• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng trước…

Trong bữa tiệc, Hứa Hoàng Ly bận rộn với những vị khách, khó khăn lắm mới có thể tách khỏi để ra ngoài hít thở không khí. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại trong túi xách của cô vang lên, là tin nhắn của một số lạ.

“Imessage: Đến cửa thoát hiểm, cô sẽ biết sự thật về tai nạn bảy năm trước”

Hứa Hoàng Ly trong lòng dâng lên cảm giác bất an nhưng bảy năm qua cô luôn khao khát biết được kẻ đã hại chết con mình. Thân ảnh dựa vào bức tường nơi thoát hiểm, thời gian đã trôi qua nửa tiếng vậy mà vẫn chưa có ai xuất hiện, Hoàng Ly bắt đầu nóng lòng. Đột nhiên, giọng nói quen thuộc phát lên khiến cô giật mình.

- Thật không ngờ cháu lại có gan đến đây một mình, đúng là cháu gái của Hứa Doãn Hữu ta không bao giờ làm bác mình thất vọng.

Hứa Doãn Hữu cùng hai vệ sĩ chậm rãi tiến vào, hai tay vỗ vào nhau tạo nên những tiếng “bốp,bốp” bắt tai. Trông mắt thấy đứa cháu ngoan, ông cất giọng khàn đặc đưa lời tán dương.

- Thì ra người gửi tin nhắn cho tôi là bác.

- Phải là ta.

- Bác muốn gì?

Doãn Hữu nhướn mày, phẩy tay ra hiệu. Hai tên vệ sĩ hiểu ý đồng loạt tiến về phía trước khống chế hai bên Hứa Hoàng Ly.

- Khốn khiếp, rốt cuộc ông muốn gì hả?

Ông nhìn cháu gái nhỏ tức giận trong lòng lại thấy có chút thú vị. Hứa Hoàng Ly là quý nữ của Hứa Gia, được mệnh danh là tượng đài của Thượng Hải. Một bóng hồng tưởng chừng mạnh mẽ, gai góc lại chẳng ai hay bên trong cũng mỏng manh yếu đuối như bao loài hoa có sắc không hương khác.

Chẳng phải tự nhiên Doãn Hữu chọn nhà hàng này thay vì dinh thự rộng lớn của Hứa Gia, ngày khảo sát địa điểm ông đặc biệt chú ý đến lối thoát hiểm này. Một nơi tối tăm không mấy bóng người, lại càng không có máy quay an ninh vô cùng thích hợp để làm việc đại sự. Từ lỗ thông gió nhỏ, trời đã bắt đầu nổi giông, từng hạt mưa rơi xuống như một cách ông trời khóc than cho số phận bạc bẽo của một kiếp hồng nhan.

Doãn Hữu từ tốn châm lên điếu thuốc, phì phèo vài tiếng, làn khói trắng lan toả trong không khí, ông cất giọng khàn đặc.

- Đừng sợ. Thử nhìn trời xem, cảnh tượng có phải rất giống cái ngày cháu đánh mất giọt máu đầu đời của Châu Gia hay không?

Hứa Hoàng Ly mở to mắt, viễn cảnh hôm ấy lần nữa hiện ra. Đó cũng là một ngày mưa phùn, những hạt mưa rơi như từng chiếc kim nhỏ từ từ đâm vào máu thịt hung hãn tước đi đứa con bé bỏng của cô.

Hứa Doãn Hữu nhìn Hứa Hoàng Ly rơi vào trầm tư liền cảm thấy hài lòng, ông ẩn ý tiếp lời.

- Người ở gần cháu nhất chính là người hại cháu.

- Ông có ý gì?

- Không cần vội, cháu là đứa thông minh, ta tin cháu có thể giải được bài toán này nhanh thôi. Còn giờ thì…

Hai tên vệ sĩ lập tức đánh ngất Hoàng Ly. Cô mau chóng mất ý thức, mi mắt nặng dần khép lại. Doãn Hứa thấy đứa cháu đã dần chìm vào ác mộng, trông mắt lại nhìn về lối thoát hiểm phía dưới. Cầu thang không quá cao, không có khả năng gây thiệt mạng nhưng trầy xước ngoài da thì khó tránh. Ông dù sao cũng không nỡ để quân cờ của mình nằm viện quá lâu, lại càng chưa thể để nó chết, nhưng chút vết thương nhỏ có thể sẽ giúp đứa cháu này biết nghe lời hơn một chút. Hứa Doãn Hữu ra lệnh, hai tên vệ sĩ liền buông tay, thân người mềm nhũn cũng vì thế mà lăn xuống phía dưới.

- Việc cháu nhờ ta đã làm xong rồi mau ra mà xem kết quả đi.

Từ góc khuất, Hứa Thanh Mỹ đon đả đi ra, cô đã được Hứa Doãn Hữu dặn đến đây từ đầu cũng đã tận mắt chứng kiến tất cả.

- Đúng là cháu có nhờ bác cho chị ta một bài học. Nhưng khi tỉnh lại bác có chắc mọi chuyện sẽ đi theo hướng tốt không?

Thanh Mỹ đăm chiêu nhìn người đang nằm bất tỉnh xong liền cất tiếng hỏi. Năm đó, Châu Gia nội chiến gay gắt cả Hoàng Ly và Thanh Mỹ đều mong muốn trở thành người sinh ra đứa cháu đích tôn đầu tiên cho nhà họ Châu. Thế nhưng, số trời bất công cô vẫn là chậm hơn người ta một bước. Khỏi phải nói cũng biết, Châu Nhật Quang sốt sắng thế nào, để giúp chồng cũng như giúp bản thân Hứa Thanh Mỹ đã làm ra một chuyện mà đến chính cô cũng không thể tha thứ cho bản thân. Cũng may lúc sự việc xảy ra toàn bộ máy theo dõi khắp dinh thự đều đang được bảo dưỡng, thế nhưng tội ác năm nào vẫn luôn là nỗi ám ảnh, là vết nhơ mà cả đời cô không thể chối bỏ.

- Châu Phúc Vinh là cái gai trong mắt Châu Nhật Quang mà Hứa Hoàng Ly lại là người mà Châu Phúc Vinh quan tâm nhất. Những ngày tiếp theo chắc chắn Châu Phúc Vinh sẽ tự lộ sơ hở, còn việc hạ bệ cậu ta như thế nào thì vẫn phải phụ thuộc vào kế sách của vợ chồng cháu.

- Vậy nếu như chị ta thực sự đoán ra thì sao? Bác đã nghĩ tới trường hợp đó chưa?

- Ta chỉ là tăng độ thú vị cho game mà thôi. Tuy không cùng máu mủ nhưng cháu vẫn là em gái của nó, còn là vợ của em chồng nó. Hoàng Ly là đứa hiểu chuyện, cháu nghĩ khi đoán ra nó có để bung bét mọi chuyện không?

Nói rồi Doãn Hữu quay người rời đi trước khi đi cũng không quên để lại một câu.

- Đưa Hoàng Ly vào viện đi, cha mẹ nuôi hẳn sẽ biết ơn cháu lắm đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK