Dương Minh Phong - người đàn ông không biết đứa cháu bé bổng của mình là người nổi tiếng. Anh cũng từng nghe qua cái tên Ladi, nhưng cậu giấu quá kĩ đi, thành thử ra anh chưa bao giờ bắt gặp cậu đang livestream. Nhưng cho dù là có về đột xuất đi chăng nữa thì cũng có một gián điệp mang tên "Nhóm phó Bùi Khả Như".
Thời gian live là vào lúc 11 giờ đến 1 giờ hằng ngày trừ chủ nhật.
Lại live ngay giờ nghỉ trưa, ấy thế mà lại đông đảo người xem, cậu là có sức hút tới bao nhiêu vậy?
Đỗ Thiên Phúc bây giờ đã quá quen với việc nói chuyện với màn hình điện thoại, không còn lo lắng như trước kia, rất thoải mái.
"Ladi ơi~ Cậu có người yêu chưa?"
Đỗ Thiên Phúc ngẫm nghĩ đôi chút: "Hưm...Chưa từng có, tôi cũng chưa có cảm tình với ai."
"Cậu 17 tuổi là đang tuổi yêu đó nha, sẽ sớm cảm nắng ai đó thôi."
Đỗ Thiên Phúc nói tiếp: "Cảm nắng sao?...Khi nào có tôi nhất định công khai."
"Thật sao? Hóng quá đi mất~"
Đỗ Thiên Phúc muốn cho qua chuyện: "Bây giờ mọi người muốn nghe bài nào đây?"
Khi nghe đến từ "cảm nắng" hay là những điều tương tự bỗng cậu lại khựng đi một chút, tự thấy mình ế quá lâu.
Lê Minh Ngọc nói muốn mời cậu đi ăn tối, Đỗ Thiên Phúc nghe được mời cũng không từ chối.
Sau 1 năm rưỡi, Đỗ Thiên Phúc cũng đã thay đổi, phong cách ăn mặc theo kiểu dễ thương vẫn luôn là như vậy nhưng tính cách đã trở nên tăng động và rất hướng ngoại.
Hẹn nhau ở quán thịt nướng, Đỗ Thiên Phúc đến nơi liền thấy bóng dáng của cô bạn thân đang ngồi, lén lén lút lút đi lại gần rồi đặt tay trên vai người nọ.
"Hù!"
Lê Minh Ngọc giật thót tim, la hét ồn hết cả quán thịt nướng của người ta: "Aaaaa."
Đỗ Thiên Phúc thấy gương mặt sợ hãi của cô bạn liền bật cười thành tiếng. Lê Minh Ngọc bên này thật sự rất mất mặt, mắng lấy mắng để cậu.
"Cậu bị khùng à? Tính cách của cậu thay đổi một cách chóng mặt, đến tôi còn không kịp đội nón."
Đỗ Thiên Phúc - con người không nhận ra sự thay đổi của bản thân: "Thật sao? Tôi thấy không khác là mấy a."
Lê Minh Ngọc tức giận nói tiếp: "Không khác là không khác làm sao? Quá khác luôn đó chứ, rất là khác."
Đỗ Thiên Phúc vừa nói xin lỗi một cách không thành tâm vừa ngồi vào ghế.
window.googletag = window.googletag || {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); }); Buổi tối vẫn là thời điểm của các cặp đôi, lúc nào cũng vậy. Mười bàn ăn cũng hết tám bàn là những cặp đôi dắt nhau đi ăn. Không khí quán thịt nướng thật chướng mắt đối với những con người không người yêu.
Đỗ Thiên Phúc chống cằm nhìn vào vỉ nướng đồ ăn, thịt chạm vỉ nóng nghe tiếng xèo xèo rất vui tai, chăm chú nhìn miếng thịt ngon lành đó chín.
"Nhìn gì? Nướng phụ đi, ai rảnh nướng giùm?"
Lê Minh Ngọc hẹn Đỗ Thiên Phúc đi ăn tối thật ra là có một số chuyện cần nói trực tiếp. Khi làm việc có liên quan đến mạng xã hội, càng nổi tiếng thì scandal càng lớn mạnh. Ladi, người được yêu thích nhiều nhất cũng không thể tránh khỏi.
Nhiều lời đồn đám vô căn cứ xuất hiện từ những anti fan ganh tỵ vì sự nổi tiếng của cậu. Nhiều người nói cậu nói chuyện rất dẹo hoặc là hát rồi chỉnh sửa nên mới hay như vậy, nhưng khi thốt ra những lời không có bằng chứng, không phải sự thật như vậy đương nhiên là sẽ không thể đấu lại số lượng fan hâm mộ hùng hậu của Ladi.
Lê Minh Ngọc là người bạn thân luôn lo lắng cho bạn mình, muốn nói với cậu rằng đừng quan tâm nhưng lời nói vô căn cứ đó. Không ngờ rằng Đỗ Thiên Phúc bên này chẳng hề quan tâm gì hết, một chữ cũng không lọt vào tai, tập trung gắp thịt đã được nướng chín đưa vào miệng ăn một cách ngon lành.
Lê Minh Ngọc bất lực, dùng bàn tay đỡ phần trán: "Cậu thật sự không quan tâm mấy lời chê bai kia à? Tôi chỉ mới muốn nói đến mấy cái bình luận gây sát thương nhẹ thôi, thật ra còn rất nhiều bình luận ác ý khác."
Đỗ Thiên Phúc bình thản, trong lòng cậu chẳng hề quan tâm đến mấy cái bình luận vớ vẩn đó, không đúng sự thật thì việc gì phải sợ.
Nỗi sợ, nỗi buồn,...Dù là gì Đỗ Thiên Phúc cũng có thể vượt qua, chỉ có duy nhất một nỗi sợ tâm lý, nỗi nhớ nhung người đã khuất khi xưa mãi mãi vẫn bám vào trong từng tế bào của cậu.
Quay lại với câu chuyện của hai người, Lê Minh Ngọc thấy cậu vui vẻ, hồn nhiên như vậy cũng không nói tới nữa, không quan tâm cũng tốt, không sai sẽ không sợ.
Lê Minh Ngọc cười thầm một cái rồi nói: "Muốn uống rượu không?"
Đỗ Thiên Phúc nghiêm túc lạ thường: "Năm sau."
Lê Minh Ngọc đờ người, nhếch mép cùng gương mặt đầy miệt thị nhìn cậu: "Gì vậy? Đợi đủ tuổi à đồ quê mùa."
Người nọ vẫn nghiêm túc: "Làm theo pháp luật."
Cô bạn thân bất lực, mất hứng mà nói giọng vừa thấp vừa kéo dài: "Được rồi, vậy uống nước trái cây lên men đi, không bị say."
Đỗ Thiên Phúc chấp nhận: "Được."