Mục lục
Phong Khí Quan Trường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm người này có năm nam bốn nữ, nhìn cách ăn mặc không giống là đám dân anh chị chuyên gây chuyện đầu đường xó chợ, mà càng giống nhân viên văn phòng, thêm ca xong rồi đến đây ăn khuya.

Cô gái mặc áo lông nhung kia thân hình cao ráo, mặt mày sáng sủa, mấy bạn nữ đi cùng cũng rất xinh đẹp. Nàng bị Thẩm Hoài vấp một cái, người té xuống đất nhưng không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là chiếc áo nhung kia bị nhơ một khối lớn, ẩn ước còn có mùi khai.

Trong quán đã nốc một bụng toàn nước là nước, chẳng mấy ai chịu khó chạy ra nhà WC xa xa kia, chỉ cần là đàn ông, đa phần sẽ đi đến ven đường, tìm một ngóc ngách nào đó giải quyết, lâu ngày dần hình thành nên cái “WC tự nhiên” này, tất nhiên là vừa bẩn vừa thối, ngã vào đó không khó chịu mới lạ.

Cô gái kia bò lên, mấy người bạn cầm giấy vệ sinh giúp nàng chùi gét rác trên người, có điều mùi hôi xộc mũi, rất là buồn nôn… Cô gái kia cũng là người thích sạch sẽ, bị hun đến phát khóc, nhưng cũng hiểu lỗi không ở người ta, chỉ oán mình đi đường quá hưng phấn, cũng không muốn làm lớn chuyện, khuyên nói: “Không có chuyện gì đâu, là em không cẩn thận mới đụng phải anh ấy, quần áo bẩn rồi, mai đi gặt là được, chúng ta đi thôi.”

Ai cũng không ngờ, tên thanh niên kia nghe cô gái khuyên bỏ qua lại nổi đóa lên, mắng to: “Sao lại không có chuyện gì? Nếu không phải con mặt l** mày mù mắt, bố mày hơi sức đâu chạy đi giáo huấn mấy đứa này. Tao làm thế là vì ai, con chó mày lại mở mồm nói giúp bọn kia…Mẹ kiếp, chưa xong với bố mày đâu…”

Thẩm Hoài thấy tên thanh niên kia cũng chỉ khoảng 23-24 tuổi, không ngờ lệ khí lại nặng thế này, miệng đầy hơi rượu ăn nói lung tung, lại nhìn cô gái kia, hình như lâu ngày sống dưới dâm uy của hắn, vô duyên vô cớ bị mắng một trận, mắt rưng rưng muốn khóc nhưng cũng không dám đáp trả, ngồi yên đó không cất tiếng nữa.

« Biết tao là ai không? Mẹ mày, không thử nghe ngóng đã dám hoành hoành ở cái đất Đông Hoa này, có chết cũng không biết vì sao mà chết đâu. » Tên thanh niên kia chỉ vào mặt Thẩm Hoài, xông lên định động thủ với Thẩm Hoài.

Nghe tên này chửi rủa chói tai, Thẩm Hoài cũng cáu, thấy hắn vung tay định đánh mình mới điên lại, một cước đạp lên, mắng: « Ba mày có ghê gớm đến đâu cũng không để súc sinh mày suốt ngày treo khí quan sinh sản của lão bà hắn lên mồm thế đâu! »

Tên thanh niên kia không ngờ Thẩm Hoài dám chủ động đạp tới, bị gẫm ngã ngửa xuống đất, đau đến tê người, cong lưng lại như con tôm.

Hắn không dám xông lên trước nữa, chỉ vào mặt Thẩm Hoài mắng chửi liên hồi, lại gọi đám bạn: “Tôn Đức Sinh, mẹ mày, nhìn cái gì mà nhìn, không chịu giúp một tay, mắt mù à? Mày gọi điện cho Triệu Phong, cứ nói tao bị đám chó đẻ này đánh chết rồi, bảo hắn phái hai xe cảnh sát đến đây, bắt đám chó đẻ này về; hôm nay không chỉnh chết chúng tao không phải họ Phan.”

Đám nam nữ này khá là kiêng dè tên thanh niên, dù không muốn gây chuyện cũng đành mặc hắn; mà cái tên “Tôn Đức Sinh” chính là đứa thanh niên bị Dương Hải Bằng túm lấy cổ áo, vội nhanh nhảu bật dậy, lôi “cục gạch” từ trong túi ra bấm số gọi điện.

Đám còn lại không dám lại gần, chỉ đứng xa xa chỉ vào mấy người Thẩm Hoài kêu gào: “Bọn chó đẻ chúng mày, có giỏi thì đừng đi, không chỉnh chết bọn mày…”

Nếu tên thanh niên này kêu đồng bạn đến đánh hội Thẩm Hoài, nói không chừng Thẩm Hoài sẽ không chịu thiệt trước mặt, cùng đám Dương Hải Bằng vung chân chạy trước.

Ai ngờ tên thanh niên kia kiêu ngạo đến mức định gọi cả cảnh sát đến chi viện, Thẩm Hoài muốn xem xem đến cùng hắn lợi hại đến mức nào, mời được thần tiên chốn nào đến giúp mình…

Không cần đám này chạy lại chửi rủa, Thẩm Hoài và mấy người Dương Hải Bằng đã chủ động chui vào lại quán thịt dê lúc nãy… Triệu Ích Thành đành chịu, trước dựng xe đạp lên ven đường, theo chân đám Thẩm Hoài vào quán.

Vừa bước chân xuống lán, đã nghe thấy tiếng ngã rầm của xe đạp dựng bên ngoài….

Triệu Ích Thành cười khổ, nói: “Thanh niên bây giờ a, tính nóng, lệ khí nặng, cậy trong nhà có chút quyền thế, ra ngoài XH không quản mình có lý hay không, cứ hận không được muốn cưỡi lên đầu toàn thiên hạ vậy…”

Tuy những năm nay Triệu Ích Thành không được như ý, nhưng cũng sẽ không sợ đám thanh niên vắt mũi chưa sạch này gây hấn, nghĩ rằng đợi một lát cảnh sát qua đây, mình giải thích lý do một cái, tất không khả năng có tên cảnh sát nào không mở mắt, thật dám bắt mình dẫn về đồn.

Thị dân thường oán thán cục công an tung lực lượng chậm, nhưng mấy người Thẩm Hoài ngồi trong lán chưa được mấy phút đã thấy hai chiếc xe cảnh sát rú còi chạy đến.

Tiếp theo một đám cảnh sát như sói như hổ vén mành xông vào, đi đầu là một cảnh sát đen mập, tựa hồ sắp căng phá bộ cảnh phục trên người, tên thanh niên đi theo ngay sau lưng bọn họ, khí thế hung hăng chỉ vào đám Thẩm Hoài: “Lão Triệu, chính là mấy con chó đẻ này, cố ý trêu ghẹo Hinh Hinh, còn dám chủ động ra tay trước, đạp lên bụng tôi một cước… Đêm nay anh không chỉnh chết bọn hắn, đứng trách tôi nói anh làm người không trượng nghĩa…”

Tên thanh niên gọi “Tôn Đức Sinh” kia cũng láu táu bật tới bật đi bên tên cảnh sát đen mập: “Triệu đội trưởng, phải dạy dỗ đám này một trận nhớ đời, nhất là đứa mặt trắng kia, còn dám đạp Phan thiếu một cước.”

Tên cảnh sát đen mập nhìn đám Thẩm Hoài còn nhởn nhơ đắc ý uống trà, một cước đá văng bàn xếp, mắng: “Mẹ mày, mắt mù hả? Tưởng ai cũng trêu ghẹo được phải không?”

“Các anh là người thị cục hay phân cục nào? Sao chỉ nghe lời từ một phía!” Triệu Ích Thành đứng dậy, xông lại trước mặt đám cảnh sát, lệ thanh quát: “Các anh biết chúng tôi là ai?”

« Tao quản mẹ mày là ai? Điền Gia Canh hay là Đàm Khải Bình? » Tên cảnh sát đen mập híp mắt nhìn Triệu Ích Thành, thấy hắn chỉ mặc một chiếc jacket xám cũ nát, trước đó lại thấy chiếc xe đạp bị đạp bẹp dí ngoài kia, xem ra không có gì đáng ngại, bèn túm lấy cổ áo Triệu Ích Thành, giơ lên níu lại sát mặt mình, nói: « Tao không quản mẹ mày là ai, nhưng đêm nay sẽ cho mày nhớ Triệu Phong tao là ai? »

Triệu Phong đẩy Triệu Ích Thành ngã xuống đất, quát lệnh thủ hạ sau lưng: “Bắt mấy đứa lưu manh gây rối trật tự trị an này lại, dẫn về đồn thẩm tra!”

Nhìn Thẩm Hoài ngoan ngoãn giơ tay lên, Thiệu Chinh, Dương Hải Bằng đều học theo. Triệu Ích Thành loạng choạng ngã xuống đất, tí nữa thì tan khung, cũng dứt khoát không lên tiếng, giơ tay lên cho bọn hắn bắt, xem đám này định thu trường như thế nào…

Mấy người Thẩm Hoài bị đẩy lên xe, đám thanh niên kia cũng có xe, lái đi ngay sau bọn họ. Nhìn xe cảnh sát đi vào cổng phân cục khu Đường Ấp, Thẩm Hoài than thở một hơi, nói với Triệu Ích Thành: “Hôm nay đúng là mất mặt thật rồi…”

Triệu Ích Thành cười khổ, nói: “Trị an ở Đông Hoa so với mấy năm trước đã chuyển tốt nhiều, chẳng qua loại chuyện này luôn là không dứt được. Đành vậy, trải nghiệm một tối trong cục công an cũng không tính là việc xấu.”

“Rì rầm cái gì, không được nói chuyện!” Tên cảnh sát ngồi trước nghe phía sau có tiếng rì rầm to nhỏ, cầm côn cao su lên gõ bang bang lên lưới cách ly, để đám Thẩm Hoài ngậm mồm.

Xuống xe, bị dẫn đến phòng thẩm tra, còng tay cũng không được tháo, bị bắt ôm đầu xổm xuống ngồi bên tường, giương mắt nhìn đám thanh niên kia rít thuốc hàn huyên ngay ngoài cửa, căn bản không có vẻ gì là bị thẩm tra.

Xổm đó nửa giờ, cả đùi Thẩm Hoài tê rần, định đứng lên hoạt động thân thể, tên cảnh sát đen mập Triệu Phong đứng ngoài cửa quay đầu mắng: “Ai cho mày đứng lên? Ngồi xuống, đừng để bố mày nóng?”

Hảo hán không ăn thiệt trước mặt, không quản chân mỏi đến mấy, Thẩm Hoài đành cắn răng xổm xuống, ngó nhìn động tĩnh bên ngoài, nhìn bọn hắn định lúc nào mới vào đây thẩm vấn… Đúng lúc này chợt có người đi đến, thấy tên Triệu Phong và nam thanh niên kia đều chạy lại nghênh tiếp.

Bị tường ngăn nên không nhìn rõ mặt, có điều vẫn nghe được tiếng nói chuyện ở ngoài: “Chú Viên, sao muộn thế này chú vẫn ở trong cục?”

Dương Hải Bằng đụng đụng vào lưng Thẩm Hoài, nhỏ giọng hỏi: “Là Viên Hùng?”

Thẩm Hoài không dám xác định người đến có phải cục trưởng phân cục Đường Ấp Viên Hùng hay không; chẳng qua cảnh sát trong phân cục hắn biết không nhiều, nói: “Tốt nhất là Viên Hùng, không thì xổm ở đây cả buổi mệt chết mất.”

Dương Hải Bằng cười hắc hắc, lại nói: “Tên họ Phan kia sẽ không là con trai Phan Thạch Hoa đấy chứ?”

“Ai biết?” Thẩm Hoài nhún nhún vai, hắn không hứng thú với người nhà Phan Thạch Hoa, lúc này quay đầu lại, thấy cục trưởng phân cục Viên Hùng mặc cảnh phục đi vào phòng.

“Tiểu Phan, muộn thế này cháu còn đến cục làm gì? Viên Hùng vừa đi vào phòng vừa nghiêng đầu hỏi thanh niên kia.

Tên Triệu Phong kia cướp lời trả lời câu hỏi của Viên Hùng: “Tiên Phan dẫn bạn gái đi ăn khuya, gặp phải mấy tên lưu manh trêu ghẹo, còn động thủ đánh người. Thế là tiểu Phan báo cảnh, tôi tự thân chạy một chuyến, bắt đám kia về, tính giam mấy ngày cho một bài học… Viên cục trưởng, tình hình trị an hiện thời, không làm nghiêm không được a!”

“À!” Viên Hùng liếc mắt nhìn đám thanh niên nam nữ sau lưng, không có vẻ gì là bị bắt nạt cả… Chẳng qua hắn cũng không hỏi nhiều, vừa khéo Triệu Ích Thành xổm ngay dưới chân ngẩng đầu nhìn lên, mới nhấc chân đá nhẹ một cái, mắng: “Xổm cho thành thực chút..”

Viên Hùng định cho tên thanh niên ngồi trong góc một cước để ngồi cho nghiêm túc, lại thấy Thẩm Hoài ngẩng đầu nhìn mình: “Viên cục trưởng, liệu anh có cần đá tôi một cước nữa không?”

Viên Hùng cứng cả người, quên mất thả chân; Triệu Phong phía sau không rõ duyên cơ, tưởng tiểu tử này không thành thật, xông lại định nhấc chân muốn đạp, miệng không quên quát mắng: “Mẹ mày, đến cục rồi còn không thành thực này!”

Viên Hùng nhanh tay lẹ mắt, vội vàng ngăn một đạp kia của Triệu Phong lại, lệ thanh quát: “Triệu Phong, không được vô lễ với Thẩm khu trưởng!” Cũng không để ý vẻ chấn kinh của những người khác, cắn răng, cố mềm giọng hỏi Thẩm Hoài: “Thẩm khu trưởng, sao anh lại ở đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK