Len lỏi trong tiếng nhạc chát chúa và mùi mồ hôi gắt mũi, xen lẫn giữa không ít cô gái ăn mặc thiếu vải, điên cuồng lắc lư theo tiếng nhạc.
Bình thời trên phố rất ít nhìn thấy áo hai dây, quần sooc, nhưng trong vũ trường đâu đâu cũng thấy.
Tuy ngoài trời đang là mùa đông, nhưng những cô gái này, trước khi đến đây, chỉ cần mặc thêm một chiếc áo lông khoác ngoài, vào sàn nhảy liền có thể gửi áo khoác ngoài sảnh, thoải mái phô diễn thân thể dưới những bộ đồ gợi cảm. Thẩm Hoài trước đây, khi mới đến Đông Hoa từng coi chỗ này là nơi để câu gái, nên biết đa số những cô gái nhảy múa trong đây đều có giá cố định.
Bối cảnh sàn nhảy Địch Ba* cũng không sạch sẽ lắm… Thực tế, những năm 93, đa số sản nghiệp giải trí ở các thành phố trong nước đều có đặc điểm chung này… Lại là nơi cho thành niên tụ tập ăn chơi, thành ra chuyện đánh lộn, gây sự thường xuyên như cơm bữa.
*Chương trước nhầm lẫn vũ trường thành hầm ngầm, chắc là tiếng lóng. Mọi người thông cảm.
Đương nhiên Thẩm Hoài sẽ không hy vọng tiểu Lê đặt chân lên mấy chỗ loại này, nhưng nói đi thì phải nói lại, có khi bảo hộ quá mức chưa hẳn đã tốt, cái xã hội này quá tàn khốc, vừa rực rỡ vừa phức tạp, phải để nàng tiếp xúc qua mới đủ năng lực nhận thức, mới bảo hộ bản thân một cách tốt nhất.
Thẩm Hoài tìm đến Dương Hải Bằng, đám này đang ngồi uống rượu trong một góc trên tầng hai đại sảnh, Chu Minh, Hùng Đại Ny cũng có mặt, nhưng không thấy thân ảnh Hùng Đại Linh đâu, còn tiểu Lê đang dựa vào thành lan can, có vẻ khá hưng phấn và lạ mắt khi quan sát đám thanh niên nam nữ cuồng loạn trong tiếng nhạc dưới kia.
Thấy Thẩm Hoài đã mò qua, Dương Hải Bằng bán ra Hùng Đại Linh, tự thú trước: “Hai vị đại tiểu thư Hùng gia muốn kéo tôi qua đây, sợ làm không nổi hộ hoa sứ giả mới đặc ý rủ cả cậu và Chu Minh…”
Hùng Đại Ny chen miệng nói một câu, nhưng tiếng nhạc quá ồn, Thẩm Hoài nghe không rõ ràng, khiến nàng phải rướn người qua, lớn tiếng hét: “Làm gì mà mặt mày nghiêm túc thế, có phải hang ổ tìm hoan làm vui của đám đàn ông các cậu bị lộ nên lo sợ hay không…” Thẩm Hoài cười cười, Hùng Đại Ny đứng quá gần, hơi thở phả sát vào tai, quay đầu liếc Chu Minh, chỉ thấy ánh mắt hắn dán chặt vào đám gái gú đang điên cuồng trên sàn nhảy…
“Tôi thân chính không sợ ảnh lệch….” Thẩm Hoài lớn tiếng đáp lại Hùng Đại Ny: “Biết cái gì gọi là thân chính không sợ ảnh lệch không? Dù những cô gái xinh đẹp trong vũ trường này có chạy đến trước mặt tôi, nói: “Em có thai.” Tôi cũng sẽ bình tĩnh nói với họ: “Chúc mừng em…” Đó chính là thân chính không sợ ảnh lệch. Cô hỏi hỏi Chu Minh nhà mình xem, coi có thể làm được như thế không?”
Hùng Đại Ny mới cưới chưa lâu, nhưng cũng tính là thấm qua hơi trai, Thẩm Hoài rất thích cảm giác đùa vui với nàng thế này.
Hùng Đại Ny cười đến gập cả người, khẽ thụi Thẩm Hoài một cái, lại quay sang ngăn trở ánh mắt đang nhìn chằm chằm đám con gái ăn mặc hở hang của chồng.
Thẩm Hoài ngồi xuống ghế dựa bên người Dương Hải Bằng, tay xoa xoa ly rượu, thấy trên bàn đặt hai ly nước hoa quả, biết Dương Hải Bằng còn biết phân tấc. Nếu để Hùng Đại Linh cả người toàn là mùi rượu về nhà, không khéo Hùng Văn Bân, Bạch Tố Mai sẽ giáo huấn nàng một trận nên thân.
“Cả chiều nay anh chạy đi đâu? Sao biến mất tăm mất tích thế?” Hùng Đại Linh không biết từ chỗ nào túa ra, vỗ mạnh lên vai Thẩm Hoài, muốn dọa hắn một cái, mồm nhỏ liến thắng sà vào góp vui.
“À, buổi chiều có cuộc hẹn.” Thẩm Hoài ghé sát vào tai Hùng Đại Linh, nhỏ giọng nói.
“Mùi rượu nặng quá.” Bị Thẩm Hoài ghé sát thế này, mang ta Hùng Đại Linh cảm thấy ngưa ngứa, sờ sờ lên dái tai, nghiêng mặt qua đối diện với Thẩm Hoài, từ góc độ này mùi rượu từ người Thẩm Hoài toát ra càng nồng nặc, khẽ nhíu mày, ngửa người ra sau.
Áo ngoài đã được Hùng Đại Linh thoát ra, thả trên ghế tựa, dưới chiếc áo len vàng, quần jean bó sát, vẻ thanh xuân đầy sức sống triển hiện ra lồ lộ, khiến không ít thanh niên phải ghé mắt nhìn qua, thấy đám Thẩm Hoài cũng ngồi trên bàn, mới không cam tâm dời ánh mắt đi…
Thẩm Hoài không khỏi nhủ thầm: Hùng Đại Linh đúng là mỹ nhân biết chiêu hoa dẫn bướm, lại đang tuổi thanh niên ham vui, không biết đã bao nhiêu người phải rơi lệ vì nàng.
Thẩm Hoài thấy tiểu Lê đứng bên lan can quay đầu nhìn lại, hắn giơ giơ tay lên, chỉ chỉ vào đồng hồ, tỏ ý thời gian không còn sớm nữa rồi.
“Anh quản rộng thật đấy, anh trai ruột của người ta chưa chắc đã quản rộng thế đâu.” Hùng Đại Linh thấy Thẩm Hoài vừa tới đã muốn đem tiểu Lê đi, hơi mất hứng, sà đến bên người quở trách.
Thẩm Hoài nghe mà trong lòng chua xót, lại thấy tiểu Lê cũng bước lại, vội nói với nàng: “Nửa giờ nữa là anh phải về, em có muốn đi cùng không?”
“Được, về thì về.” tiểu Lê gật đầu, nàng đến đây chơi theo ý mọi người, cảm thấy chỗ này rất mới lạ, nhưng cũng chỉ thấy là lạ mà thôi, nàng biết sàn nhảy dưới kia không phải là chỗ mình nên đặt chân ở cái tuổi này.
Hùng Đại Linh muốn kéo Thẩm Hoài xuống nhảy cùng, Thẩm Hoài lắc lắc đầu tỏ ý mình không biết. Trong tiếng nhạc ầm ĩ, nói chuyện phải căng cổ họng lên la lớn, nhưng chưa chắc đã nghe thấy. Hơn nữa vũ trường Địch Ba này cũng khá giản lậu, không có phòng riêng cách âm, đành phải ngồi vùi đầu uống rượu trong tiếng nhạc chát chúa với đám Dương Hải Bằng.
Chu Minh bị Hùng Đại Ny kéo ra sàn nhảy, Hùng Đại Linh không vì Thẩm Hoài cự tuyệt mà tức giận, hôm nay nàng cơ hồ là tiêu điểm trong vũ trường, căn bản không sợ sẽ thiếu bạn nhảy.
Qua một chốc, Hùng Đại Linh và chị đã quay lại bàn, thấy bộ dạng nàng có vẻ không vui cho lắm, Thẩm Hoài đoán chắc trên sàn đã bị đám thanh niên chiếm không ít tiện nghi. Hùng Đại Ny sà lên bàn, lớn tiếng nói: “Trên sàn có hai cô ngoại quốc, nhảy đẹp lắm. So với người ta bọn tôi như đám nhà quê ấy, thôi về lại bàn cho đỡ mất mặt…”
Thẩm Hoài ha ha cười lớn, thì ra vì bị cướp mất đầu gió nên Hùng Đại Linh mới không vui thế này.
Thẩm Hoài và Dương Hải Bằng cầm ly rượu lên, đi về phía lan can, nhìn xuống dưới sàn, quả nhiên có hai cô gái ngoại quốc thân hình cực bốc lửa đang điên cuồng lắc lư theo tiếng nhạc.
Dưới ánh đèn nhấp nháy, mái tóc màu dẻ nâu tung bay, khuôn mặt tú lệ mê người như ẩn như hiện, không cách nào nhìn rõ ràng, cũng không đoán ra là người nước nào.
Hai cô gái kia nhảy ngay giữa trung tâm sàn, động tác cực kỳ khiêu khích, cuồng dã, nóng bỏng, có vẻ cực kỳ chuyên nghiệp.
Đặc biệt là cô gái cao hơn, mặc quần áo đen bó sát người, dáng người rất hoàn mỹ, bờ mông căng tròn, đôi chân dài miên man đầy sức sống, vươn tay đặt lên eo của cô gái nhỏ hơn, làm ra động tác vuốt ve toàn thân, đôi môi ướt át xoay chuyển theo ánh đèn, khiến đám thanh niên nam nữ quanh đó kích động không thôi, la hét liên hồi…
Ngay cả Chu Minh cũng đứng bên rìa sàn nhảy, mắt si dại ngắm nhìn, quên cả chuyện trở về.
Thẩm Hoài và Dương Hải Bằng được một trận no mắt. Qua một lúc, có mấy thanh niên chắc không kìm nổi nữa, chen lên giữa sàn. Tên thanh niên đầu đinh đi đầu, tay chân vung lên loạn xạ, án lên hông cô gái cao to, thân dưới dính sát vào bờ mông phong mãn mê người kia.
Cô gái cao lớn kia lách người muốn tránh ra, nhưng tên thanh niên vẫn không buông tha, dán lại gần, thân dưới đẩy đẩy, thậm chí Thẩm Hoài đứng ở trên lầu mà vẫn có thể nhìn rõ ràng chỗ xấu xí đang gồ lên kia.
Vốn Thẩm Hoài thấy để Hùng Đại Linh, tiểu Lê nhìn thấy màn dơ bẩn kia cũng tốt, miễn về sau các nàng không khống chế nổi hiếu kỳ mò đến những chỗ như thế này. Giữa lúc Thẩm Hoài định quay đầu, cô gái áo đen kia bỗng nhiên ngừng lại, xoay sang tát cho tên thanh niên đầu đinh một tát.
Tiếng tát rất chói tai, đám Thẩm Hoài đứng ở trên lầu mà vẫn nghe thấy rõ ràng.
« Thì ra là hoa hồng có gai! » Dương Hải Bằng lắc đầu cười khổ.
Đám thanh niên nam nữ trên sàn nhảy như khựng lại, chỉ còn lại tiếng nhạc rít gào. Mà cô gái áo đen kia cũng không tính tát một cái rồi thôi, tiếp đó nắm chặt lấy vạt áo tên thanh niên đầu đinh, nhấc chân đá một phát ngay giữa hạ bộ, khiến Thẩm Hoài đứng trên lầu không khỏi rùng mình: Hạ thủ thật tợn!
Mấy tên thanh niên vừa chen lên muốn chiếm tiện nghi, hiển nhiên không liệu được sẽ có đãi ngộ thế này, ngây người mất một lúc không có phản ứng.
Cô gái áo đen kia vội lôi tay cô bạn luồn vào trong đám đông, đáng tiếc có lẽ bởi không quen cảnh vật trong này, nên không mò được đường ra cửa lớn, ngược lại còn tự bức mình vào góc chết.
Thẩm Hoài vừa muốn lên tiếng nhắc nhở, cô gái kia hình như cũng đang muốn quan sát lại địa hình, ngẩng đầu nhìn qua, đúng lúc ánh đèn chiếu lên mặt nàng. Thẩm Hoài vừa nhìn sang, giật nảy mình: Sao nàng sẽ đến Đông Hoa? Sợ nàng nhìn thấy mặt mình, vội lui ra sau nửa bước.
Tên đầu đinh đau quá cuộn mình lại như tôm, ôm lấy đũng quần, quỳ xuống sàn, nửa ngày mà vẫn không đứng lên nổi. Ngẩng đầu lên thấy đồng bạn đang ngẩn người, tức quá rống lên một tiếng. Trong tiếng nhạc, Thẩm Hoài nghe không rõ hắn hét những gì, nhưng cũng có thể đoán ra đại khái, chắc đang sai đồng bọn bắt người lại.
Thẩm Hoài quay sang nói với Dương Hải Bằng: “Cậu mau đi gọi điện báo cảnh, nói có hai cô gái ngoại quốc bị lưu manh khống chế, không khéo sẽ to chuyện…” Tiếng nhạc quá chói tai, gọi điện thoại trong này không thể trình bày rõ ràng, Dương Hải Bằng liền chạy ra tìm chỗ vắng gọi điện.
Dương Hải Bằng vừa quay lại, tiếng nhạc đã ngừng, hắn chen đến bên lan can, cùng Thẩm Hoài theo dõi đám thanh niên đuổi bắt hai cô gái kia.
Chị em Hùng Đại Linh, Hùng Đại Ny và tiểu Lê không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện thế này, bị hù không nhẹ, nhưng vẫn nhịn không nổi hiếu kỳ, chen đến bên lan can xem sự thể ra sao; Chu Minh đang đứng trong đại sảnh dưới lầu, bị đám đông hỗn loạn xô đẩy kẹt lại, chưa thể leo lên tầng được.
Đồng bọn đi theo tên đầu đinh không ít, sau khi có phản ứng liền đem cửa ra vào vây kín, rồi bắt đầu đuổi theo hai cô gái kia.
Động tác của cô gái áo đen rất nhanh, thỉnh thoảng quay người vung chân đá một cái rồi chạy tiếp, khiến đám lưu manh không dám áp sát quá gần.
Thẩm Hoài xem náo nhiệt không hiềm lớn chuyện, nhìn rượu, thức uống, bàn ghế bay tứ tung dưới đại sảnh, quay sang đùa với đám Hùng Đại Linh: “Thời buổi này nữ lưu manh không đáng sợ, nữ lưu manh biết võ thuật mới đáng sợ…”
Đám đông trên sàn đều sợ chọc phải phiền hà, vội tránh ra xa xa, cuối cùng đám thanh niên đồng bọn của tên đầu đinh cậy người nhiều thế lớn, trước khi hai cô gái kịp trốn lên lầu hai, đã lấp kín cầu thang góc đông bắc.
Đám thanh niên kia chỉ dự liệu không đến, rằng cảnh sát ở cái đất nước này, mỗi khi gặp phải rắc rối trị an có yếu tố nước ngoài, tốc độ triển khai lực lượng sẽ nhanh quá mức bình thường.
Ngay khi tên đầu đinh níu lại được tóc cô gái áo đen, muốn vung tay tát mấy cái cho hả giận, đã có ba cảnh sát từ cửa lớn bước vào.
Thấy đám lưu manh đang vây hai cô gái ngoại quốc, vội xông lại, nắm chặt cổ áo hai tên lưu manh gần nhất, quăng sang một bên, quát nói: “Các người muốn làm gì?”
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Thẩm Hoài thấy cảnh sát đã xuất hiện, xem ra ở đây không còn gì để bận tâm nửa rồi, trong sàn nhảy loạn cả lên, liền lôi đám tiểu Lê xuống lầu, muốn rời khỏi chỗ thị phi này.
Lúc đi qua góc quẹo trên cầu thang, Thẩm Hoài cố ý quay mặt đi, không để cô gái áo đen kia nhìn thấy mặt; Đúng lúc này Chu Minh từ trong đám đông chen ra, la lớn: “Thẩm Hoài, Thẩm Hoài, đợi tôi với…”
Cô gái áo đen chính đang đứng giữa vòng bảo vệ của ba cảnh sát, giải thích toàn bộ sự tình. Nghe thấy có người gọi tên Thẩm Hoài, liền chỉ vào mặt hắn, hô to: “Cả hắn nữa, hắn cũng giở trò lưu manh với bọn tôi…” Tiếng phổ thông cực lưu loát dễ nghe, không có vẻ gì là người nước ngoài cả.
Thẩm Hoài nhìn vẻ mặt vô tội của Chu Minh đang cố chen lại gần, hận không đạp cho hắn một cước: Đang yên đang lành la lớn thế làm cái chó gì không biết.