Mục lục
Phong Khí Quan Trường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng cây hai bên rủ xuống sát cửa xe, ánh đèn thấu qua cành lá lưa thưa, vẩy những vệt loang lổ xuống mặt đường.

Trong xe có điều hòa, Thẩm Hoài dựa người lên ghế, tuy trên mồm thì lải nhải chuyện về chuyến đi BK lần này, nhưng mắt lại đăm đăm nhìn khuôn mặt kiều mỵ của Chu Dụ, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thỏa mãn.

Lúc nói đến chuyện gặp mặt Thành Di, Thẩm Hoài ôm đầu dựa lên ghế, nói: “Hiện tại chỉ có thể nói là ứng phó cho xong chuyện, tiếp xúc thêm một đoạn thời gian, đây đó yểm trợ cho nhau, đến lúc lấy cớ “tính cách không hợp” mà “chia tay” thôi, ai cũng có được câu trả lời thỏa đáng với người trong nhà… Trước mắt ít nhất điều này cũng có chỗ tốt nhất định, có cái danh “chuẩn nữ tế” của Thành Văn Quang trên đầu, có thể ra ngoài nghênh ngang rêu rao một trận.” Nói đến đây, Thẩm Hoài lại nhịn không nổi cười đắc ý đầy vẻ tiểu nhân.

Chu Dụ không nóng không lành hờn ghen mấy câu: “Nghe Tôn Á Lâm nói Thành đại tiểu như người ta là đại mỹ nhân. Giờ mồm mép nói hay lắm, biết đâu sau này giả thành thật cũng không biết chừng…”

“Ăn giấm….” Thẩm Hoài hỏi.

“Có quỷ mới ăn giấm…?” Chu Dụ đương nhiên sẽ không thừa nhận, cười nói: “Nếu nói có người ăn giấm thì cũng không đến lượt em. Em chỉ băn khoăn, lỡ sau này Thành đại tiểu thư biết được diễm sử phong lưu của anh thì liệu có trò hay gì để xem?”

“Em vui khi thấy chính mình thành trò cười lắm à?” Thẩm Hoài vỗ nhẹ lên bắp đùi mềm mại, đầy tính đàn hồi của nàng.

“Em thì có trò hay gì cho người khác xem?” Chu Dụ mân mê làn môi, “không thật thà” hỏi lại.

Thẩm Hoài nhẹ bẹo má nàng, qua năm nay Chu Dụ cũng đã hơn 30 rồi, vậy mà trông càng ngày càng trẻ ra, nhìn qua giống như một thiếu phụ 24-25 tuổi, mặt nhỏ trắng ngần như tuyết, mịn như bạch ngọc, ngũ quan tinh trí khiến khuôn mặt nàng càng có vẻ kiều mỹ dị thường.

Tay nàng đặt lên vô lăng, nghiêng đầu nhìn Thẩm Hoài, trong mắt toát ra vẻ thẹn thùng, ẩn ẩn mang theo khát vọng…

“Hôm nay anh uống hơi nhiều, hay là tìm quán trà nào đó ngồi cho tỉnh rượu, được không?” Thẩm Hoài vươn tay ra, ôm lấy eo nhỏ của nàng.

“Ngứa!” Chu Dụ nghiêng vặn eo, vung tay Thẩm Hoài ra, nói: “Nửa đêm nửa hôm, ai đi ra tỉnh rượu với anh? Lỡ để người khác nhìn thấy thì biết làm sao?”

“Thế tới công viên Văn Sơn ngồi một lát.” Thẩm Hoài hỏi.

“Không được, lần trước bị anh bắt nạt một lần, không mắc mưu lần nữa đâu.” Chu Dụ cười, nhớ lại tình cảnh lần trước trong công viên Văn Sơn, mặt phấn đỏ lên.

Đã một thời gian không được gặp Thẩm Hoài, trong lòng nàng cũng rất nhớ nhung, muốn cùng hắn ôn tồn một phen, nhưng nghĩ đến hậu quả khi lỡ bị người ngoài bắt gặp, nàng không thể không cẩn thận, công viên Văn Sơn lại chẳng phải nơi chốn an toàn gì; càng không dám cô nam quả nữ hẹn hò với Thẩm Hoài ngay giữa hàng quán đông người.

“Bên kia bên kia.” Thẩm Hoài nhìn sang bên đường thấy có một con hẻm nhỏ, chỉ vào đó để Chu Dụ quẹo xe vào: “Anh định vào đó tìm người, em dừng xe ở đó đi…”

Thấy đột nhiên Thẩm Hoài muốn mình quẹo xe vào hẻm, Chu Dụ lại tin là thật, xoay vô lăng quẹo vào trong, kỳ quái hỏi: “Chỗ này à, anh định tìm ai?”

Quỷ mới biết đây là cái nơi khỉ ho nào, Thẩm Hoài thầm nhủ nếu Chu Dụ đã sợ dừng xe trong công viên bị người bắt gặp, hắn lại không muốn cứ thế này về nhà nghỉ ngơi, đành phải lừa nàng kéo vào trong hẻm rồi tính.

“Dừng ở đó…” Thẩm Hoài chỉ vào một góc tối, đèn đường không chiếu đến nơi, trời lạnh thế này, chắc sẽ không có ma đêm nào dạo qua đâu.

Tức thì Chu Dụ hiểu ra tâm tư Thẩm Hoài, mặt nóng lên, kiều giọng mắng: “Đàn ông các anh làm sao cứ thích những chỗ tối lửa tắt đèn thế này, thật là làm gian quen rồi, chỗ nào cũng biết cả….” Ngoài mồm tuy nói thế, tâm lý lại bất chợt nóng lên, ngoan ngoãn chậm rãi dừng xe lại, đỗ ngay dưới gốc cây cành lá rậm rạp.

Thẩm Hoài từng nghiên cứu qua chiếc xe mà Chu Dụ đang dùng này, biết ghế trước của nó có thể ngã hoàn toàn ra sau… thấy hắn vội vàng kéo chốt đem ghế ngã sau, bộ dạng vừa gấp vừa vội, không khỏi cười ra tiếng…

Thẩm Hoài cởi áo khoác ngoài Chu Dụ ra, ôm chặt vai thơm của nàng, kéo vào trong lòng, ngọc thể mềm mại, đầy tính đàn hồi kia dán trên bắp đùi, cảm giác rất là thoải mái.

Thẩm Hoài tham lam đưa tay luồn vào trong áo nhung sam, cách qua lớp áo lông mỏng nắm chặt đôi thỏ ngọc ấm nóng kia, khiều nhẹ hai cái, cảm giác thấy hạt anh đào kia sân cứng lên: “Bên trong không mặc cái kia à?”

“Trời lạnh thế này, mặc nhiều đồ rồi, không mặc cái kia cũng không sợ người khác nhìn ra được.” Chu Dụ bị Thẩm Hoài mò đến mặt đỏ tim run, đã mẫn cảm lại ngượng ngùng, nói: “Buổi tối mặc cái kia cứ cấn cấn khó chịu, sáng dậy lại phải hầu hạ tiểu công chúa ở nhà, có đôi lúc vội quá nên lười mặc nữa…”

Thẩm Hoài biết đàn bà mặc thứ kia còn là vì phòng ngừa xệ xuống, cách qua lớp áo lót mỏng, nhè nhẹ nâng đôi thỏ ngọc đầy đặn trước ngực nàng lên… Lớn thế này, nhào nặn trong tay không hề có cảm giác rủ xuống, khó trách nàng lười đeo thêm cái thứ kia.

Nghe nàng nói mà như làm nũng, Thẩm Hoài càng ngứa ngáy khó chịu, cúi đầu hôn ngấu nghiến, hôn đến lúc nàng suyễn hơi, cả người nóng lên, tay mới trượt xuống, án lên bắp đùi mềm mại….

“Sao anh cứ hạ lưu thế nhỉ, bảo nói chuyện đàng hoàng mà tay mò đi đâu thế?” Chu Dụ vô thức rụt người ra sau, rãnh dưới mông đụng phải “đinh sắt” của Thẩm Hoài, tim đập thình thịch, nguýt hắn một cái, ý bảo đừng nghĩ làm cái việc kia.

Do dần thích ứng với bóng tối, mắt cũng nhìn rõ hơn, Thẩm Hoài nhè nhẹ đặt Chu Dụ ngã người lên ghế, nhìn khuôn mặt trắng bóng kiều diễm dưới ánh sáng leo lắt càng có vẻ quyến rũ vô cùng, khiến hắn như si như cuồng. Lại thấy thỉnh thoảng Chu Dụ lại ngước nhìn đồng hồ, có vẻ như nàng sợ giờ này người trong nhà sẽ gọi điện thúc dục về.

Thời gian khẩn bách, mấy ngày qua ở BK Thẩm Hoài nín lâu lắm rồi, một đóa hoa kiều diễm thế này cũng nên tới lúc hái xuống… Thấy nàng nằm đó không dãy dụa, tức thì men theo lưng quần rờ xuống dưới, nhìn rừng cây đen bóng kia, khe nước huyền bí đã ẩm ướt vô cùng…

Trong xe có điều hòa, nhưng quần dưới bị cởi ra vẫn có cảm giác hơi lạnh, Chu Dụ chỉ thấy cả người nổi đầy da gà, nhưng từ giữa chân đến tâm tạng lại nóng đến tê dại.

Quần dài bị kéo tuột đến xuống dưới gối, Chu Dụ định nói đừng cởi nữa, lại thẹn thùng không biết làm sao để mở miệng. Lại nhớ đến cảm giác của lần trước, khi ngón tay Thẩm Hoài đem lại nàng đầy ôn nhu và khoái cảm, tưởng tượng như mình đang bồng bềnh trong làn nước suối nóng ấm vậy.

Từng đợt từng đợt sóng nhiệt thẩm thấu vào thân thể, vừa khiến nàng khát vọng chìm sâu trong đó, lại không tránh khỏi cố ngoi lên hít thở.

Làm một người phụ nữ trưởng thành, Chu Dụ vẫn đủ tỉnh táo để ý thức là mình đang trộm tình, không quên hỏi Thẩm Hoài: “Tay anh có sạch không?” Nàng cứ tưởng Thẩm Hoài sẽ làm giống như lần trước, dùng tay đưa nàng lên cực lạc, nhưng mà Thẩm Hoài cúi người xuống, đưa vào bờ môi dưới ẩm ướt của nàng là một cây chày sắt thịt nóng bỏng….

Nhụy hoa mềm mại bị chày sắt vuốt qua, cả người Chu Dụ vô thức run lên, nàng đã vô lực để ngăn trở Thẩm Hoài trực tiếp tiến vào sâu trong thân thể mình; cảm giác rõ rệt được động khoáng hoang phế bấy lâu kia bị căng đến phát trướng, căng đến làm cho nàng sung sướng điên cuồng…. Nàng ngồi lên đùi Thẩm Hoài, bị cái chày kia làm cho phát hoảng… không ngờ nó lại lớn đến vậy, lớn hơn trong tưởng tượng của mình nhiều… đến nỗi nàng có thể cảm thụ rõ rệt từng phân từng phân của nó chen vào trong da thịt…. Một tấc đi vào là thêm một khoảng trời thỏa mãn, đầu tóc tê rần cả lên…

“Bót quá, sao bót thế này?”

Nghe Thẩm Hoài kinh ngạc hô nhẹ, Chu Dụ mới hơi hồi thần, hung hăng rướn người véo lên eo hắn, trách oán nói: “Ai bảo anh đâm vào? Không bảo trước một tiếng.”

Thẩm Hoài mặc kệ, nơi ấy của Chu Dụ đã ẩm ướt lắm rồi, nửa trên đã vào, phần còn lại tất nhiên không thể giữa đường mà phế, lâm trận rút lui. Eo hơi đau nhưng Thẩm Hoài vẫn cô quân xâm nhập, đánh địch bảy tấc, nhào thẳng vào ổ giặc, đánh đến khiến Chu Dụ “ư ư…” rên loạn: “Nhẹ chút, nhẹ chút…”

Hoa phòng Chu Dụ không cạn, nhưng mũi xung kích của Thẩm Hoài càng dài, nơi mẫn cảm nhất sâu trong động khoáng bị Thẩm Hoài đâm thẳng vào, Chu Dụ vừa rạo rực vừa đau đớn, móng tay bấm sâu vào eo hắn, mặc hắn tiếp tục làm xằng làm bậy.

Thẩm Hoài ôm xốc Chu Dụ lên, để không gian cho thân dưới hắn di động càng lớn, nhưng mà nâng lên khiến cơ thịt giữa bắp đùi và bụng nhỏ nàng càng chặt, vách động thu hẹp lại, thít chặt cây chày của hắn từ đầu đến đuôi, cảm giác hưởng thụ vô cùng.

Chu Dụ hô hấp càng nhanh, bất thời đưa tay lên bịt mồm, bụm chặt tiếng rên rỉ phát ra từ sâu tận nội tâm, mị nhãn như tơ, mông lung như nguyệt, gò má ửng hồng như than, mị khí đủ mười, chẳng mấy chốc mà toàn thân hưng phấn, cả người run rẩy liên hồi, vặn vẹo như rắn…. vội dùng sức rướn người lên, sau tiếng rên rỉ ngân dài là giọng van xin: “Xong rồi, em không được rồi, anh đừng ….làm nữa…”

Thẩm Hoài ôm lấy nàng, cả hai hơi hoãn một chút, đợi nàng đỡ hơn lại muốn làm tiếp, không ngờ Chu Dụ đã cuộn thân ngồi dậy, không cho hắn cơ hội, nói: “Hai năm nay không đi kiểm tra lần nào, không biết vòng có bị lệch hay không nữa? Giờ lại đúng ngày, lỡ em có thai, chẳng lẽ anh bắt em phải nhảy sông Mai Khê à?”

« Thế anh thì sao? » Phía dưới của Thẩm Hoài lại cương cứng lên, không ngờ Chu Dụ lại qua sông dỡ cầu….

Thẩm Hoài còn định đem vật cứng kia chìa ra trước mặt Chu Dụ để kháng nghị, ai biết đúng lúc này một chiếc xe đi đến, đèn xe chiếu thẳng vào trong, Thẩm Hoài vội cúi người xuống, Chu Dụ cũng vội vàng cúi thấp người áp xuống ghế không dám nhúc nhích. Thẩm Hoài quay đầu lại nhìn, một chiếc xe taxi dừng ngay sau lưng, cách chỗ bọn hắn không đến 20m, Hùng Đại Linh đỡ chị gái đi xuống, còn nghi hoặc ngoảnh sang quan sát…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK