• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Minh Phong vừa quay người nhìn đứa nhỏ nhà mình đang gục đầu vào phía sau sofa, anh quan tâm hỏi han, đứa nhỏ liền phản ứng lại, vành lại bỗng dưng đỏ lên, thân người cũng thấy hơi khựng lại.

Không lâu cái đầu nhỏ liền hướng lên, anh nhìn cái môi đỏ đang mím lại vậy mà không thể rời mắt. Giây tiếp theo liền đờ người với câu hỏi của Đỗ Thiên Phúc.

"Noãn Noãn có phải là chó không ạ?"

Anh đặt một dấu chấm hỏi lớn ở trên đầu, tự cảm thấy thắc mắc trước câu hỏi lạ của Đỗ Thiên Phúc, có phải vừa rồi đập đầu mạnh quá nên đầu óc có vấn đề không?

"Sao lại hỏi như vậy?"

Đỗ Thiên Phúc hờn dỗi, môi dưới trề ra có thể chứa cả một vũng nước, cá còn bơi được: "Noãn Noãn thông minh quá, cháu lại thua XO với nó mất rồi!"

Nói xong liền "hứ" một tiếng. Tức giận Noãn Noãn vậy mà lại quay qua trúc giận lên Dương Minh Phong, anh nhìn đứa nhỏ thì có chút buồn cười, không nhịn được mà cười phì một tiếng.

Nghe thấy tiếng cười phía trên, Đỗ Thiên Phúc đang giả vờ hờn dỗi trở nên tức giận thật, liếc mắt lên nhìn Dương Minh Phong: "Chú cười?"

Ánh mắt sắc lẽm của Đỗ Thiên Phúc lườm lườm Dương Minh Phong, nhưng nguời khác nhìn vào sẽ không có cảm giác sợ, chỉ có cảm thấy cậu nhóc này thật sự đáng yêu. Thế mà người đàn ông to lớn kia sau khi nhìn thấy ánh mắt đó, môi mỏng nhanh chóng thu lại: "Không có, không có cười."

Đỗ Thiên Phúc khoanh tay lại, cúi đầu xuống, đôi mắt nhỏ liếc lên trên, môi nhỏ bĩu ra: "Rõ ràng là chú đang cười!"

Dương Minh Phong không tài nào nhịn cười được trước hành động này của đứa nhỏ, cười một cái rồi đưa tay tới xoa đầu Đỗ Thiên Phúc: "Chú sai rồi..."

"Hứ!"

Cái đầu nhỏ xoay qua bên phải 90 độ, cái môi đang bĩu ra vẫn giữ nguyên, góc nghiêng trông lại càng buồn cười hơn.

Dương Minh Phong ngồi nhìn không biết làm gì thêm, chỉ chăm chăm nhìn đứa nhỏ đang hờn dỗi. Đỗ Thiên Phúc im lặng một lúc chẳng thấy ai kia an ủi, nheo mắt liếc nhìn người đàn ông.

"Chú..."

Dương Minh Phong vẫn đang để mắt đến Đỗ Thiên Phúc đáp lời: "Ừm?"

Khuôn mặt trắng nõn nhăn lại, chiếc đang bĩu cũng kéo dài ra, cực kì xấu xí: "Chú không dỗ cháu?"

Người đàn ông to lớn đang ngồi trên sofa nhìn Đỗ Thiên Phúc thế mà không thèm trả lời, chỉ im lặng nhìn sang hướng khác.

Lúc lâu sau người đàn ông mới mở miệng ra nói: "Vậy... thứ 3 tuần sau có muốn cùng chú đi công tác?"

Đỗ Thiên Phúc đang nhăn mặt liền trở nên ngạc nhiên, đôi mắt to tròn: "Chú đi công tác ạ? Bao nhiêu ngày?"

"Ba ngày."

window.googletag = window.googletag || {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); });

"Cháu được đi cùng sao? Sẽ ổn chứ ạ?"

"Ổn."

Đỗ Thiên Phúc đứng phắt dậy, hai tay chống lên chỗ dựa sofa: "Dạ được, mấy giờ chú xuất phát?"

Dương Minh Phong có chút giật mình thành thử ra câu trả lời hơi chậm: "Sáng sớm, lúc 4 giờ."

Nói là thành phố bên cạnh, nhưng thành phố nơi Dương Minh Phong đang sống khá lớn, muốn đi cũng mất gần 5 tiếng đồng hồ ngồi xe. Đến nơi nhận phòng rồi làm nhiều thứ khác cũng mất gần một ngày. Anh muốn Đỗ Thiên Phúc đi theo chắc chắn đứa nhỏ sẽ chơi một mình 2 ngày đầu tiên, ngày cuối mới thật sự rảnh.

Cũng vì thành phố đó cạnh biển, không khí khác hoàn toàn với thành phố nơi anh sống. Nếu bên kia trong lành mùi biển thì bên đây lại bụi bậm do xe cộ.

Đỗ Thiên Phúc nghe thời gian xuất phát cơ thể như trở nên hóa đá, đứng hình không nhúc nhích.

Nói chuyện cùng nhau một lúc cũng đến giờ đi ăn tối. Cả hai chú cháu cùng nhau xuất phát đến một nhà hàng, nơi Dương Minh Phong đầu tư, cũng có thể nói nhà hàng đó phân nửa thuộc về anh vì vậy anh trở thành khách VIP ở đây.

Nhân viên nhận được thông báo chủ tịch Dương sẽ đến ăn tối nên bọn họ đã chuẩn bị phòng riêng, vừa bước vào liền có người dẫn đi.

Đỗ Thiên Phúc không còn là cậu bé nhút nhát như trước kia, dáng người thẳng tắp bước đi nhẹ nhàng, cậu không còn níu áo anh, không còn vừa cúi mặt vừa đi nữa.

Đó là kết quả bởi cách dạy dỗ không lời của Dương Minh Phong. Anh có thể nhìn ra cậu nhút nhát, nên lúc trước mỗi lần đi ăn tối cùng nhau sẽ ngồi nơi mọi người có thể nhìn thấy. Nhân viên mời chọn món, Đỗ Thiên Phúc dùng đôi mắt cầu cứu muốn anh gọi giúp nhưng anh giả vờ không nhìn thấy, để đứa nhỏ tự mở miệng ra gọi món mình thích. Dương Minh Phong luôn sẽ để ý đến ánh mắt của cậu, thấy cậu nhìn trúng món gì liền đưa thẻ, ép buộc cậu tự đi mua, không muốn đi cũng không được.

Lâu ngày trôi qua, sự dạy dỗ không lời đó đã hình thành nên một Đỗ Thiên Phúc tự tin, tự làm những gì mình thích không cần sự giúp đỡ của Dương Minh Phong về mặt tinh thần. Thứ anh luôn giúp là tài chính.

Cả hai được nhân viên dẫn đến phòng VIP dành cho hai người, vì đa số các cặp đôi sẽ cùng nhau đi ăn nên không khí bên trong căn phòng này có chút lãng mạn.

Đỗ Thiên Phúc có tâm tình với người chú của mình nên đương nhiên sẽ có chút ngại, giật lấy menu trên bàn cố ý che đi khuôn mặt đang đỏ ửng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK