- Thay mặt cho Hứa Gia, Doãn Hữu tôi rất vui mừng khi được đón tiếp các vị khách quý đến tham dự tiệc thường niên của giới thượng lưu chúng ta. Bữa tiệc hôm nay không có chính quyền, không có phóng viên được tổ chức ấm cúng, các vị không cần câu lệ mời tự nhiên thưởng thực.
Tiếng vỗ tay phía dưới vang lên, một người rồi một đám người, bầu không khí đang yên tĩnh cũng vì thế mà trở lên vô cùng náo nhiệt. Hứa Doãn Hữu ngừng một chút rồi lại dùng thìa gõ nhẹ lên ly rượu vang thu hút sự chú ý. Trông mắt thâu vào dáng vẻ trịnh thượng ngạo nghễ của Châu Gia Chủ đang ngồi tại một vị trí đắc địa chăm chú quan sát, Doãn Hữu cười thận trọng xong mới tiếp tục.
- Nhân dịp đây, Hứa Gia chúng tôi cũng xin được thông báo một tin hệ trọng. Như các vị đã biết em trai Doãn Kiên của tôi có một đứa con gái đã đến tuổi thành gia lập thất, con bé cũng là cháu gái ruột của Doãn Hữu tôi đây. Xét thấy Tam Thiếu Gia nhà họ Châu quang minh lỗi lạc, tài sắc vẹn toàn hai đứa nhỏ lại đem lòng cảm mến nhau. Ngày hôm nay Hứa Gia Chủ tôi thay mặt trưởng bối Châu Gia trịnh trọng thông báo lễ thành hôn giữa Hứa Thuỵ Linh và Châu Minh Khôi sẵp được diễn ra trong một tháng tới. Thiệp mời sẽ sớm được gửi đến tay các vị.
Sau lời công bố của Hứa Doãn Hữu một loạt những tiếng bàn tán vang lên không ngớt. Kể cũng phải Hứa Gia cùng Châu Gia đã liên hôn hai lần, có thêm lần thứ ba há chẳng phải thân càng thêm thân. Xem chừng hai đại gia tộc này đã chẳng còn ngần ngại trực tiếp công khai trở thành liên minh.
Châu Minh Nguyệt đối với sự kiện đặc biệt trước mắt đáp lại chỉ là một mặt thờ ơ. Đôi đồng tử đặt lên Hứa Thuỵ Linh rồi lại khán qua Châu Minh Khôi ở hai vị trí cách xa nhau. Cô âm thầm thu lấy nụ cười mãn nguyện của người bạn thân rồi lại đến thái độ thờ ơ, hờ hững của anh trai, trái tim cũng vì đó mà hẫng lại một nhịp. Châu Minh Nguyệt đau lòng cho Hứa Thuỵ Linh, lại càng đau lòng cho bản thân mình. Cô nhớ rất rõ vào cái ngày Châu Gia công bố hôn ước của bản thân với Hứa Tử Mặc, Minh Nguyệt bỏ đi tìm Nhật Nam. Đáp lại thái độ của hắn y hệt thái độ hiện tại của Châu Minh Khôi thậm chí còn có phần vô cảm hơn. Khi ấy, cô lần đầu nhìn rõ sự xa cách, lần đầu cảm nhận sự chán ghét in trên gương mặt rất đỗi thân thuộc, tất cả đều rõ ràng như chỉ vừa mới xảy ra hôm qua.
Đột nhiên, từ lồng ngực nhói lên từng đợt dồn dập khiến Minh Nguyệt đau tới khó thở. Hít một hơi giữ bình tĩnh, cô cố gắng tỏ ra bình thường mang theo túi xách nâng gót tiến đến đoạn cầu thang dẫn tới sân thượng, đoạn đường tối tăm chẳng một người dự tiệc nào thèm liếc mắt đến. Châu Minh Nguyệt nép vào một góc, đôi chân mềm nhũn lúc này chẳng còn lực mà ngã xuống nền đất, mặt sàn lạnh lẽo hoà cùng cơn gió từ ngoài lùa vào khiến thân cô run lên vì lạnh. Bốn năm trước, Minh Nguyệt bị thương tuy đã cố hết sức nhưng trên thực tế các bác sĩ chỉ có thể gắp đạn ra chứ không có cách giúp cô khôi phục thể lực ban đầu. Cũng phải thôi một kẻ dường như sắp chết sống sót đã là may mắn sao còn dám đòi hỏi được trở về như con người lành lặn bình thường.
Cơn đau lần nữa ập tới, tàn bạo tới mức khuôn nhan sắc sảo cũng phải nhăn lại đầy thảm hại. Răng cắn chặt, cánh tay thon vươn tới bám vào thành cầu thang, lực dùmg mạnh tới mức chỉ hận không thể một phát bẻ gãy làm đôi. Minh Nguyệt lực bất tòng tâm, bàn tay vốn đã bị thương lại càng siết chặt, móng tay ghim vào da khiến chiếc băng mỏng chẳng còn kìm được dòng huyết đỏ tuân khỏi chảy dọc một khoảng tay trắng. Cô vô thức cất tiếng gọi yếu ớt, nhỏ nhẹ tới mức không thể coi là âm thanh. Hai chữ “Nhật Nam” vang lên như một thói quen, Minh Nguyệt khẽ cười tự dè bỉu thứ tình cảm ngu ngốc của bản thân. Hoá ra sau tất cả nỗi đau mà Nhật Nam đem lại cô cuối cũng vẫn yêu hắn, yêu bất chấp phải trái đúng sai.