• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Châu Điềm Yên đang tính đáp lời thì tiếng gót giày từ xa vang lên thu hút sự chú ý của cô. Hứa Nhật Nam đương nhiên cũng nghe thấy, hắn đẩy nhẹ Điềm Yên sang một bên cao giọng.

- Là ai bên đó?

Châu Minh Nguyệt đương bàng hoàng, sau giọng nói quen thuộc cũng phải giật mình chấp nhận viễn cảnh hiện tại. Vẫn biết Hứa Nhật Nam đào hoa, đa tình. Vẫn biết hắn yêu cái đẹp, khát khao chinh phục cái đẹp. Nhưng tại sao không phải ai khác mà lại là Châu Điềm Yên. Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy nực cười, một người là vị hôn phu một người là chị gái, một người là người cô yêu, một người là người cô ghét. Thật không ngờ sau bốn năm hai người họ lại trở nên thân thiết tới mức này.

Ổn định lại tâm trạng, Minh Nguyệt bày ra bộ dạng kiêu ngạo, thanh cao vốn có cất bước tiến về phía đôi nam nữ kia không quên đưa lời mỉa mai.

- Có trăng, có rượu, có người đẹp, Hứa Thiếu Gia quả nhiên vẫn luôn là người biết hưởng thụ nhất.

Trước sự xuất hiện của Châu Minh Nguyệt, Hứa Nhật Nam có chút sững sờ, lời chế giễu của cô dường như với hắn cũng chỉ còn là gió thoảng bên tai hoàn toàn không có chút đả kích. Nhật Nam không ngờ sau bốn năm lại gặp cô trong hoàn cảnh khó coi như hiện tại.

Phải nói, màu đỏ là hợp với cô nhất, Minh Nguyệt trước mặt vô cùng xinh đẹp, rực rỡ giữa trời đêm khiến mọi cảnh vật xung quanh đều biến tan chỉ sót lại trong mắt hắn duy nhất hình bóng người gái mình yêu say đắm. Lý trí bị rượu chuốc sau lại thêm vẻ đẹp của cô khiến nó chẳng còn tỉnh táo, trong phút chốc Nhật Nam muốn lao đến ôm chặt Minh Nguyệt như một cách đủ bù đắp cho nỗi nhớ thương bấy lâu. Nhưng hắn đã kịp định thần lại, thời điểm này không phải là lúc hắn được phép tuỳ tiện.

Hít một hơi giữ bình tĩnh, Nhật Nam cười nhẹ, nụ cười trở nên vô cùng dịu dàng, nụ cười chỉ dành cho một mình Châu Minh Nguyệt.

- Tam Tiểu Thư cũng thật là có nhã hứng.

- Thiếu Gia quá lời rồi. Chẳng qua là trong người khó chịu muốn ra ngoài hóng gió một chút, nào ngờ lại vô tình phá hỏng không gian của Thiếu Gia và Nhị Tiểu Thư đây. Chị hai chắc là sẽ không vì vậy mà giận em đó chứ?

Điềm Yên từ lúc Châu Minh Nguyệt xuất hiện bổng chốc lại trở thành người vô hình. Khó khăn lắm mới có thể được cùng người mình thương ở cùng một chỗ. Đột nhiên bị người khác phá hỏng cô trong lòng đương không thoải mái gì. Thế nhưng trước mặt Hứa Nhật Nam, Điềm Yên lại chẳng thể manh động.

- Có gì mà phải giận chứ? Chị và Nhật Nam chỉ là tình cờ gặp thấy hợp tính nên ở lại tâm tình vài câu. Em ba cũng đừng hiểu lầm nhé.

- Liên quan gì đâu mà hiểu lầm hả chị?

Lời Minh Nguyệt nói ra tựa bình thường nhưng lại như hàn ngàn vết dao đâm thẳng vào tim Nhật Nam, nó nhắc cho hắn nhớ ra Brian và Selena đã chia tay cũng trong bữa tiệc cách đây bốn năm trước.

- Tam Tiểu Thư đây có muốn dùng chút rượu cho ấm người không?

Trong khi Châu Điềm Yên được săn sóc từng chút một, Minh Nguyệt lại chỉ có thể nhờ rượu làm ấm người. Trong lòng cô Hứa Nhật Nam này có nhất thiết phải cạn tình đến vậy không, nhưng rồi lại như ngẫm ra điều gì mà cười lạnh. Dù sao một chiếc áo cũng không đủ rộng để choàng cho hai người. Đưa mắt nhìn theo hướng Hứa Nhật Nam, trên bàn hiện tại đang có đủ loại rượu của những nhãn hiệu khác nhau trên thế giới. Trông thấy hắn tỉ mỉ lựa chọn, cẩn thận rót ra ly rồi lại ân cần đưa tới ai không hiểu lại thực sự tưởng rằng Hứa Tam Thiếu Gia cũng có một mặt dịu dàng.

Minh Nguyệt nhận lấy ly rượu không vội uống mà lắc nhẹ vài cái cất lời.

- Monteverdi Dolce Novella là dòng rượu nữ nổi tiếng của vùng Lampuganis phía Bắc Italy. Nó có màu đỏ Ruby thuận mắt, mùi vị mềm mỏng, ngọt ngào, tươi mát và đặc biệt dễ thưởng thức. Nhưng lại có một nhược điểm chí mạng là rất mau chán. Cũng giống như con người vậy, cứ hễ mà dễ nhìn quá, thanh cao quá, giả tạo quá thì liền trở nên tương đối tầm thường. Hai người có cảm thấy như vậy không?

Trước câu từ của Tam Tiểu Thư nhà họ Châu người ta có ngu ngốc đến mấy cũng có thể nhận ra được đằng sau có ẩn ý. Châu Điềm Yên siết chặt tay, trước mặt người ngoại tộc lại còn là Hứa Nhật Nam thế mà Châu Minh Nguyệt vẫn có thể ngang nhiên buông lời giễu cợt. Đúng thật là được nước làm tới, đỉnh điểm khinh thường cô. Thế nhưng, Điềm Yên thực sự giỏi kiểm soát và che giấu cảm xúc, cô cười nhạt không chịu thua kém mà đáp lại.

- Em ba từ mười bảy tuổi đã thích uống rượu, nghe đồn ở Anh còn được gọi là tửu nữ. Xét về độ am hiểu, chị đương nhiên không bằng em được.

- Chị hai nói đùa rồi, chỉ là lời đồn thôi sao mà xem là thật được.

- Ừ đấy, chị quên mất. Tộc Evans chịu trách nhiệm nuôi dưỡng em theo thể chế của một công nương Anh Quốc, có công nương nào mà lại như vậy chứ kia chứ? Dạo này chị bận nhiều việc quá đã sắp lú lẫn đến nơi rồi, em ba thông cảm cho chị nhé.

Cảm thấy không khí có phần khác lạ, Hứa Nhật Nam cũng không thể để hai cô gái rời khỏi bữa tiệc quá lâu nhất là khi hiện tại đang dần trở nên lạnh hơn.

- Có vẻ bữa tiệc cũng sắp tàn rồi, chúng ta tốt nhất vẫn nên trở xuống thì hơn.

Sau đó, ba người cũng mau chóng được hộ tống quay lại sảnh chính. Đột nhiên từ hướng dẫn đến lối thoát hiểm tiếng hét phát lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK