Thẩm Hoài nhận lấy điện thoại di động, trực tiếp cầm điện thoại bóp, lại đánh lại bóp, hai lần như thế mới bình tĩnh trở lại.
Thẩm Hoài và Thiệu Chinh ở trấn Tân Phổ, huyện Hà Phổ ăn xong bữa cơm đơn giản mới trở về Mai Khê.
Bên này Mai Khê cũng chả khác nào nồi cháo đun sôi, ngoại trừ Triệu Đông, Từ Khê Đình, Uông Khang Thăng, Tiền Văn Huệ, Phan Thành nhân vật trung tâm ra, bọn người Ngô Hải Phong, Chu Viêm Bân, Dương Ngọc Quyền, Chử Nghi Lương, Chu Lập, Dương Hải Bằng, Hoàng Tân Lương, Quách Toàn đều ở khách sạn quốc tế Bằng Duyệt, khổ cực chờ Thẩm Hoài trở về.
Từ bãi đỗ xe đi ra, Thẩm Hoài bắt gặp Chu Dụ cũng ở đây, cười nói:
- Sao cô cũng ở đây?
Trước mặt người khác, Chu Dụ không tiện biểu lộ quá nhiều thân thiết, gượng gạo cười nói:
- Cậu cũng thật có thể gây sự đấy, Trần Khắc Hoa vốn dĩ là cáo già trên quan trường, không phải rất được lòng mọi người, cậu có chỉnh ông ta thế nào cũng không sao, chỉ có điều cậu lại đem mũi giáo nhắm vào Đàm Khải Bình, đúng là tự xé rách mặt mình rồi.
- Càng xé rách sớm càng tốt.
Thẩm Hoài nói
- Ông ta đã chịu đựng tôi đủ rồi, tôi cũng chịu đựng ông ta đủ rồi. Mai Cương thêm một tháng nữa có thể chấm dứt vận hành thử, thành công vận hành không thành vấn đề, cho nên bây giờ trở mặt cũng là vừa đúng thời cơ.
Thẩm Hoài cùng Chu Dụ đi vào trong, thấy hầu hết người nhà đều tụ ở đây chờ hắn tới, cười nói:
- Tất cả mọi người rất lo lắng hả?
Tôn Á Lâm nói:
- Anh thì uy phong rồi, cơ sự này mọi người lại phải cùng nhau thu dọn.
Ngô Hải Phong kéo Tôn Á Lâm, Chu Viêm Bân, Dương Ngọc Quyền, Chử Nghi Lương đến phòng nhỏ cách vách bí mật bàn bạc trước.
Ngô Hải Phong nói:
- Sau khi cậu rời khỏi hội trường, Đàm Khải Bình liền tạm thời triệu tập hội nghị thường ủy, thảo luận hình thức xử lý cậu cùng Trần Khắc Hoa, nhưng kiến nghị của ông ta, đã bị Trần Minh Kinh cùng Ngu Thành Chấn phản đối. Đây là bản tóm tắt hội nghị, cậu xem thử trước đã…
Ngô Hải Phong nguyên tiền Bí thư Thành ủy, hiện là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, ông ta muốn lấy bản ghi chép hội nghị, đương nhiên là phải dùng thủ đoạn.
Thẩm Hoài cũng thật không ngờ Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Ngu Thành Chấn sẽ trực tiếp đứng ra chất vấn Đàm Khải Bình, ngăn cản hội nghị thường ủy ra quyết định xử phạt bất lợi đối với hắn. Phát ngôn của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trần Minh Kinh và đám người theo sau đó cho thấy toàn bộ cục diện cũng không hoàn toàn bị khống chế trong tay Đàm Khải Bình.
- Tình huống này hoàn toàn nằm trong dự đoán của chúng ta. Cao Thiên Hà phản đối Đàm Khải Bình là vì tự bảo vệ mình, nhưng rất nhiều việc làm sau khi đến Đông Hoa của Đàm Khải Bình quả thật khiến cho đám người Trần Minh Kinh, Ngu Thành Chấn bất mãn. Danh vọng Hùng Văn Bân ở Đông Hoa không kém, cho dù hiện tại ông ấy là thành viên ủy viên thường vụ thành phố cũng là bình thường, hết lần này tới lần khác bị đè xuống không ngẩng đầu lên được, những người khác ít nhiều cảm thấy mấy năm nay ông ấy đã thiệt thòi rất nhiều. Hôm nay Đàm Khải Bình bắt đầu không hề hé răng, chính là muốn xem Hùng Văn Bân chịu nhục, việc này cùng tin đồn nhảm lúc trước cũng có chút quan hệ.
Chu Viêm Bân mới là người nhiều mưu trí của Ngô hệ lúc trước, là Định Hải thần châm của Chu gia.
- Đàm Khải Bình đem Hùng Văn Bân đặt vào vị trí chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách, nói không chèn ép, sự vụ nòng cốt của thành phố không còn để cho Hùng Văn Bân có cơ hội tham dự, nói chèn ép, Phó trưởng ban thư ký Thành ủy kiêm chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách không thể xem là việc gì xấu. Tôi vẫn luôn cảm thấy, trước đây trong lòng Đàm Khải Bình cũng chưa nắm chắc phải xử trí thế nào với Hùng Văn Bân, đa phần là bố trí tiến có thể công, lui có thể thủ. Tuy nhiên lúc này Đàm Khải Bình là muốn hủy diệt Hùng Văn Bân hoàn toàn, cho nên lúc Trần Khắc Hoa làm nhục Hùng Văn Bân, ông ta không nghiêm khắc chặn đứng, khả năng này liền sẽ trực tiếp khiến cho đám người Ngu Thành Chấn bất mãn.
Thẩm Hoài ngồi xuống suy nghĩ tỉ mẩn rất lâu. Trần Minh Kinh, Ngu Thành Chấn và các thành viên ủy viên thường vụ khác, trong ấn tượng của hắn tính cách đều tồn tại rất mơ hồ.
Có đôi khi cũng không phải do Trần Minh Kinh, Ngu Thành Chấn bọn họ không có tính cách, bọn họ không có ô dù ở tỉnh, phải từ tỉnh điều xuống dưới, ở địa phương lại đối chọi Bí thư Thành ủy vững chắc, phiêu lưu rất lớn, căn bản không biết khi nào sẽ bị điều đi.
Lo lắng ăn bữa hôm lo bữa mai đã khiến bọn họ rất khó có tính cách.
Chính thức buông lỏng chính là chỉ thị của Điền Gia Canh ở quận mới Mai Khê.
Chỉ thị của Điền Gia Canh dùng lời lẽ ngọt ngào, bọn người Trần Minh Kinh, Ngu Thành Chấn đều có thể từ bên trong đọc ra được sự bất mãn của Bí thư Tỉnh ủy đối với Đàm Khải Bình.
Cho dù chỉ điểm này thôi, cũng khiến bọn họ ở hội nghị thường ủy thành phố chống đối với dũng khí của Đàm Khải Bình.
Thẩm Hoài không đành lòng xem Hùng Văn Bân trước mặt mọi người chịu nhục, Ngu Thành Chấn, Trần Minh Kinh bọn họ vốn không có cùng chung mối thù chi tâm?
- Còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn, chính là ở thành phố không phải tất cả mọi người đều hy vọng cậu cùng địa phương thoát ly quan hệ.
Dương Ngọc Quyền nói
- Chỉ sự vùng dậy của thị trấn Mai Khê đã đem đến nhiều lợi ích như vậy cho sự phát triển địa phương của Đông Hoa khiến vô số người từ đó lấy được lợi ích. Quá trình này nếu để Đàm Khải Bình bố trí lung tung cắt ngang, không phải là điều mọi người hy vọng nhìn thấy.
Thị trấn Mai Khê một năm tăng thêm hơn 2,5 tỉ đầu tư, ở thị trấn Mai Khê, vốn đầu tư này biến thành cầu đường, biến thành nhà xưởng xí nghiệp, biến thành máy móc thiết bị, biến thành nhà cao cửa rộng, biến thành cây xanh tươi tốt um tùm, nhưng trực tiếp được hưởng lợi không hề chỉ giới hạn có thị trấn Mai Khê.
Thị trấn Mai Khê phải xây dựng nhà cao tầng, phải tu đạo cầu đường, phải xây dựng nhà xưởng xí nghiệp, phải mua máy móc thiết bị, đối với vật liệu xây dựng, kiến trúc, vận tải, cơ giới, ẩm thực và ngành sản xuất ở Đông Hoa đều có tác động trực tiếp. Sau lưng thì có hơn mười cơ sở, thậm chí mấy trăm cơ sở xí nghiệp địa phương vừa và nhỏ hoặc cá nhân ở giữa trực tiếp được lợi.
Bọn họ hy vọng thị trấn Mai Khê tiếp tục giữ vững thế thái tiếp tục vùng dậy hay là để Đàm Khải Bình bố trí lung tung cắt ngang?
Con trai Cao Thiên Hà khống chế tập đoàn mậu dịch Vạn Hổ, Ngô Hải Phong sau lưng có Chu gia, có tập đoàn Bằng Duyệt, bọn người Ngu Thành Chấn, Trần Minh Kinh có thân thuộc ở xí nghiệp đảm nhiệm chức vụ cao, hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp khống chế được xí nghiệp tư nhân —— bọn họ chẳng lẽ không biết, loại phương thức thuần túy phân bánh ngọt trước kia khó có thể tiếp tục gắn bó, mà tốc độ phát triển kinh tế địa phương cao, làm bánh ngọt càng ngon, càng lớn, mới càng phù hợp lợi ích căn bản của bọn họ?
Chu Viêm Bân nhíu mày lại, tiếp tục nói:
- Lần này cậu trực tiếp vạch mặt Đàm Khải Bình, trực tiếp làm lung lay uy tín của ông ta ở thành phố, hơn nữa lại có đám người Ngu Thành Chấn, Trần Minh Kinh chống đỡ, tôi nghĩ điều này ngược lại sẽ khiến ông ta càng không dễ dàng thu tay lại như vậy.
Thẩm Hoài cười nói:
- Xem ra lần này tôi phải trở thành con gà bị cắt cổ trong tay người khác rồi. Tuy nhiên đám người Ngu Thành Chấn, Trịnh Minh Kinh đã có thể công khai chống đối Đàm Khải Bình, khiến Đàm Khải Bình không thể lại nắm cục diện trong tay như trước đây, cục diện này so với dự đoán của tôi trước đó tốt hơn nhiều.
Ngô Hải Phong bọn họ cũng tán thành điểm này, nhìn qua cục diện có vẻ rất ác liệt nhưng trên thực tế nếu so với trong tưởng tượng vẫn lạc quan hơn nhiều.
Nếu các ủy viên thường vụ khác có thể rộng khắp công khai bất mãn với Đàm Khải Bình, truyền lên đến tỉnh, khiến ở tỉnh thấy Đàm Khải Bình không thể nắm cục diện Đông Hoa trong tay, vậy thì thái độ ở tỉnh đối với Đàm Khải Bình liền sẽ nhanh chóng phân hoá, lắc lư, như vậy mới có thể tạo điều kiện lớn cho bọn họ đảo Đàm.
Tôn Á Lâm hỏi:
- Dì Tống có gọi điện thoại cho anh không?
Đàm Khải Bình lần này nếu không thể xử lý Thẩm Hoài, uy tín của ông ta ở Đông Hoa sẽ bị quét hết. Đám người Ngu Thành Chấn có thể ở hội nghị thường ủy công khai chống chế Đàm Khải Bình, còn không phải là đã ủng hộ Thẩm Hoài đại náo hội trường?
Đàm Khải Bình nếu không thể ở hội nghị thường ủy thành phố giải quyết vấn đề này, vậy rất có thể sẽ đem vấn đề này đến Tống gia, buộc Tống gia đưa ra lựa chọn.
Mâu thuẫn giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình không phải tầm thường, vừa là ý nghĩa đấu đá trên quan trường, đồng thời còn là đấu tranh kịch liệt trong phe phái nội bộ.
Cho nên Thẩm Hoài phải đảo Đàm, phải đồng thời thỏa mãn hai điều kiện, một là ở tỉnh, hai là bên trong Tống hệ.
- Cô út còn chưa gọi điện thoại tới, chắc là chưa biết việc này.
Thẩm Hoài nói
- Bên Từ Thành cũng gọi ba cuộc điện thoại tới rồi, đại khái không chờ được muốn giáo huấn tôi, tôi đều không để ý đến.
Tôn Á Lâm bĩu môi, không nói gì thêm.
Lúc này Thiệu Chinh gõ cửa tiến vào, đưa điện thoại di động cho Thẩm Hoài, nói:
- Điện thoại của Tống tổng.
Nhận lấy di động, là số điện thoại của cô út chứ không phải Tống Hồng Quân, Thẩm Hoài nói với Tôn Á Lâm:
- Cô đúng là cái mồm quạ đen.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền, hắn nhận di động từ tay Thiệu Chinh, đi đến bên cửa sổ nghe điện.
Đám người Ngô Hải Phong cũng đều lo lắng nhìn Thẩm Hoài nghe điện thoại.
Đám người Ngu Thành Chấn mượn cơ hội tạo phản, Đàm Khải Bình ở thành phố rất khó cho Thẩm Hoài một hình phạt nghiêm khắc nào, xử lý không tốt, thậm chí sẽ khiến ông ta mất đi uy tín gấp bội, nhưng nếu Đàm Khải Bình đem sự tình động đến Tống gia, khiến cho Tống gia đưa ra lựa chọn, những người khác sẽ không tiện nhúng tay.
Tuy rằng Thẩm Hoài không để ý chuyện này nhưng không có nghĩa Tống gia sẽ bỏ qua cho đứa con của chính mình.
Thẩm Hoài khép lại di động, quay người lại, cùng mọi người nói:
- Ông nội nói, để tôi đem đầu đuôi câu chuyện giải thích trước đã, hai ngày này trở về Yến Kinh một chuyến. Ông ấy có chuyện cần nói trực tiếp với tôi.
Tôn Á Lâm tắc luỡi hỏi.
- Không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ, việc này đáng để ông cụ ra mặt tìm anh nói chuyện ư?
- Là phúc thì không phải là họa, là họa thì có tránh cũng không khỏi.
Thẩm Hoài nói
- Đàm Khải Bình không tha cho tôi, tôi cũng khó chịu với ông ta, ngày này cuối cùng cũng đến. Đến chậm không bằng sớm đến.
Tiếp đó, Tống Hồng Quân cũng gọi điện thoại tới, Thẩm Hoài cùng ông ấy trên điện thoại nói chuyện một phen.
Đối mặt với cục diện trước mắt, Tống Hồng Quân càng cảm thấy khó giải quyết, cũng không biết việc ông cụ ra mặt muốn Thẩm Hoài trở về Yến Kinh nói chuyện là phúc hay họa, hẹn xong ông ấy cũng trở về Yến Kinh một chuyến, thật sự không được cũng phải nói giúp vài lời.
Thẩm Hoài cùng Ngô Hải Phong, Dương Ngọc Quyền những người bọn họ một lần nữa trở lại trong đại sảnh thượng khách, đem chuyện đã xảy ra hôm nay, cùng chuyện hắn phải về Yến Kinh một chuyến nói với mọi người, hắn nói:
- Cục diện bây giờ nếu so với trong tưởng tượng phức tạp một ít, tuy nhiên trước tiên chúng ta phải đảm bảo đại cục phát triển của Mai Cương không bị quấy nhiễu, nếu quả thực không được, tôi rút cả hai tay ra cũng không có vấn đề gì. Tôi nghĩ trước khi trở về Yến Kinh, Mai Cương có một số việc cần được quyết định trước. Xưởng luyện THIếT ảnh hưởng rất lớn đến môi trường của thị trấn Mai Khê, thiết bị hút bụi hút khói, phí tổn cũng quá cao, bây giờ chưa thích hợp, vậy trực tiếp dừng lại. Tiếp đó chính là tăng cường đàm phán cùng xưởng luyện thiết Chiêu Phổ, điều kiện có thể nhường thêm một bước nữa, phải có đầu tư năm mươi triệu trong vòng nửa năm, hình thành phương án hai trăm ngàn tấn sản lượng cùng hành động. Bước này đối với kế hoạch tiếp theo của chúng ta rất trọng yếu, chuyện này sẽ do lão Uông chuyên môn phụ trách. Mặt khác, nội bộ chúng ta phải có thống nhất nhận thức bảo đảm xưởng số Hai làm hạch tâm, tôi sẽ không tiếp tục kiêm nhiệm Chủ tịch Hội đồng quản trị xưởng số Hai, tôi hy vọng vị trí này do Á Lâm tới đảm nhiệm. Chúng Tín cũng là đại cổ đông đầu tiên của xưởng số Hai, sắp xếp như vậy không có gì không thích hợp cả. Ở tập đoàn Mai Cương, tôi cũng không tiếp tục kiêm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc, tôi đề nghị để Triệu Đông kiêm nhiệm, mọi người cảm thấy thế nào?
- Sắp xếp như vậy, cậu ở Mai Cương cũng chỉ đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Mai Cương?
Chu Viêm Bân hỏi
- Cậu là tính toán dụ cho Đàm Khải Bình trực tiếp giải trừ chức vụ Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Mai Cương của cậu sao?
Thị trấn Mai Khê thông qua tập đoàn đầu tư công nghiệp, nắm giữ 45% cổ phần của tập đoàn Mai Cương, Đàm Khải Bình thông qua Tô Khải Văn, có thể trực tiếp đề xuất kiến nghị ban giám đốc Mai Cương giải trừ chức vụ Chủ tịch Hội đồng quản trị của Thẩm Hoài.
Lúc này nếu những người khác cứ cố gắng bảo vệ Thẩm Hoài, sẽ tạo nên sự chia rẽ càng sâu đậm, càng trực tiếp tạo ra một loạt những ảnh hưởng tiêu cực ác liệt đối với toàn bộ Mai Cương.
- Không biết lần này trở về Yến Kinh nói chuyện sẽ có kết quả gì, có thể là trong nhà sẽ bắt tôi nghỉ ngơi một thời gian ngắn, cũng có thể nói không chừng tôi phải chủ động từ chối chức vụ Chủ tịch Hội đồng quản trị Mai Cương.
Thẩm Hoài nói
- Nhưng vì bước phát triển tiếp theo của Mai Cương, bây giờ tôi cần phải tạm thời lui về phía sau màn. Tôi đây cũng là học tập Chu tổng anh thôi.
Tất cả mọi người đều cười, Chu Viêm Bân không đảm đương bất kỳ chức vụ nào ở tập đoàn Bằng Duyệt, Chu Viêm Bân không hổ danh là linh hồn của Chu gia, Chu Tri Bạch chẳng qua là ứng cử viên phụ trách công việc cụ thể ngoài mặt mà thôi, vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận lớp cha anh đi trước.
Mai Cương phát triển, do nguồn vốn khó khăn, khởi nguồn phức tạp nên hình thành xưởng thép cũng có quan hệ quyền cổ phần phức tạp.
Ở mặt ngoài, tập đoàn Mai Cương là hệ tầng cao nhất khắp cả Mai Cương, trên thực tế tập đoàn chỉ trực tiếp khống chế một nhà máy có hai trăm ngàn tấn sản lượng năm.
Năm sau sản lượng xưởng thép mới Mai Cương đạt vượt hơn sáu trăm ngàn tấn, mới là đoạn thời gian chính thức trọng yếu của tương lai Mai Cương, cũng như xưởng thép số Hai của Mai Cương, nhưng xưởng thép số Hai có địa vị độc lập pháp nhân cùng ban giám đốc, quyền khống chế cũng là độc lập.
Cho dù chính quyền địa phương lợi dụng ưu thế địa vị cổ đông lớn nhất của tập đoàn Mai Cương có thể trực tiếp quyết định bổ nhiệm nhân sự, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Mai Cương, cũng không có cách nào tạo quá nhiều áp lực ảnh hưởng đối với địa vị trung tâm thực sự của xưởng thép số Hai
Như vậy, kỳ thật chỉ cần Tôn Á Lâm, Chu gia, Tống Hồng Quân, Chử Nghi Lương, Chu Lập, Dương Hải Bằng cùng với Triệu Đông và người quản lý cụ thể của tập đoàn Mai Cương ủng hộ Thẩm Hoài, sẽ không ai có thể đem Thẩm Hoài chặt đứt khỏi cái cây Mai Cương.
Mặt khác, Mai Cương có ba mươi triệu đô la Mĩ trái quyền (quyền của chủ nợ), nhưng đang nằm trong tay ông ngoại Thẩm Hoài- Nền tảng cơ bản của Thẩm Hoài, trên thực tế tốt hơn Đàm Khải Bình nhiều.