Cảm giác chán nản lại tiếp tục ập đến, Đỗ Thiên Phúc đi khắp nơi ở căn phòng, rồi lại mở điện thoại. Nhăn nhó nhìn vào cái điện thoại đang ở màn hình chính, một lúc lâu liền tìm tài khoản của Lê Minh Ngọc để gọi vào.
Tiếng chuông reo không lâu liền có người bắt máy, Lê Minh Ngọc như cầm sẵn điện thoại, chỉ cần gọi là có thể bắt máy ngay.
“Alo, nghe đây.”
“Cho tôi gặp Noãn Noãn đi.”
Lê Minh Ngọc bên kia biểu cảm gương mặt vô cùng khó coi, tưởng rằng người bạn thân mấy ngày không gặp liền nhớ mình, không ngờ là gọi đến để gặp thú cưng, tổn thương sâu sắc nghĩ rằng mình không bằng một con chó.
“Được rồi, cậu được lắm bạn thân của tôi.”
Đỗ Thiên Phúc khó hiểu nghiêng đầu: “Làm sao vậy?”
Lê Minh Ngọc một lần nữa tưởng rằng người bạn thân này cuối cùng cũng biết quan tâm, có chút xúc động: “Cậu gọi đến chỉ để gặp Noãn Noãn thôi sao?”
Đỗ Thiên Phúc: “Cũng để gặp cậu.”
Còn chưa kịp bày tỏ hết cảm xúc, Đỗ Thiên Phúc tiếp tục nói: “Nên là nhanh cho tôi gặp Noãn Noãn đi.”
Cảm xúc lúc này như rơi xuống vực thẳm sâu không có đáy, có thể nhìn thấy cả cơ thể Lê Minh Ngọc nứt ra dần dần.
Lê Minh Ngọc: “Được được, tôi gọi Noãn Noãn đến ngay cho cậu.”
Ở trong màn hình điện thoại của Đỗ Thiên Phúc, Lê Minh Ngọc quay sang một góc, lớn giọng lên gọi tên Noãn Noãn.
“Noãn Noãn à! Đỗ Thiên Phúc, cậu chủ của em tìm em đây.”
Còn chưa đến một phút, Đỗ Thiên Phúc nghe ở trong điện thoại tiếng chân dần lớn hơn của loài động vật bốn chân, móng nhọn theo bước chân đang chạy mà nghe lọc cọc dưới sàn nhà, sau đó là hình ảnh thân hình to lớn có bộ lông vàng lao đến đạp Lê Minh Ngọc sang một bên, điện thoại cũng vì vậy mà quay lên trần nhà. Tiếng rên đau đớn của Lê Minh Ngọc vang lên, tiếp màn sau chính gương mặt đầy nọng của Noãn Noãn cúi xuống nhìn màn hình điện thoại, nó nhìn thấy Đỗ Thiên Phúc liền liếm màn hình rồi sủa lớn một tiếng.
Đỗ Thiên Phúc cười đến đau cả bụng, buồn cười đến nỗi cười không ra tiếng.
Một lúc sau, Đỗ Thiên Phúc mới cất giọng hỏi: “Em khỏe chứ, ăn uống đầy đủ không!”
Noãn Noãn: “Gâu!!!”
Lê Minh Ngọc lúc này cầm lấy điện thoại đem camera đưa trước mặt: “Này! Cậu hỏi như vậy là có ý gì? Ý cậu là sợ tôi không cho ăn đầy đủ sao?”
Đỗ Thiên Phúc lúc này vẫn còn buồn cười chuyện lúc nãy, bây giờ lại bị Lê Minh Ngọc chọc cười một lần nữa.
Lê Minh Ngọc: “Cậu cười cái gì chứ?!”
Đỗ Thiên Phúc: “Không có…không có…Hahaha…”
Lê Minh Ngọc: “Cậu biết không? Túi đồ ăn của Noãn Noãn mà cậu giao cho tôi, nó vừa hết lúc sáng, tôi phải vác cái thân với cái lưng đau mỏi như cụ 80 tuổi đi mua cho nó một túi mới. Cậu có biết chính Noãn Noãn, chó cưng của cậu đã cố chấp đòi túi lớn và mắc nhất không hả?!??”
Đỗ Thiên Phúc: “Vậy sao? Tôi chuyển cho cậu gấp đôi số tiền, được không?”
Lê Minh Ngọc ho nhẹ vài cái: “Tôi vì tình bạn của chúng ta mà mua thức ăn cho nó, nhưng vì cậu có ý nên tôi mới nhận số tiền đó đấy nhé.”
Lê Minh Ngọc không phải người thiếu thốn tiền bạc, nhưng cô là người cực kì cực kì yêu tiền. Thứ khiến cô hạnh phúc đến mức không thể suy nghĩ chính là mùi tiền.
Cả ba - hai người một chó cùng nhau nói chuyện cũng hơn 2 tiếng đồng hồ. Lê Minh Ngọc vì phải xuống ăn tối cùng gia đình nên đã cúp điện thoại trước, lôi kéo cả Noãn Noãn đi cùng, thành thử ra bây giờ chỉ còn một mình Đỗ Thiên Phúc nằm lướt mạng xã hội.
Có một đối tác khác cũng ở thành phố này nghe tin Dương Minh Phong đến đây, liền liên lạc hẹn cùng nhau ăn tối.
Tô Nhật ý kiến đi ăn tối cùng đối tác là một chuyện cần thiết, giúp mối quan hệ đối tác trở nên gắn kết. Dương Minh Phong sau khi nghe ý kiến vô cùng hợp lý của Tô Nhật cũng không nói gì thêm. Anh quyết định không quay trở lại khách sạn mà cùng đi ăn tối với đối tác kia.
Vậy mà đến gần 9 giờ tối mới về đến nhà, Tô Nhật đưa chủ tịch của mình đến tận cửa phòng, đến khi Dương Minh Phong đóng cửa mới rời đi.
Quả thật là người có tâm với công việc.
Dương Minh Phong đi vào bên trong, cảm nhận cơ thể mệt mỏi một cách rõ ràng, trong suy nghĩ chỉ muốn nằm xuống mà ngủ.
Cả ngày hôm nay, Dương Minh Phong đi hết nơi này đến nơi khác không một chút nghỉ ngơi, nếu nói là có thì là lúc ngồi trong xe, nghỉ ngơi không lấy một chút thoải mái.
Bình thường sẽ là ngồi trong văn phòng làm việc, anh ngồi 24 giờ cũng có thể ngồi được. Việc đi tới đi lui như hôm nay, thật sự rất tốn sức.
Dương Minh Phong sau khi đóng cửa, quay người lại liền thấy bóng dáng nhỏ nhắn đã đứng phía trước.
Đỗ Thiên Phúc hai tay nắm lấy vành áo phía trước, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: “Chú đi làm có mệt không?”