Tần Huyên đã quyết định cẩn thận dạy dỗ Hàn Sâm một trận, lần thứ nhất Hàn Sâm chọc mông cô, cô ta còn có thể cho rằng Hàn Sâm là tuổi trẻ vô tri, nhưng mà lúc trên đoàn tàu lại bị Hàn Sâm quấy rối, chuyện này rất khó để nói là trùng hợp.
Đã cho rằng Hàn Sâm là một tên lưu manh, sau khi Tần Huyên hoạt động tay chân liền đi đến trước mặt Hàn Sâm, đôi mắt đẹp hung dữ nhìn hắn nói:
- Cậu ra tay trước đi.
Bành!
Hàn Sâm đánh một quyền lên trên mặt Tần Huyên, khiến cho Tần Huyên che mũi rút lui vài bước, mở to hai mắt không thể tin tưởng nhìn hắn.
Cô quả thật chưa từng gặp qua người nào giống như Hàn Sâm, vừa mới nói để cho Hàn Sâm ra tay trước, Hàn Sâm thật sự không nói hai lời đột nhiên một quyền đánh tới, hành vi của hắn hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tần Huyên, khiến cho cô nhất thời không kịp phản ứng, hơn nữa khoảng cách đứng lại quá gần, lập tức bị Hàn Sâm đánh trúng vào mũi.
Ở trong nhận thức của cô, luận võ ở trong phòng chiến đấu, không phải là hai bên đi đến giữa sàn chào hỏi, sau đó mới ra chiêu đối chiến hay sao? Hơn nữa là đàn ông con trai, bình thường ở trước mặt cô đều biểu hiện rất lịch sự, cho dù thực lực không đủ, cũng phải bày ra khí khái nam nhi của mình, nào giống như Hàn Sâm, bên này vừa dứt lời, hắn lại không chút do dự đánh tới, hơn nữa còn đánh vào khuôn mặt không mang dụng cụ bảo hộ của cô, khi phách nam tử hán đại trượng phu đâu?
- Thực xin lỗi... thực xin lỗi... còn chưa bắt đầu sao?
Hàn Sâm liên tục nói xin lỗi, nghĩ thầm sau này mình thường xuyên phải theo trạm chuyên chở, nam tử hán đại trượng phu cần gì chấp nhất với phụ nữ như thế, để cô ấy đánh vài cái hả giận là được rồi, vốn là muốn nhanh chóng chấm dứt, không ngờ một quyền của mình lại đánh lên trên mũi Tần Huyên, khiến cho cái mũi nhỏ cao của cô ấy đỏ cả lên rồi, lúc này đôi mắt đẹp đang ngậm nước mắt óng ánh.
- Đã bắt đầu rồi, chúng ta tiếp tục, cậu. . .
Bốp!
Thế nhưng lúc Tần Huyên vừa mới nói chúng ta tiếp tục xong, vốn còn có lời muốn nói nữa, ai ngờ Hàn Sâm nghe cô nói chúng ta tiếp tục xong, vậy mà lại đánh tới một quyền, vị trí ngay chính giữa mũi của cô, nguyên bản cái mũi xinh xắn vẫn còn đau nhức, hiện tại chịu thêm một đòn, Tần Huyên liền phải che mũi ngồi chồm hổm trên mặt đất, đau tới nỗi nước mắt đều không ngăn được tràn ra.
- Không phải là cô nói chúng ta tiếp tục sao, tôi còn tưởng rằng. . .
Hàn Sâm vội vàng giải thích.
- Tôi đánh chết cậu. . .
Tần Huyên từ dưới đất nhảy lên một cái, cũng không quan tâm tới quy củ gì nữa, hướng về phía Hàn Sâm quyền đấm cước đá một hồi.
Hàn Sâm liều mạng ngăn cản quyền cước của Tần Huyên, Nhưng rất nhanh hắn phát hiện những quyền cước và kỹ năng vật lộn mà mình học trong trường học kém quá xa Tần Huyên, ngay cả phòng thủ cũng không phòng được, hai ba quyền đã bị Tần Huyên đã phá vỡ xu thế phòng thủ, miễn cưỡng chống đỡ được hơn mười quyền liền bị đánh ngã xuống đất.
- Cậu không đỡ được 50 chiêu của tôi, lần sau lại tiếp tục.
Tần Huyên hầm hầm quay người đi, vứt bỏ Hàn Sâm thương tích đầy mình lại.
Hàn Sâm cười khổ, cũng may trên người mặc quần áo chiến đấu, không thật sự bị thương, chịu chút ít nỗi khổ da thịt mà thôi. Chỉ là hôm nay hình như không thể khiến cho Tần Huyên hả giận, ngược lại làm cho cô ấy càng tức giận hơn.
Hàn Sâm rời khỏi trạm chuyên chở về nhà, Tần Huyên ở trong trạm chạy thẳng đến phòng điều khiển, lấy hình ảnh và số liệu đối chiến vừa rồi ra, chuẩn bị xóa bỏ hình ảnh vừa rồi đi.
Tốt xấu gì cô cũng là trạm trưởng trạm chuyên chở này, hơn nữa còn là người mạnh nhất ở trong Cương Giáp Tí Hộ Sở, thế mà lại bị tên cuồng mông dùng hai quyền đánh chảy nước mắt, giống như là một cô bé bị bắt nạt khóc lên vậy, loại hình ảnh này sao có thể để cho người ngoài thấy được.
Trước khi xóa bỏ, Tần Huyên lại xem thêm một lần, nhưng lần này lại khiến cho Tần Huyên có chút ngây người, nguyên bản cô cho rằng mình bị trúng quyền là do bản thân quá chủ quan, không có tâm lý phòng bị, để cho Hàn Sâm có cơ hội đánh lén.
Thế nhưng sau khi xem lại, đột nhiên Tần Huyên phát hiện mặc dù đây cũng là một nguyên nhân, thế nhưng cũng không phải toàn bộ, Hàn Sâm có thể đánh trúng cô, cũng không phải bởi vì cô chủ quan.
- Chẳng lẽ là. . .
Tần Huyên lại xem đoạn cô bị đánh trúng kia, sau đó xem đi xem lại mấy lần, cuối cùng còn so sánh với số liệu mà quần áo chiến đấu ghi chép được.
- Quả nhiên là như vậy, quyền cước kỹ xảo cận chiến của hắn thật sự rất kém cỏi, chỉ bằng một người tốt nghiệp chương trình giáo dục bắt buộc, nhưng lúc hắn ra tay thì tính bạo phát và sức bật lại nằm ngoài dự đoán của mình.
Tần Huyên vừa xem số liệu vừa tự lẩm bẩm:
- Hơn nữa lúc hắn ra tay có một loại cảm giác rất đặc biệt, phải hình dung như thế nào nhỉ, sát thủ. . .đúng. . .chính là sát thủ. . .trước khi hắn ra tay, hoàn toàn không cảm thấy hắn có ý đồ ra tay, khiến cho người ta không có chút cảnh giác, lúc hắn ra quyền cũng không cảm thấy bất kỳ tâm tình chập chờn nào, không có một chút sát cơ, thế nhưng lại dốc hết toàn lực, hành động và cảm xúc hoàn toàn độc lập với nhau, tựa như một sát thủ chuyên nghiếp, lúc bình thường luôn ngụy trang, đột nhiên nhất kích tất sát.
- Không đúng, hắn chỉ là một học sinh vừa mới tốt nghiệp không lâu, sao có thể là một sát thủ được? Hơn nữa nhìn thân thủ của hắn, tuyệt đối không thể là một sát thủ cao minh, chẳng lẽ loại cảm xúc độc lập này là thiên phú bẩm sinh của hắn?
Tần Huyên nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ tới một khả năng như vậy.
Cô nào biết rằng lúc trước Hàn Sâm do quá nghèo nên mới tiến vào thế giới Tí Hộ Sở, vừa vào lại đắc tội với cô, lại bị Thần Thiên Tử bắt nạt.
Không ai dám đi cùng Hàn Sâm, cũng không có ai dám giao dịch với hắn. Thế là một học sinh mới tốt nghiệp cầm theo con dao găm hợp kim bình thường nhất, không có bất kỳ kinh nghiệm nào đi săn giết dị sinh vật.
Cho dù chỉ là sinh vật bình thường, đối với một người mới mà nói, cũng phải liều mạng mới giết được.
Huống chi có rất nhiều dị sinh vật đều đi theo đàn, Hàn Sâm nhất định phải canh chuẩn thời điểm, tìm một cơ hội tốt nhất đánh lén giết chết một con lạc đàn, nếu bị đàn sinh vật bình thường bao vây, vậy hắn chỉ có một con đường chết.
Phương pháp giảm thiểu nguy hiểm đến mức thấp nhất đương nhiên là mai phục đánh lén, muốn mai phục đánh lén hiệu quả, quan trọng nhất chính là không thể để cho dị sinh vật vốn có xúc giác nhạy bén hơn nhân loại cảm thấy nguy hiểm, trong một hai tháng đầu, cơ bản Hàn Sâm đều tôi luyện loại năng lực này của mình.
Trải qua nhiều lần thất bại, hắn dần dần che dấu tâm tình và khí tức của mình, không để cho dị sinh vật cảm thấy nguy hiểm.
Về sau, một ít dị sinh vật bình thường không có tính chủ động công kích, lúc Hàn Sâm đi đến bên cạnh chúng, chúng thậm chí không cảm thấy được khí tức nguy hiểm, sau đó bị Hàn Sâm đột nhiên ra tay đánh chết.
Mặc dù chuyện này có hơi hèn hạ, nhưng đây cũng là phương pháp duy nhất để Hàn Sâm sinh tồn trong thế giới Tí Hộ Sở lúc ấy.
Về sau Hàn Sâm muốn đi săn giết sinh vật cấp nguyên thủy, cho nên vẫn không ngừng luyện tập và cải tiến thói quen ra tay của mình, dần dần đã trở thành bản năng.
Mặc dù kỹ xảo cận chiến của Hàn Sâm kém cao thủ chân chính rất xa, nhưng luận tính bạo phát cùng việc nắm bắt thời cơ, hắn không kém hơn mấy người kia bao nhiêu, dù sao những kỹ xảo kia của hắn đều ren luyện ở ranh giới sống và chết, chỉ là hắn không giết người mà là giết dị sinh vật.