Nghe thấy tiếng đóng cửa ‘bộp’ một tiếng, mọi người trong phòng hội nghị mới hồi tỉnh lại, ngơ ngác nhìn nhau.
Cái gọi là định hướng đầu tư trái phiếu, bình thường chỉ đến các Doanh nghiệp ủy thác cho cơ quan tài chính để phát hành công trái cho Nhà đầu tư đã được đặc biệt chỉ định để tiến hành bỏ vốn đầu tư.
Doanh nghiệp phát hành trái phiếu cho vay không những giống nhau, tín dụng và năng lực hoàn trả đều phải đánh giá cụ thể. Trong tình huống bình thường, Nhà đầu tư sẽ căn cứ theo tình hình Doanh nghiệp phát hành trái phiếu mà quyết định. Không thể nói, Nhà đầu tư ủy thác cho cơ quan tài chính mà không có mục đích gì, tùy tiện tìm một Doanh nghiệp liền tiến hành đầu tư trái phiếu được.
Nếu lời nói của Thẩm Hoài không giả, khoản định hướng đầu tư trái phiếu ba mươi triệu đô la Mỹ này, đương nhiên chính là trực tiếp hướng vào hạng mục Nhà xưởng mới Mai Cương rồi.
Ba mươi triệu đô la Mỹ từ đâu mà có?
Những người ngồi xung quanh bàn hội nghị, trong lòng đều nảy ra một nghi vấn như vậy. Hay là Thẩm Hoài chỉ là khoe khoang mà mạnh miệng nói như vậy, để hù mọi người? Nhưng chơi đùa như vậy cũng chỉ vênh mặt được một lần thôi, Thẩm Hoài đâu có được lợi ích gì?
Ba mươi triệu đô la Mỹ từ đâu mà có?
Ba mươi triệu đô la Mỹ không phải là con số nhỏ, tương đương với gần hai trăm năm mươi triệu Nhân dân tệ đấy.
Thân phận của Tống Hồng Quân bây giờ cũng gần như được bằng giá đó, nhưng bây giờ bảo y lấy ra ba mươi triệu Nhân dân tệ, y còn cảm thấy có chút khó khăn, phải đi tích góp đến mấy ngày, chứ đừng nói là ba mươi triệu đô la Mỹ.
Tống Hồng Quân cũng rất nghi hoặc, Thẩm Hoài đột nhiên lấy ở đâu ra ba mươi triệu đô la Mỹ? Y không thể nào bỏ mấy người Đàm Khải Bình, Tôn Khải Nghĩa, Tạ Hải Thành để đuổi theo Thẩm Hoài. Chỉ đành ở đây cố nén tò mò trong lòng, ngồi ở chỗ cũ, im lặng quan sát không khí tinh tế đến cực điểm trong phòng hội nghị mà thôi.
Đã từng có người lấy vòng tròn để hình dung quan hệ phe phái trong chốn quan trường.
Mâu thuẫn của Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình, cùng với những thủ đoạn tương ứng của nhà họ Tống, cũng có thể lấy lý luận của vòng tròn để giải thích.
Thông thường một vòng tròn chỉ có thể có một nhân vật trọng tâm, Thẩm Hoài không cam lòng chịu ủy khuất dưới Đàm Khải Bình, công khai chống phá, thể hiện rõ muốn thoát ly quan hệ với Đàm Khải Bình. Tỏ rõ rằng Tống hệ ở Đông Hoa chính thức hình thành hai vòng tròn với Mai Cương hệ lấy Thẩm Hoài làm đầu và Đàm hệ lấy Đàm Khải Bình làm đầu.
Tống gia muốn Thẩm Hoài thoát ly khỏi đây, ngoài việc cân bằng quan hệ giữa Mai Cương hệ và Đàm hệ ra, mục đích chủ yếu là, vạch rõ phạm vi thế lực cho hai vòng tròn này. Muốn Thẩm Hoài dốc sức cho việc phát triển Mai Cương và hàng loạt xí nghiệp khác nữa, còn giao lại những hệ thống Đảng ủy chính quyền ở nơi đó lại hoàn toàn cho Đàm Khải Bình nắm giữ.
Tuy rằng Tống hệ không cấm việc cạnh tranh bên trong, nhưng cũng cho rằng chỉ có thể tiến hành điều chỉnh như vậy, tiến hành vạch rõ phạm vi thế lực như vậy, mới có thể tránh được sự hao tổn nhiều nhất.
Mặc khác, cũng là do phần lớn người ở Tống gia, không tin tưởng lắm vào hạng mục Mai Cương. Tiến hành điều chỉnh như vậy, cũng là phòng tránh hạng mục Mai Cương gặp phải trở ngại, có thể giảm tới mức thấp nhất ảnh hưởng tiêu cực của Tống hệ.
Tống Hồng Quân biết đầu tháng bảy Đàm Khải Bình có đến Yến Kinh tìm chú hai của y là Tống Kiều Sinh để nói chuyện một lần, lúc ấy mẹ y cũng có mặt ở đó, cho nên y mới biết được nội dung của cuộc nói chuyện.
Trong lúc nói chuyện Đàm Khải Bình không che giấu lo lắng của y đối với hạng mục nhà máy Mai Cương, cho rằng hạng mục này sẽ xảy ra vấn đề, không phải trong quá trình xây dựng, mà rất có thể sau khi đầu tư lượng lớn tài nguyên để cưỡng ép xây dựng nhà máy hoàn thành, thiết bị sẽ không thể vận hành được. Cho dù miễn cưỡng mà vận hành được, thì cũng sẽ do thiết bị đào thải được nhập từ nước ngoài vào bị thiếu sót, sự cố xảy ra nhiều lần, tạo thành thua lỗ nghiêm trọng.
Thứ nhất Đàm Khải Bình không đồng ý cho việc nguồn tài chính có hạn hiện tại lại tiếp tục chảy vào cái động không đáy là hạng mục Mai Cương này, thứ hai là trong lúc không thể bắt buộc Thẩm Hoài thay đổi ý định, hy vọng có thể thông qua phương thức giảm lại khoản cho vay, kéo chậm tốc độ xây dựng nhà máy Mai Cương lại. Từ đó có thể kéo thời điểm xảy ra vấn đề lớn lại thêm một năm hoặc thậm chí là một thời gian dài hơn nữa.
Tống Hồng Quân biết Đàm Khải Bình đã thuyết phục được chú hai và mẹ y, y sợ Thẩm Hoài tính tình nóng nảy, nên không nói việc này cho Thẩm Hoài biết.
Đàm Khải Bình cùng với phần lớn người trong Tống gia hình thành loại quan hệ này, hơn nữa lại thêm Tạ gia ở phía sau đổ thêm dầu vào lửa. Nhà máy Mai Cương ở tỉnh Hoài Hải, ở thành phố Đông Hoa còn có thể vay nợ được nữa, thì cũng thật sự là kỳ tích.
Không thể vay được từ ngân hàng trong tỉnh, thì phải dựa vào lợi nhuận tích lũy của Mai Cương, Bằng Duyệt và các doanh nghiệp khác. Dựa vào việc đầu tư khó khăn của Tôn Á Lâm ở nước ngoài, hạng mục nhà máy Mai Cương khó khăn kéo dài thêm được một năm, cũng không phải là một việc gì khó tưởng tượng lắm.
Thẩm Hoài kéo dài thời gian xây dựng nhà máy Mai Cương thêm một năm, có nghĩa là Đàm Khải Bình có nhiều thêm một năm, để loại trừ ảnh hưởng của Thẩm Hoài đối với thị trấn Mai Khê.
Tống Hồng Quân thầm nghĩ, nhiều thêm một năm, Đàm Khải Bình có thể đem những quả ngọt có được từ quận mới Mai Khê, hái vào tay mình được hết?
Tống Hồng Quân cũng tương đối bất mãn đối với việc Đàm Khải Bình kẹp hạng mục Mai Cương, cũng như kẹp cổ Thẩm Hoài. Trong hạng mục nhà máy Mai Cương, Hồng Cơ đầu tư bốn mươi triệu đô la Hồng Kông, trong đó có một nửa là cá nhân y trực tiếp đầu tư. Nhưng tình thế mạnh hơn người, trong nội bộ Tống hệ, lúc này phân lượng của Đàm Khải Bình mạnh hơn Thẩm Hoài nhiều, cũng mạnh hơn so với hai mươi triệu đô la Hồng Kông mà y đầu tư nhiều.
Nhưng Tống Hồng Quân lại không ngờ, Đàm Khải Bình trong hai ba tháng này lại thầm ngáng chân Thẩm Hoài nhiều như vậy, trong khoảnh khắc này, lại bị ba mươi triệu đô la Mỹ thình lình xuất hiện này dập tắt.
Mặt Tạ Chỉ cũng đỏ bừng, cô biết được những khó khăn trong việc huy động vốn của hạng mục nhà máy Mai Cương, cũng biết Thẩm Hoài vì việc này mà bôn ba khắp nơi tìm kiếm, nhìn thấy hắn như vậy mới cố ý làm khó hắn trong việc này.
Cô khinh thường Thẩm Hoài tiểu nhân đắc chí, chỉ khi Thẩm Hoài càng khó khăn, trong lòng cô mới càng cảm thấy vui mừng. Cô thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh Thẩm Hoài bị cô làm cho tức đến nỗi vứt luôn chén trà mà đi, như vậy mới gọi là vui mừng đến nỗi ban đêm cũng không ngủ nổi. Nào ngờ đâu, Thẩm Hoài thật sự là tiểu nhân đắc chí, thậm chí còn lấy thể diện của cô, ném xuống đất rồi hung hăng giẫm lên.
Nói cái gì mà chỉ có thể làm được bốn triệu, Tạ Chỉ tức giận đến nỗi lỗ mũi cũng như muốn phun lửa vậy, hận không thể nhảy ra ngoài, kéo áo Thẩm Hoài, hận không thể tát vài cái lên khuôn mặt ẻo lả của hắn, mới có thể giải hận cho cô.
Nói cái gì mà ba mươi triệu đô la Mỹ không nhiều hơn so với bốn mươi triệu đô la Hồng Kông, thật sự là tức chết đi được!
Tạ Chỉ ngồi ở đó, hận không thể đập mạnh hai chân. Thấy Tống Hồng Kỳ ngồi đó ngốc như gà gỗ, đưa chân phải giẫm lên giày của y, mắt trừng lên: Vị hôn thê của anh làm cho người ta nhục nhã, cô còn ngồi đây như người chết vậy à!
Tống Hồng Kỳ cũng là có nỗi khổ mà không nói ra được, cũng biết được rằng Thẩm Hoài khi đã nóng tính rồi thì không quan tâm đến ai nữa, cũng không ai làm gì hắn được. Tạ Chỉ không có việc gì lại đi chọc tức hắn, đây không phải là làm loạn lên hay sao?
- Không phải là Thẩm Hoài mất mặt quá, nên nói khoác chứ?
Tống Hồng Nghĩa nhìn mọi người ngơ ngác nhìn nhau, dường như đều bị ba mươi triệu đô la Mỹ mà Thẩm Hoài nói ra hù dọa, y không kìm nổi mà xóa tan đi không khí tịch mịch này.
Tống Hồng Quân cơ bản không tin tưởng Thẩm Hoài cũng chỉ với hai con mắt, hai cánh tay, năng lực lại có thể mạnh hơn y được.
Đây mới chỉ là năm 95, tiền cũng không phải dễ kiếm như thế.
Từ năm 86 Tống Hồng Quân đã bắt đầu đi về phía nam để phát triển, tính đi tính lại cũng đã ở lại Hongkong được mười năm, cũng mới chỉ tích lũy được ba bốn mươi triệu đô la Mỹ thôi.
Ở Yến Kinh có nhiều con nhà cán bộ lớn đi kinh doanh như vậy, gia sản của Tống Hồng Quân cũng không được tính là cao nhất, nhưng tuyệt đối cũng thuộc dạng trung lưu. Thẩm Hoài nhận một cuộc điện thoại, lại có thể có được ba mươi triệu đô la Mỹ?
Tống Hồng Nghĩa tuyệt đối không thể tin tưởng được Thẩm Hoài có năng lực đó, dĩ nhiên cho rằng Thẩm Hoài đang nói dối, cho rằng Thẩm Hoài bị Tạ Chỉ làm khó, nên nói khoác lác vậy thôi.
Cao Thiên Hà, Đàm Khải Bình, Hùng Văn Bân đều cho rằng Thẩm Hoài nói dối. Thẩm Hoài nhất thời khoe uy phong, chỉ có được thể diện trong một lúc thì có ích gì, lẽ nào sau này cứ trốn đi không gặp người khác nữa?
Cho dù như thế nào, Tập đoàn Trường Thanh của nhà họ Tôn là cổ đông bên ngoài lớn nhất của Ngân hàng Nghiệp Tín, cho dù việc đầu tư với ngân hàng Nghiệp Tín không phải do Tôn Khải Nghĩa quản lý. Nhưng là một cán bộ cao cấp phụ trách nghiệp vụ Á - Thái của Tập đoàn Trường Thanh, Tôn Khải Nghĩa trực tiếp gọi điện thoại cho ngân hàng Nghiệp Tín, tìm hiểu tin tức liên quan, cũng không phải việc gì khó.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tôn Khải Nghĩa, chỉ có Tôn Khải Nghĩa mới biết được rốt cuộc khoản tiền này từ đâu đến.
Tôn Khải Nghĩa mặt âm trầm, y vừa mới bị Thẩm Hoài làm cho tức giận, thậm chí không còn cách nào để giáo huấn Thẩm Hoài. Là một người phụ trách nghiệp vụ Á - Thái của Tập đoàn Trường Thanh, từ trước đến nay y cũng chưa hề được độc lập quyết định một khoản đầu tư quy mô ba mươi triệu đô la Mỹ nào.
Tôn Khải Nghĩa lúc này cũng hy vọng Thẩm Hoài cũng chỉ là khoe khoang mà thôi, như vậy mới có thể lấy lại được thể diện, nếu không cả sự việc này không chỉ đơn giản là ba mươi triệu đô la Mỹ nữa.
Tôn Khải Nghĩa dựa lưng vào ghế, lấy điện thoại di động ra, quay đầu lại hỏi thư ký đang ngồi dựa vào tường,
- Cậu đưa số điện thoại của Diêu Vinh Hoa cho tôi, tôi gọi điện thoại cho Diêu Vinh Hoa xác nhận một chút xem có sự việc như thế hay không…
Trong lòng mọi người đều nghĩ: Thẩm Hoài nếu đã nói vừa rồi là Diêu Vinh Hoa gọi điện thoại đến, Tôn Khải Nghĩa trực tiếp gọi cho Diêu Vinh Hoa, đương nhiên có thể trực tiếp phá hỏng lời nói dối của hắn.
Vẻ mặt Tống Hồng Nghĩa lại vừa thoải mái vừa khinh miệt nhìn mọi người, nói:
- Mọi người xem đi, Thẩm Hoài cũng chỉ giỏi ở cái miệng của hắn thôi. Tôi thấy sau này hắn phải chịu thiệt lớn cũng chỉ bởi cái miệng của hắn đi quá giới hạn cho phép, cũng chẳng trách mọi người đều không ưa gì hắn.
Tạ Hải Thành, Đàm Khải Bình không nói gì thêm, mà yên lặng đợi Tôn Khải Nghĩa gọi điện thoại cho Diêu Vinh Hoa. Vẻ mặt Tôn Khải Nghĩa vẫn luôn âm trầm như thế, không có thay đổi gì, mọi người cũng không đoán được nội dung cuộc nói chuyện giữa Tôn Khải Nghĩa và Diêu Vinh Hoa.
Gọi điện thoại xong, Tôn Khải Nghĩa đặt điện thoại di động xuống bàn, nói:
- Nhà đầu tư trái phiếu yêu cầu ngân hàng Nghiệp Tín không được tiết lộ tin tức có liên quan…
Tống Hồng Nghĩa đang chờ đợi để khoe khoang với mọi người rằng y đã biết trước rồi, lúc này dường như lại bị một cái tát vang dội, mặt bị sưng lên ở chỗ nào đó. Nhà đầu tư trái quyền yêu cầu bảo mật tin tức, vậy chẳng phải ba mươi triệu đô la Mỹ trái phiếu đầu tư định hướng là việc có thật hay sao?
Sao có thể được?
Thẩm Hoài khiến cho Mai Cương bê bết như vậy, làm sao có thể có người đồng ý cho mượn ba mươi triệu đô la Mỹ, không sợ bị Thẩm Hoài gài bẫy hay sao?
Tống Hồng Nghĩa không muốn tin.
Thấy vẻ mặt Tôn Khải Nghĩa có vẻ ưu tư, Tống Hồng Quân hơi suy nghĩ, lẽ nào nguồn gốc khoản tiền này có chỗ nào đó đáng cân nhắc?
Lúc này Tống Hồng Quân cơ bản ngồi không yên, hận không thể lập tức đuổi theo Thẩm Hoài mà hỏi, khoản đầu tư ba mươi triệu đô la Mỹ này, rốt cuộc là từ đâu tới?
- Haha
Cao Thiên Hà cười ha hả, nói:
- Thực ra cũng nên chúc mừng Bí thư Đàm. Bí thư Đàm anh đến Đông Hoa chủ trì công tác, công tác thu hút đầu tư của Đông Hoa liền phát triển không ngừng, năm nay có lẽ sẽ ngang bằng được với Cân Thành rồi nhỉ? Hội nghị nghiên cứu thảo luận trù bị cho quận mới còn chưa được thành lập nữa, đã có ba mươi triệu đô la Mỹ được đầu tư vào. Ngày mai chính thức mời họp thảo luận, thành tích này quả thực cũng nên tuyên dương một chút, nhân cơ hội này phải động viên lòng người, là Bí thư Đàm có cách lãnh đạo giỏi rồi…
Đầu tư trực tiếp từ bên ngoài là một việc, loại trái phiếu ngoại hối định hướng đầu tư như thế này, cũng coi là một bộ phận của việc thu hút đầu tư.
Năm 94, cả năm thành phố Đông Hoa cũng chỉ thu hút đầu tư bên ngoài được hơn hai mươi triệu đô la Mỹ, toàn bộ tỉnh Hoài Hải thu hút đầu tư từ bên ngoài cũng chỉ có hơn ba trăm triệu mà thôi. Ba mươi triệu đô la Mỹ đầu tư trái phiếu ngoại hối, đương nhiên làm sao có thể coi thường được?
Hơn nữa bắt đầu từ giờ khắc này, thành tích thu hút đầu tư bên ngoài của thành phố Đông Hoa, qua tay Thẩm Hoài đã vượt qua tám mươi triệu đô la Mỹ. Cho dù là thành tích thu hút đầu tư của nhà máy Mai Cương, đều được tính là của Đàm Khải Bình, cũng đã có sáu mươi triệu đô la Mỹ mà thôi.
Một lời này của Cao Thiên Hà như là tay phải đấm, tay trái tát, đánh cho Đàm Khải Bình sắc mặt trắng bệch, cả nửa ngày cũng không thể nói được gì.
Chu Kỳ Bảo, Tô Khải Văn đứng một bên, cũng không dám nói gì. Cao Thiên Hà dù sao cũng là Phó bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố, cũng không phải là Bồ Tát từ bùn nặn ra.
Phương án tách thị trấn Mai Khê đưa cho Bí thư Tỉnh ủy Điền Gia Canh bị trực tiếp phê bình trả về, thực ra cũng đã tỏ rõ ra rằng Điền Gia Canh không hài lòng về Đàm Khải Bình. Trong tình huống như vậy, Cao Thiên Hà cùng với các thành viên Ủy viên thường vụ Thành ủy, đương nhiên sẽ không như trước đây cứ luôn nhẫn nhịn, cẩn thận, không dám mảy may đắc tội với Đàm Khải Bình nữa.