• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Minh Phong có chút cứng người, không ngờ tới hành động này của đứa nhỏ.

Lúc này Đỗ Thiên Phúc cất tiếng: "Chú cứ làm đi ạ, cháu sẽ đợi."

Nghe được câu nói đợi này của Đỗ Thiên Phúc, Dương Minh Phong quả thật cảm thấy ấm áp, cười thầm mắt thường không thể nhìn thấy.

Công việc còn không nhiều, làm chừng một chút là xong. Dương Minh Phong đưa tay đóng laptop lại liền thấy đứa nhỏ đứng bật dậy rồi lên tiếng: "Cháu đi hâm nóng đồ ăn!"

Nói xong rồi một mạch chạy đi, nhìn vóc dáng nhỏ nhắn trong bộ đồ rộng chạy đi có chút đáng yêu, anh không tự chủ mà lấy tay che đi nửa phần khuôn mặt rồi mỉm cười.

Dương Minh Phong dọn dẹp tài liệu trên bàn gọn gàng một lúc sau liền đi xuống. Bước những bước dài đến phòng bếp, Đỗ Thiên Phúc lúc này đang bày nữa món ăn nóng hổi vừa hâm nóng.

Thấy anh đi xuống, cậu nhanh chóng chạy đi lấy chén đũa, bới cơm cho anh rồi tới mình.

Cảm thấy có chút kì lạ, hình như đứa nhỏ hôm nay có chút tăng động, cũng có chút quan tâm đến mình.

Noãn Noãn đang tỏ vẻ bất lực nhìn Đỗ Thiên Phúc, khó chịu mà sủa lên một tiếng.

Đỗ Thiên Phúc nghe tiếng sủa của Noãn Noãn liền quay đầu: "Sao vậy?"

Cậu nhìn nó, nó nhìn cậu, cả hai người và chó bốn mắt nhìn nhau một hồi Đỗ Thiên Phúc mới nhận ra là chưa cho Noãn Noãn ăn: "A! Anh xin lỗi, anh đi lấy đồ ăn cho em đây."

Đỗ Thiên Phúc bỏ chén cơm đang ăn dỡ của mình xuống, nhanh chân lấy thức ăn hạt cho Noãn Noãn ăn. Nó vui mừng ngồi im nhìn cậu mà vẫy đuôi. Đỗ Thiên Phúc sau khi đổ thức ăn hạt ra xong liền gọi Noãn Noãn: "Được rồi, em ăn đi." Noãn Noãn nghe thấy câu nói quen thuộc mới ngoan ngoãn đi đến cái tô đựng hạt của bản thân.

Đỗ Thiên Phúc nhanh chân đi lại chỗ của mình, tiếp tục chiến đấu với chén cơm bỏ dỡ. Dương Minh Phong để ý đứa nhỏ vậy mà lại kén ăn thịt, chỉ có ăn rau, cơm cũng ăn rất ít, không đầy một chén.

Dương Minh Phong hơi cau mày, ngước mắt nhìn đứa nhỏ: "Sao không ăn thịt?"

Đỗ Thiên Phúc nghe thấy câu hỏi thì hơi cứng người, đôi mắt cố tình nhìn sang chỗ khác không muốn trả lời. Sở dĩ không ăn vì cậu thấy thịt ăn rất ngán, cậu thích ăn rau vì nó ăn không bị ngán mà còn rất mát.

Thấy đứa nhỏ không nhìn mình cũng không trả lời, Dương Minh Phong một lần nữa hỏi: "Sao không ăn thịt?"

Đỗ Thiên Phúc thấy không thể tránh đành trả lời: "Thịt ăn ngán lắm ạ...Cháu không thích ăn thịt."

Đôi lông mày sắc bén như muốn chạm nhau, Đỗ Thiên Phúc nhìn thấy liền cảm thấy sợ, nhanh đũa gắp một miếng thịt cho vào miệng, lúc này đôi lông mày ấy mới có dấu hiệu xa nhau.

window.googletag = window.googletag || {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); });

Đỗ Thiên Phúc thở ra nhẹ nhõm, vừa rồi cảm giác như bị giám thị coi thi để ý, thật sự rất đáng sợ.

Ăn xong bữa tối Đỗ Thiên Phúc liền đi dọn bàn, chén bát cũng rửa sạch sẽ. Bùi Khả Như luôn miệng nói ăn xong chén bát cứ dọn để đó, sáng cô sẽ đến sớm rửa. Nhưng cậu không làm như vậy, cô nói bao nhiêu lần thì cậu lại làm trái bao nhiêu lần, dần dần Bùi Khả Như cũng chẳng nói nữa.

Dương Minh Phong dùng cơm xong, đơn giản chỉ ngồi im tại chỗ nhìn Đỗ Thiên Phúc dọn dẹp. Không biết từ khi nào anh đã có thói quen nhìn cậu, dù là cái vươn vai của cậu, anh cũng liền đưa mắt nhìn. Anh cũng biết là mắt mình luôn hướng về đứa nhỏ chứ không suy nghĩ gì thêm, cảm thấy không nhìn không được, không nhìn sẽ rất khó chịu.

Tối đến Đỗ Thiên Phúc nằm ườn trên phòng, mở điện thoại ra xem các bình luận mới trên trang mạng, sắc mặt biến đổi trở thành xanh đen, nhiều đến độ hoa mắt.

Noãn Noãn có lẽ hôm nay đùa giỡn quá sức nên đã lăn ra ngủ sớm. Mùa hè có chút nóng, nó nằm trên giường phơi bụng ra trông rất thoải mái, có người còn nói khi chó cưng nằm như vậy gần chủ có nghĩa là nó rất tin tưởng chủ của mình. Đỗ Thiên Phúc chóp chóp mắt mấy cái rồi đưa tay xoa xoa lên phần bụng của nó.

Ánh mắt di chuyển lên phần mặt của Noãn Noãn, nó ngủ say như chết, đến nỗi miệng há to, lưỡi thì đưa ra ngoài. Nếu không nhìn bụng nó đang nhấp nhô vì thở có lẽ đã nghĩ nó thật sự không còn sự sống.

Đỗ Thiên Phúc chống cằm nhìn nó: "Là con gái dữ chưa em?"

Có thể thấy nó là một chú chó cái vô duyên nhất vũ trụ.

...__________________________________________________...

Dương Minh Phong chỉ mới 2 năm đưa đứa nhỏ đi học, vậy mà lại có luôn cái thói quen đi làm bằng xe. Anh cảm thấy đi bộ thật tốn thời gian, đứa nhỏ cũng thấy như vậy.

Dương Minh Phong vẫn như mọi ngày chạy xe đến chỗ đỗ xe rồi đi đến nơi làm việc.

Anh sải bước chân dài của mình khắp các hành lang, áo vest dày cũng không thể nào che đi cái cơ bắp săn chắc kia của anh, ai nhìn vào cũng sáng mắt. Nhân viên nữ chưa có gia đình đa số là những người mang tâm tư đối với Dương Minh Phong, ước ao mình là phu nhân của chủ tịch Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK