• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Khang không hiểu sao lại có cảm giác ánh mắt của người đàn ông luôn muốn ăn tươi nuốt sống mình, ánh mắt sắt bén nhìn chằm chằm cậu, giống hệt như cách sói nhìn con mồi.

Lê Minh Ngọc xong xuôi liền thở dài một cái: “Mỏi chân chết mất… Cậu về đi, tôi gọi gia đình đến đón.”

Vào khoảng tháng tư năm nay, gia đình cô đã chuyển đến nơi khác xa hơn nhà Đỗ Thiên Phúc khoảng 30 phút đi xe.

Không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là muốn xây nhà lớn, nhưng khu đất mặt tiền gần đó không thể mua rộng ra, đành phải mua đất nơi khác rộng đủ tiêu chuẩn để xây nhà.

Lý Khang nghe xong lúc này có phần lo lắng: “Cậu đứng đây một mình?”

“Ừ!” Lê Minh Ngọc lạnh nhạt đáp.

Lý Khang chật một tiếng, rồi tiếp tục hỏi: “Khi nào đến?”

“Khoảng 30 phút đi xe.”

“Có muốn đi dạo không?”

“Gì?”

Lê Minh Ngọc tưởng rằng nghe nhầm, liền hỏi lại, nhưng rồi vẫn câu hỏi ấy phát ra từ miệng Lý Khang: “Có muốn đi dạo không, tôi đạp xe chở cậu về nhà, sẵn tiện đi dạo một chút, tôi muốn hóng gió nhưng không có ai trò chuyện.”

Cũng không biết vì sao, Lê Minh Ngọc không từ chối, cứ như vậy cùng Lý Khang đi dạo đến gần 8 giờ tối mới về nhà.

Dương Minh Phong sau khi chạy xe vào chỗ để xe, liền ẳm Đỗ Thiên Phúc vào trong. Lúc này Đỗ Thiên Phúc tỉnh dậy, đôi mắt đào hoa hé mở, mơ hồ nhìn Dương Minh Phong.

“Chú…”

Giọng nói say rượu nghe trông yếu ớt gọi anh.

Dương Minh Phong “ừ” một tiếng đáp trả.

“Chú đón cháu về ạ?”

Dương Minh Phong lạnh nhạt: “Không. Là cậu bạn nào đó đưa về.”

Nói xong đôi mày có hơi cau lại khó nhìn ra.

Hình như vì say, các giác quan liền không hoạt động tốt, nghe không rõ câu nói vừa rồi của Dương Minh Phong. Đỗ Thiên Phúc tươi rói, đôi mắt đào hoa cong lên, môi nhỏ cười sáng rực.

“Cháu cảm ơn.”

Dương Minh Phong cứng người, giây sau liền bình thường trở lại, bế đứa nhỏ vào bên trong.

Người ta thường nói, khi rượu vào trong người đến không thể kiểm soát được thì những gì suy nghĩ trong đầu, hành động kiềm nén từ lâu sẽ bị bại lộ.

Đỗ Thiên Phúc được Dương Minh Phong bế trên tay như đứa bé, cậu mím môi, tim thuận theo tự nhiên mà đập liên hồi.

“Chú…”

Anh nghe thấy thì ừ một tiếng.

“Cháu…cháu thích chú.”

Bước chân bước dài gần đến cửa phòng liền khựng lại, cả cơ thể như bị hóa đá không thể nhúc nhích. Đỗ Thiên Phúc say xỉn nằm gọn trong lòng người đàn ông tiếp tục nói.

“Cháu không biết đã thích chú từ khi nào. Trước kia không rõ tình cảm nó như thế nào, cháu cứ nghĩ mỗi khi ở bên chú tim đập nhanh chỉ đơn thuần là vì cháu muốn cùng chú nói chuyện…”

Bàn tay nhỏ trắng nõn đặt lên lòng ngực.

“Bây giờ cũng vậy, dù là lúc nào, chỉ cần ở cạnh chú, tim cháu dường như muốn nhảy ra ngoài. Thời gian dài không gặp Lê Minh Ngọc, cháu hoàn toàn không có cảm giác đó.”

Lúc này, Đỗ Thiên Phúc ngước mặt lên nhìn Dương Minh Phong, gương mặt của anh đã đen kịt từ bao giờ.

Đỗ Thiên Phúc không suy nghĩ nhiều nữa, đưa đôi tay lên gương mặt người đàn ông, kéo cả người mình, đặt môi mình lên môi người ta.

Nhưng rất nhanh liền lấy ra.

Đỗ Thiên Phúc cố gắng bước xuống khỏi hai cánh tay người đàn ông đang đứng bất động ở đó. Sau đó liền đi vào phòng rồi đóng cửa, mặc cho Dương Minh Phong đứng một mình ở giữa hành lang.

Sau nụ hôn không tự chủ ấy mà Đỗ Thiên Phúc bừng tỉnh, cảm giác ngại ngùng, không đứng đắn khiến cậu không thể tiếp tục ở lại, chỉ có thể chạy trốn vào phòng.

Đến gần đêm, Dương Minh Phong lo lắng cho đứa nhỏ mà lẻn vào bên trong xem xét tình hình. Thân hình to lớn nhẹ nhàng mở cửa, lén lút nhìn trộm vào bên trong. Khi thấy Đỗ Thiên Phúc nằm gọn trên giường mới mạnh dạn mà bước vào trong.

Trong phòng lúc này có một mùi hương thoang thoảng, cảm giác quen thuộc nhưng lại không nhớ ra đã từng ngửi thấy ở đâu.

Dương Minh Phong đi đến đầu giường, chỉ thấy đứa nhỏ có chút thở mạnh, theo ánh đèn nhỏ của đèn ngủ mà thấy được gương mặt của Đỗ Thiên Phúc đỏ ửng, mồ hôi trên mặt cũng vì vậy mà lăn xuống gối.

Ngay sau khi nhìn thấy đứa nhỏ mệt mỏi nằm trên giường, còn chưa kịp nhận ra chuyện liền bị mùi hương nồng nàn trên cơ thể đứa nhỏ làm cho bản thân xém chút nữa là mất lý trí.

“Tin tức tố!”

Đỗ Thiên Phúc vậy mà lại đến kỳ phát tình.

Kỳ phát tình của cậu còn khoảng 1 tuần nữa mới diễn ra. Có lẽ vì say rượu, cùng với hành động khiến bản thân ngượng ngùng quá mức khi nãy, thành thử ra kỳ phát tình đến sớm hơn.

Một Alpha cô độc, đã rất nhiều năm cấm d.ụ.c vậy mà lại gặp phải cảnh này, nếu khi nãy còn ở ngoài cửa phòng phát hiện, có lẽ đã tỉnh táo.

Dương Minh Phong đứng ngay đầu giường đứa nhỏ, cũng đã hít phải một lượng tin tức tố không ít. Dần dần cũng bị mất đi lý trí, không thể kiểm soát được mà lao vào người Đỗ Thiên Phúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK