Giờ Triệu Đông mới ngớ ra vì sao lúc nãy ba Minh Hà lại mặt lạnh với Thẩm Hoài như vậy. Tuy hắn tôn trọng ba mẹ nàng, song giờ cũng khó mà nhịn nổi bực mình, cố gồng mình trầm mặc không lên tiếng.
“Ba, người vừa rồi là xưởng trưởng của Triệu Đông, sao ba lại làm thế?” Tiêu Minh Hà bực đến sắp khóc, vừa khó xử vừa thẹn ngượng.
“Con bé này, ngày nay nói dối bao lần rồi?” Tiêu Minh Kiến cho rằng con gái nói bậy nói bạ để chống chế, cũng bực mình, mặt nghiêm lại, giọng thập phần nghiêm lại: “Ba nói thế không phải là muốn tốt cho con và Triệu Đông à? Gọi hai con lên lầu gặp mặt lãnh đạo khu cho quen, sau này biết đâu có thể có cơ hội cho Triệu Đông phát triển?”
“Anh cũng thật là, ít nói mấy câu không được à.” Mẹ Minh Hà biết chồng mình lớn tuổi rồi, dần dần cũng khó tính, sợ lớn lối lại để con gái và con rể khó coi, mới nhè nhẹ giật tay áo Minh Hà, quở trách: “Ba nói cái gì không phải cũng là nghĩ tốt cho các con?”
Triệu Đông khẽ thở dài, rốt cuộc không thể khiến người trong nhà không thoải mái được, bèn giật nhẹ Minh Hà, không để nàng thanh minh gì thêm.
Thấy con gái im lặng, sắc mặt Tiêu Minh Kiến mới chùng xuống, lại phân phó: “Cục trưởng cơ quan ba và Chu khu trưởng đều ở trong, các con vào đó nhớ nói chuyện ý tứ chút…” Nói rồi dẫn Triệu Đông và con gái vào phòng ăn.
Chu Dụ và em trai Chu Tri Bạch đã ngồi trong, nghe vợ chồng Tiêu khoa trưởng cục quy hoạch đi ra dẫn con gái và con rể tới kính rượi cho mọi người, bọn hắn cũng biết lễ ngồi trong chờ đợi.
Công ty thương mại Bằng Duyệt muốn cục quy hoạch phê cho một mảnh đất ven bến sông làm bến cảng, nhà kho. Việc này không thuộc mảng Chu Dụ phân quản, mới mời lãnh đạo cục quy hoạch đến ăn cơm, nhân tiện đề cập vấn đề.
Mặc dù làm theo trình tự bình thường thì cũng được, nhưng muốn làm việc ở trong nước, chuyện mời cơm đã thành thông lệ. Cho dù công ty Bằng Duyệt là xí nghiệp của Chu gia, song Chu Tri Bạch vẫn biết điều, đích thân lôi cả chị gái theo, tới cùng ăn cơm với lãnh đạo cục quy hoạch.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến thanh danh của công ty Bằng Duyệt ở Đông Hoa tốt hơn bên Vạn Hổ nhiều. Cùng có bối cảnh thâm hậu, nhưng tư thái mà Bằng Duyệt bày ra, khiến người ta cảm giác tướng ăn bọn hắn dễ coi hơn Vạn Hổ không ít.
Thấy Tiêu Minh Kiến dẫn hai thanh niên vào, người mời khách là Chu Tri Bạch chủ động chếch người qua, phân phó phục vụ viên trong phòng: “Thêm hai ghế, hai bộ bát đũa.” Lại cười hàn huyên với Tiêu Minh Kiến: “Con gái Tiêu khoa trưởng thật xinh đẹp, con rể cũng là nhất biểu nhân tài…” thân phận của hắn đặt ở đó, dù có vẻ bình vị gần người cũng không khả năng đứng lên chào hỏi con gái và con rể của một khoa trưởng bình thường. Hơn nữa nửa người Triệu Đông bị Tiêu Minh Kiến đứng che mất, khiến hắn nhất thời không nhận ra người đến là ai.
“Vị này là tổng giám đốc Chu của công ty thương mại Bằng Duyệt.” Tiêu Minh Kiến nghiêng người kéo Triệu Đông ra giới thiệu, cười tỏ ý xin lỗi vì đã làm phiền: “Hai đứa này ăn cơm dưới kia, mới kéo lên kính rượi với Chu khu trưởng và Đường cục trưởng, về sau còn phải nhờ mấy ngài đây chiếu cố cháu nó thêm…”
Khâu thu mua nguyên liệu của xưởng thép Mai Khê Thẩm Hoài giao cho Triệu Đông phụ trách. Từ năm này trở đi chí ít mỗi năm phải nhập từ công ty Bằng Duyệt hơn 4 triệu tiền nguyên liệu, sao Triệu Đông lại không quen Chu Tri Bạch cho được?
Thấy Chu Tri Bạch đứng trong đám người, trong lòng Triệu Đông thiếu chút tức quá mà cười, cũng không để ý đến ly rượi Tiêu Minh Kiến đang cố nhét vào tay mình, trực tiếp đứng ra, vươn tay với Chu Tri Bạch, cười nói: “Thì ra giám đốc Chu mời khách ở đây, sớm biết thế tôi đã qua kính rượi rồi…”
Chu Tri Bạch thấy rõ là Triệu Đông, cũng bị bất ngờ, vội đứng lên, nói: “À, là Triệu chủ nhiệm, hóa ra Triệu chủ nhiệm là con rể Tiêu khoa trưởng?”
Địa vị Chu Tri Bạch ở Đông Hoa không thấp, nhưng ngạch thương mại sang năm của Bằng Duyệt cũng chỉ tầm 20 triệu đổ lại. Người trước mặt y lại đại biểu cho khách hàng nắm tới 20% mậu dịch, địa vị hắn có cao hơn nữa cũng không thể đối đãi qua loa.
Hơn nữa, người nắm giữ quyền thu mua 4 triệu tiền nguyên liệu, mặc kệ cấp bậc hành chính hắn là gì, mặc kệ có phải xí nghiệp hương trấn hay không, ở Đông Hoa đều vĩnh viễn không khả năng là nhân vật nhỏ…
Chu Tri Bạch vừa đứng lên, trừ Chu Dụ có thân phận cao nhất ra, những người khác trên bàn đều nhất loạt đứng lên.
Cục trưởng cục quy hoạch Đường Xuyên không rõ con rể Tiêu Minh Kiến là ai, càng không rõ chủ nhiệm Triệu lại có thân phận như thế nào, nhưng thấy một trong Đông Hoa tứ đại công tử, Chu Tri Bạch cũng phải đứng lên hành lễ, hắn không thể chậm rễ, vội chuyển người, đem vị trí bên cạnh Chu Tri Bạch nhường ra, còn cười trêu Tiêu Minh Kiến: “Tiêu Minh Kiến, cậu được lắm, tìm được con rể giỏi giang thế này lại không giới thiệu kỹ cho mọi người…”
Vợ chồng Tiêu Minh Kiến đều sững sờ.
Bọn hắn một mực cho rằng Triệu Đông nhảy máng sang Mai Khê làm một tên chủ nhiệm văn phòng xưởng quèn.
Trong mắt bọn họ, chủ nhiệm văn phòng xí nghiệp hương trấn mất giá hơn so với trưởng phòng kỹ thuật trong xưởng thép thành phố nhiều, từ đáy lòng cho rằng Triệu Đông càng sống càng không có chí tiến thủ, không ngờ hắn vừa vào phòng, lại có thể khiến Chu Tri Bạch, một trong Đông Hoa tứ đại công tử đứng lên tương nghênh?
Những người quanh bàn này, trừ phó khu trưởng Chu Dụ còn ngồi, những người khác đều đứng lên lấy lòng, khiến một lúc lâu mà hai ông bà vẫn không được tự nhiên.
Không trách Tiêu Minh Kiến không biết được, hai người bọn họ luôn tỏ thái độ phản đối hôn sự giữa Triệu Đông và con gái, còn vì chuyện này mà cãi nhau không ít lần.
Tiêu Minh Hà và Triệu Đông đi ăn cơm cũng phải bịa ra lý do, nào dám nói với bọn hắn: Triệu Đông được Thẩm Hoài, cái kẻ khiến con trai Cao Thiên Hà, Cao Tiểu Hổ mất hết mặt mũi lôi kéo về xưởng thép Mai Khê?
Rốt cuộc Tiêu Minh Hà còn khá đơn thuần, không biết ảnh hưởng sau sự kiện đâm xe trước cửa xưởng thép Mai Khê đối với Đông Hoa sâu đến thế nào. Thẩm Hoài muốn Triệu Đông phụ trách văn phòng xưởng trưởng, Tiêu Minh Hà chỉ cho rằng tính chất của nó cũng tương tự như văn phòng xưởng, đại loại như kiểu quản gia, chứ không ngờ văn phòng xưởng trưởng mà Thẩm Hoài nặn ra này mới là trung tâm quyền lực đích thực trong xưởng, địa vị thực tế ngang cấp với phó xưởng trưởng Uông Khang Thăng, Tiền Văn Huệ, và tổng công trình sư Từ Khê Đình.
Tiêu Minh Hà cũng hơi sững, cha mẹ nàng coi thường Triệu Đông, trăm phương ngàn kế phản đối chuyện yêu đương giữa hai người, thậm chí đề ra yêu cầu muốn thấy năm vạn tám tiền lễ mới đồng ý cho các nàng kết hôn. Nàng cũng biết Triệu Đông vì được ở bên mình, đã phải chịu đựng không ít nhục nhã.
Triệu Đông bị ba nàng dẫn đi lấy lòng lãnh đạo khu, vừa rồi ở dưới lầu còn cố ý mặt lạnh với Thẩm Hoài, khiến Triệu Đông khó coi, Tiêu Minh Hà không khỏi tủi thân cho mình và cho cả bạn trai, lúc ở cầu thang nàng đã muốn nhao lên. Không ngờ đến Triệu Đông vừa bước vào phòng lại có thể khiến những người bên trong nhất loạt đứng lên, trong lòng Tiêu Minh Hà không khỏi kích động, chỉ muốn khóc lớn lên cho thỏa…
Chu Tri Bạch sợ chị mình và những người khác không biết thân phận Triệu Đông, mới đứng ra giới thiệu: “Ài, mọi người không biết chứ, rể hiền của Tiêu khoa trưởng chính là đại tướng dưới tay cậu Thẩm Hoài mà vừa rồi mọi người còn bàn tán đấy. Tiêu khoa trưởng nói muốn tôi chiếu cố con rể ông ấy, lại không biết đến tôi còn phải nhờ Triệu chủ nhiệm chiếu cố mới có đường làm ăn…”
Chu Tri Bạch thấy cục trưởng Đường Xuyên nhường ghế đang ngồi ra, bèn kéo Triệu Đông mời đến ngồi bên mình, ôn tồn nói: “Một mực còn chưa có cơ hội mời chủ nhiệm Triệu ăn cơm, sai rồi, là chủ nhiệm Triệu anh một mực không cho tôi cơ hội, hôm nay nhất định phải để tôi mời anh một bữa…”
“Hôm khác đi, tôi còn mời khách ở dưới lầu.” Triệu Đông nói.
“Cùng qua đây ăn luôn.”
Chu Tri Bạch biết sang năm xưởng thép Mai Khê sẽ khuếch trương sản xuất, dưới sự chủ trì của Thẩm Hoài xưởng thép Mai Khê không cần quá để ý sắc mặt ai. Nếu hắn không muốn đánh mất bạn hàng quan trọng này, tất nhiên phải thân cận với Triệu Đông càng gần càng tốt.
Chu Tri Bạch cũng biết lấy thân phận mình, mời ai ăn đều là cho kẻ đó mặt mũi, song vẫn rất biết điều hỏi Triệu Đông: “Có cần tôi xuống mời không?”
Tiêu Minh Kiến thụ sủng nhược khinh, vội nói: “Không cần, không cần, chỉ là công nhân trong xưởng Triệu Đông thôi.” Hắn không dám thật để Chu Tri Bạch xuống tận nơi mời khách, vội kéo tay con gái: “Minh Hà, con xuống mời hai vị kia lên đây, nói là giám đốc Chu của công ty Bằng Duyệt mời…”
Tiêu Minh Hà không hài lòng, vẫn đứng im bất động.
Triệu Đông đỡ lời: “Thẩm xưởng trưởng đang ngồi dưới kia, hình như cậu ấy không thích dự tiệc xã giao lắm, hay để tôi xuống hỏi thử xem?”
Triệu Đông biết hồi xưa, lúc còn trong phủ thị chính, quan hệ giữa Thẩm Hoài và đồng nghiệp không tốt cho lắm, quan hệ với vị mỹ nữ khu trưởng đang ngồi đây cũng chẳng tốt được đến đâu, sợ rằng chưa hẳn Thẩm Hoài đã cho Chu Dụ mặt mũi.
“Choang”
Chu Dụ ngồi yên nhìn em trai thoải mái ứng phó chúng nhân, cũng hơi buồn chán, nhưng lại không thể không bồi em trai ứng phó với đám đồng liêu trong chính quyền này, thẳng đến khi nghe Thẩm Hoài đang ngồi dưới lầu, bị dọa hơi sững, ly trà trong tay tuột ra, nện xuống dưới đất thành hai nửa.
“Choang” một tiếng, ánh mắt mọi người đổ dồn về, nàng không kịp né tránh, bị nước trà hắt ướt cả. Nhưng cái nàng sợ hơn chính là nếu để Thẩm Hoài và em trai gặp mặt: Khi đó chuyện hiểu lầm trong bể bơi thành phố không biết giải thích thế nào cho rõ ràng nữa…
“Thì ra Thẩm bí thư đang ở dưới kia.” Chu Dụ lúng túng cười, lại không thể không kêu Triệu Đông xuống mời khách, bèn nói: “Đường cục trưởng, anh dẫn chủ nhiệm Triệu, cả Tiêu khoa trưởng nữa, cùng xuống dưới mời một cái, nếu cậu ấy không muốn lên đây góp vui thì thôi…” Trong lòng lại thầm khấn trời khấn đất Thẩm Hoài a Thẩm Hoài, ngoan, đừng lên đây…!!!!
Lần này Tiêu Minh Kiến triệt để dốt mắt, hắn còn nhớ như y biểu hiện khinh thường của mình với người kia lúc nãy.
Hóa ra thằng đó là hỗn giang long ở Mai Khê!
Là nhân vật mà con trai Cao Thiên Hà bị đằn nát xe tiền triệu mà vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tiêu Minh Kiến ở lăn lộn trong quan trường lâu thế này rồi, đương nhiên biết hành vi vừa rồi của mình trước mặt nhân vật quyền thế kia sẽ có hậu quả thế nào, nói không chừng tiền đồ của Triệu Đông cũng bị ảnh hưởng lây!
Nghĩ đến đây, sống lưng Tiêu Minh Kiến đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, tâm can hù đến run rẩy: Không ngờ cũng có lúc mình dám mặt lạnh với kẻ khiến cả thị trưởng Cao Thiên Hà đều phải cúi đầu.
Cục trưởng cục quy hoạch Đường Xuyên sẽ không bởi Thẩm Hoài chỉ là phó bí thư Mai Khê, luận cấp bậc còn kém hắn nửa cấp mà chậm trễ qua loa.
Có thể đâm nát xe Cao Tiểu Hổ, có thể bức Cao Thiên Hà cúi đầu, trong đám cán bộ hương trấn thành phố Đông Hoa, chỉ mình Thẩm Hoài là dị loại, đâu đến lượt tên cục trưởng nho nhỏ như Đường Xuyên có thể khinh thị.
Chu Dụ vừa phân phó, Đường Xuyên lập tức nhanh nhẹn đứng lên, vỗ lên vai Tiêu Minh Kiến, cười nói: “Tiêu Minh Kiến a Tiêu Minh Kiến, về tôi sẽ nói chuyện với cậu sau…” Vỗ lên mới nhận ra thân thể Tiêu Minh Kiến đang run lên, kỳ quái hỏi: “Cậu sao vậy?”