có vị trí tốt hơn để đợi anh ta, anh ta cũng không cần lo lắng Cao Dương uy hiếp anh ta; hơn nữa có thể thay Du Sơn thực hiện vài việc, cũng để lại danh tiếng —— nhưng nghĩ đến cả sự việc được tên nhóc miệng còn hôi sữa sắp đặt, trong lòng Lương Chấn Bảo vẫn cảm thấy không thoải mái.
Tuy yêu cầu của Thẩm Hoài không cao, chỉ là điều La Khánh đến huyện ủy, phụ trách cả chuyên án thu mua cùng với bản phác thảo, tiến cử Hồ Chí Quân đảm nhận Cục trưởng cục thủy lợi, nhưng chiếc thuyền hải tặc này không dễ lên.
Trước tiên La Khánh khơi mào chuyện đập nước Du Sơn, Lương Chấn Bảo ngoài mặt cho La Khánh viện cớ đến Huyện ủy, phụ trách bản phác thảo chuyên án, chính là thu hút hỏa lực của cả hệ thống thủy lợi đến cho mình, nhất định phải ra sức ủng hộ cho Hồ Chí Quân thanh lý Cục thủy lợi. Đương nhiên, tập đoàn Hoài Năng có thể mang ra nguồn vốn nhiều như vậy thay Du Sơn sửa chữa, Lương Chấn Bảo tin chắc cản trở của nội bộ huyện Du Sơn cũng dễ dàng hóa giải, nhưng trong thành phố sẽ nghĩ anh ta như thế nào?
Lương Chấn Bảo suy nghĩ rất lâu, có lẽ chỉ có thể làm việc tại Du Sơn đến lúc rút về tuyến hai thôi.