• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ăn xong bữa trưa, cả hai về trở lại phòng chờ đến khi cơm tiêu bớt mới đi ra biển.

Dương Minh Phong mặc một cái quần dài đến đầu gối, màu sắc cũng khá là sặc sỡ, phù hợp với mùa hè. Trên thân khoác một cái áo sơ mi mỏng không cài nút, để lộ cơ thể săn chắc cùng phần bụng tám múi.

Còn đứa nhỏ ăn mặc kín đáo không dám hở hang, Đỗ Thiên Phúc tự ti với phần bụng thon như con gái, không có phần bụng tám múi như anh. Cậu mặc áo thun trắng cùng quần đùi đen đơn giản không họa tiết.

Đỗ Thiên Phúc đã rất lâu không đi biển. Lần gần nhất đi biển là cùng với Dương Minh Phong vào năm cậu 10 tuổi, đó là lúc anh sang nước ngoài, vì muốn đứa nhỏ hiểu biết thêm nên đã dẫn theo.

Lúc trước vì nhút nhát nên cậu chỉ đơn giản là ngồi trên bờ chơi với cát, nhìn sóng biển ồ ạt xông vào mà sợ hãi không dám tắm. Bây giờ thì lại khác, Đỗ Thiên Phúc với gương mặt vui vẻ bước xuống nơi sóng biển ập tới, dòng nước mát chảy lên chân.

Đỗ Thiên Phúc như đứa trẻ lên ba cười khúc khích rồi chạy thẳng ra phía xa, đến khi nước đến đầu gối thì nằm xuống tận hưởng mùi biển. Dương Minh Phong luôn đi bên cạnh sợ đứa nhỏ sẽ bị nước cuốn trôi.

Cậu vui vẻ mà cười tít cả mắt, ngay lúc sóng ập tới liền bị sặc mà ho khan. Dương Minh Phong giật mình, bước những bước chân dài đi đến, xách nách đứa nhỏ lên một cách nhẹ nhàng, cậu nhẹ đến độ anh chỉ cần dùng sức một chút đã có thể nâng cậu lên mà chân không thèm chạm đất.

Sau một lúc ho khan vì sặc, Đỗ Thiên Phúc nhe hàm răng trắng sáng ra cười một cái: "Nước biển đúng là mặn thật!"

Câu nói khiến Dương Minh Phong trợn tròn mắt, nhưng sau đó liền gục đầu xuống mà cười.

Nhìn anh như vậy, Đỗ Thiên Phúc đờ người ra, ngắm nhìn gương mặt đang cười ấy mà lòng xôn xao.

Áo thun trắng dính nước làm lộ toàn bộ cơ thể bên trong của Đỗ Thiên Phúc, chiếc áo bám sát vào người, cơ thể nuột nà trắng nõn, còn có thể thấy hai nụ hồng phía trước ngực. Dương Minh Phong vậy mà lại nuốt một ngụm nước bọt.

Dương Minh Phong đặt cậu nhẹ nhàng xuống, ánh mắt lại nhìn sang một hướng khác không dám nhìn thẳng vào Đỗ Thiên Phúc, bàn tay lớn sợ cậu sẽ lại ngã không nỡ buông chậm chạp tách ra, đến khi tách ra hoàn toàn liền quay lưng rời đi.

Đỗ Thiên Phúc mặt mày khó hiểu, nghiêng đầu sang một bên tỏ ý thắc mắc với hành động của anh.

Đến buổi đêm, vì căn phòng chỉ có một giường nên cả hai không biết nên làm gì, ghế sofa cũng chỉ đủ để ngồi, để mà ngủ cả đêm trên cái ghế đó chắc chắn cơ thể sẽ rất mỏi.

window.googletag = window.googletag || {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); });

Dương Minh Phong là người tắm sau, đi ra khỏi phòng tắm liền đi đến ghế sofa ngồi xuống. Đỗ Thiên Phúc hiểu rõ chú của mình, chắc chắn sẽ ngồi ở đó mà ngủ cả đêm mặc kệ dù cho cơ thể có thể sẽ bị đau nhức. Cậu ngồi gọn sang một phía, cất giọng nói ngọt như đường lên gọi anh.

"Chú ơi! Chú ngủ phía bên này đi, cháu sẽ đặt gối ở giữa. Chú ngủ ở đó sáng mai sẽ rất mệt, gặp đối tác sẽ không được như ý..."

Vừa nói vừa dùng bàn tay nhỏ trắng nõn vỗ vỗ phía bên còn lại của chiếc giường. Giường rất rộng, đặt gối ở giữa vẫn có thể nằm thoải mái.

Ánh mắt mãnh liệt một mực kêu gọi Dương Minh Phong lên giường, hoàn toàn không có một ý xấu, không cần cậu nói cũng có thể nhìn từ ánh mắt mà hiểu ý muốn Dương Minh Phong nghỉ lưng trên giường.

Dương Minh Phong vậy mà lại đồng ý nằm cùng cậu, anh cố gắng nằm gần mép giường nhất có thể, cố gắng mà giữ khoảng cách với Đỗ Thiên Phúc.

Tuy còn hơn 1 tuần mới đến kì động d.ụ.c của Dương Minh Phong, nhưng anh luôn sợ mình sẽ động chạm vào đứa nhỏ, sợ không thể kiểm soát được cơ thể liền cảnh giác bản thân.

Cả đêm bình yên không có chuyện gì. Dương Minh Phong thức dậy sớm, vì nằm một tư thế ép sát mép giường nên cơ thể có chút mỏi. Anh ngồi dậy đặt hai chân xuống sàn, vươn vai một cái giúp tỉnh táo, cơ bắp săn chắc có thể nhìn xuyên qua từ lớp áo.

Đỗ Thiên Phúc vì tối ngủ sớm cùng anh, nên buổi sáng cũng không ngủ say lắm, bị tiếng động lúc Dương Minh Phong ngồi dậy mà hé mắt.

Mỹ cảnh trước mắt không phải là chưa từng nhìn qua, trên mạng còn có thể nhìn rõ ràng hơn. Tuy nhiên đây là lần đầu tiên lúc sáng sớm vừa mở mắt đã nhìn thấy bờ vai rộng săn chắc qua lớp áo mỏng, đối với đứa nhỏ mới biết yêu mà nói, người thầm thương khó chấp nhận ngay trước mắt này quả thật khó lòng kiểm soát được cảm xúc. Gương mặt nhỏ cứ thế đỏ ửng lên, chính cậu còn có thể cảm nhận rõ ràng gương mặt của bản thân đang nóng dần lên, luống ca luống cuốn mà quay lưng lại tránh để anh nhìn thấy.

Dương Minh Phong thấy giường chuyển động cũng quay đầu lại, nhìn đứa nhỏ quay lưng về phía mình liền nghĩ là còn ngủ chưa dậy. Anh không để ý mấy đến vành tai đang đỏ hồng kia, nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng tắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK