Hôm nay, cô sẽ trở lại tập đoàn Châu Thị, trở về với đúng vị trí của mình sau bốn năm vắng bóng. Minh Nguyệt thở dài trong tiếng thở có chút chán chường. Người trong hay ngoài giới đều biết Châu Gia sở hữu tập đoàn bất động sản Châu Thị đây cũng coi là nguồn kinh tế chính giúp nhà họ Châu trụ vững trong hàng Đại Gia Tộc của Thượng Hải. Tập đoàn Châu Thị tính đến hiện tại đã tồn tại qua ba đời Gia Chủ, nhưng phải mãi đến tận khi Châu Minh Quyền tiếp quản tập đoàn mới thực sự có bước đột phá trông thấy. Ai nấy nhìn vào đều tin rằng đó là do Châu Minh Quyền tài giỏi hơn người, nhưng có một bí mật không phải người nhà họ Châu nào cũng biết đó chính là tập đoàn Châu Thị thực chất chỉ như một bức bình phong. Phía sau đó Châu Minh Quyền nhiều năm qua luôn âm thầm sản xuất và buôn bán vũ khí trái phép cho các tổ chức ngầm mang tư tưởng phản nghịch. Nhờ chuỗi bất động sản ngàn đô Châu Thị nắm giữ cộng thêm món lời từ việc làm ăn phi pháp không có gì khó hiểu khi dòng họ Châu ngày càng trở nên giàu có. Bí mật này có rất ít người trong gia tộc biết đến, thực ra Minh Nguyệt cũng chỉ là tình cờ biết đến trong một lần nghe trộm cha ruột cùng ông nội trò chuyện.
Trước sảnh chính Châu Gia, một chiếc xe hơi đã đợi sẵn từ lâu, dưới sự hộ tống của vệ sĩ cô nhanh chóng ổn định nơi ghế sau, chiếc xe cứ vậy đều bánh rời khỏi dinh thự xa hoa. Âm thanh còi xe vang lên theo sau là tiếng phanh, đôi đồng tử hướng ra cửa sổ, trước mắt Minh Nguyệt một toà nhà cao tầng rộng lớn sừng sững giữa lòng thành phố. Được hộ tống xuống xe, cô không quên dặn vệ sĩ không cần đi theo. Từ sau sự việc bốn năm trước Minh Khôi với sự an toàn của em gái luôn cẩn thận hơn bao giờ hết, lúc nào quanh Minh Nguyệt cũng được bố trí rất nhiều người bảo vệ, điều này đôi khi cũng tạo cho cô một vài bất tiện nhất định. Gót ngọc vừa bước vào sảnh chính, nhân viên tại đây ngay lập tức nhận ra cô mà cúi đầu chào đón. Minh Nguyệt đối với quy củ của bọn họ đến một cái gật đầu cũng thấy tiếc, cô bày ra thái độ bất cần thong thả bước qua tất cả tiến thẳng vào thang máy ấn nút lên tầng 5.
…
Bộ phận Marketing
***Phòng CMO. ***
Âm thanh gõ cửa vang lên theo sau là tiếng giày cao gót va chạm cùng nền gạch hoa bên tau ngày một rõ ràng. Châu Minh Nguyệt ngồi vững trên chiếc ghế giám đốc, mắt vốn đang nhắm hờ cũng đac đến lúc mở thuỷ mâu ngắm nhìn việc sắp xảy ra sau đó. Trước mắt cô một thiếu nữ mặt mày xinh đẹp, cử chỉ đoan trang, dịu dàng và non nớt tựa như một nàng cừu non chầm chậm tiến vào. Cô gái ấy họ Lâm tên là Thi Đình, thư kí thân cận đã đi theo Châu Tam Tiểu Thư từ năm mười lăm tuổi. Sau sự việc bốn năm trước, Lâm Thi Đình theo sắp xếp không cùng sang Anh mà ở lại tập đoàn tiếp tục công việc thư kí. Bấy giờ, Châu Minh Nguyệt đã trở lại Thi Đình cũng đến lúc quay về bên cạnh chủ của mình.
- Thời gian tôi không ở đây mọi thứ vẫn tốt chứ?
- Thưa tiểu thư, sau khi cô rời đi Gia Chủ đã cho phép Nhị Tiểu Thư tạm thời tiếp quản vị trí của cô. Nhị Tiểu Thư vo cùng cẩn trọng, biết tôi là người của cô tuy không trực tiếp đuổi việc nhưng cũng không để tôi can thiệp quá sâu vào công việc của cô ấy. Bốn năm qua tuy vẫn mang danh thư ký nhưng trên thực tế tôi vốn chẳng thể động tay vào việc gì.
- Chị ta là cáo đội nốt cừu còn người làm cha kia thì luôn muốn con cáo đó thay thế vị trí của tôi.
Minh Nguyệt nhấp một ngụm cà phê thản nhiên như không đáp lời. Tuy là tập đoàn gia đình nhưng bốn năm trước khi chỉ mới mười tám tuổi, chính cô dựa vào thực lực của mình gây sức ép để Châu Minh Quyền giao cho bản thân chiếc ghế giám đốc danh giá này. Hiện tại chức vị quý nữ vẫn còn, gia tộc đằng ngoại cũng chỉ đồng ý làm việc với một mình đứa cháu gái này, Minh Nguyệt hiển nhiên dễ dàng tác động đến các trưởng lão đứng đầu dòng họ Châu buộc người làm cha và cô chị gái hờ kia phải trả lại vị trí vốn thuộc về mình.
- Có một điều đến giờ tôi vẫn không hiểu?
- Nói đi. Tiên Hiệp Hay
- Rõ ràng tiểu thư mới là con ruột của Gia Chủ tại sao cô cứ phải lo việc Gia Chủ sẽ lấy mất vị trí của mình đưa cho đứa con nuôi như Nhị Tiểu Thư?
- Giữa một đứa con được nuôi dưỡng bên cạnh người mà cô hận nhất với một đứa con do chính tay cô bồi dưỡng, cô sẽ ưu ái đứa nào hơn?
Minh Nguyệt nói xong đột nhiên lại cười lên, chẳng đợi cô thư ký bé nhỏ đáp lời cô lại tiếp tục.
- Được rồi việc nhà họ Châu người ngoài như cô biết càng ít càng không thiệt, ra ngoài làm việc đi tôi muốn ở một mình.
Sau khi Lâm Thi Đình rời khỏi, Châu Tam Tiểu Thư thuận tay nhấn nút đóng rèm. Từ hai bên khe cửa kính, lớp lụa dày trắng tinh khôi đồng loạt buông xuống, cảnh tượng hoa lệ của phố phường Thượng Hải cũng từ từ khuất khỏi tầm mắt. Cô đưa tay xoa bóp thái dương, nếu linh cảm của Minh Nguyệt chính xác thì có lẽ không lâu nữa ngọn sóng mới của Châu Gia sẽ chính thức cuộn trào.