• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biệt danh tên cuồng mông này thật sự quá vang dội, bị mọi người châm chọc khiêu khích một hồi, Hàn Sâm nhíu mày đang muốn nói gì, mấy tên thiếu gia có tiền đã đi tới, một thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng đi tới, tò mò đánh giá Hàn Sâm nói ra:

- Anh chính là tên cuồng mông trong truyền thuyết ở Cương Giáp Tí Hộ Sở?

- Đúng vậy.

Hàn Sâm không để ý đáp, hắn cũng không cảm thấy đây là ô danh, ở Cương Giáp Tí Hộ Sở, chọc qua mông Tần Huyên cũng chỉ có một mình hắn, nói theo một phương diện nào đó, đây cũng là một thành tựu.

Thiếu niên hiển nhiên rất ngạc nhiên về Hàn Sâm, nhìn Hàn Sâm một hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói ra:

- Anh cũng đến để nhận ủy thác đấy sao?

Hàn Sâm gật đầu:

- Nếu cậu cảm thấy không thích hợp, hiện tại tôi sẽ đi.

- Không, nếu như anh không có vấn đề gì, chúng ta cứ dựa theo ước định rồi ký hợp đồng đi.

Thiếu niên lạnh lùng kia vội vàng nói.

Thiếu niên lạnh lùng lại muốn Hàn Sâm bảo vệ bọn họ, lập tức khiến những người khác đến vì hưởng ứng lệnh triệu tập ồ lên xôn xao, ngay cả đồng bọn của thiếu niên kia cũng có vẻ mặt kỳ quái, lập tức lôi kéo thiếu niên này nói:

- A Nguyên, hắn là kẻ cuồng mông đấy, cậu kéo hắn tới làm gì?

- Đúng vậy, Nguyên thiếu gia, cậu tìm hắn bảo hộ các cậu, căn bản chính là vẽ vời cho thêm chuyện, chỉ sợ thực sự gặp phải nguy hiểm, hắn chạy còn nhanh hơn tất cả các cậu ấy, chưa nói sẽ lãng phí tiền, một chút tác dụng cũng không có.

Mọi người xung quanh cũng nói.

- Tôi chọn anh ta rồi, các cậu lại tuyển thêm mấy người đi.

Thiếu niên tên là A Nguyên lại rất kiên trì, lấy ra một bản hợp đồng để ký với Hàn Sâm.

Mấy thiếu niên khác thấy A Nguyên như thế cũng không nói thêm gì nữa, lại chọn thêm mấy người có vẻ cường hãn hơn, Hàn Hạo lộ ra thú hồn biến dị binh khí của y nên cũng được mấy thiếu niên kia tuyển chọn.

Đi cùng Hàn Hạo là hai người trẻ tuổi thân thủ cũng không tệ, sau khi thể hiện ra chút thủ đoạn, đồng thời cũng được tuyển chọn.

- Tên cuồng mông, vận khí của cậu cũng không tệ, gặp được thiếu gia vừa có tiền vừa tốt như thế.

Hai người trẻ tuổi kia đi đến bên người Hàn Sâm, có một thanh niên tên là Lưu Phong bĩu môi một cái rồi nói.

- Gần đây đúng là vận khí của tôi không tồi.

Hàn Sâm từ tốn nói một câu.

Mấy thiếu gia tổng cộng thuê mười người có kinh nghiệm để bảo vệ bọn họ đi săn giết sinh vật nguyên thủy, nhiều người như vậy cho dù gặp phải sinh vật nguyên thủy thành đàn cũng có sức đánh một trận, chỉ cần không đụng tới thú đàn đặc biệt cường hãn hoặc sinh vật biến dị, thì gần như có thể tung hoành những nơi gần Cương Giáp Tí Hộ Sở.

Tâm tình nhóm người có kinh nghiệm được thuê rất tốt, khi nói chuyện với mấy thiếu niên thì vô cùng nịnh nọt, hiển nhiên bọn họ có chút hiểu biết về lai lịch của nhóm thiếu niên này.

Thực ra thân thủ của mấy thiếu niên kia cũng không tồi, qua thân thủ này thì có thể thấy là người đến từ học viện quý tộc, tuy vừa tới Tí Hộ Sở, nhưng tố chất thân thể và kỹ xảo võ học đều mạnh hơn Hàn Sâm khi vừa tới nhiều, bọn họ chỉ thiếu hụt kinh nghiệm chiến đấu cùng dị sinh vật mà thôi.

Mỗi khi các thiếu niên tìm được cơ hội săn giết sinh vật nguyên thủy, Hàn Sâm lại ở một bên luyện tập bắn tên, trước kia sở dĩ hắn chọn khổ luyện tiễn thuật, chủ yếu vẫn là bởi vì tiễn thuật yêu cầu kỹ thật tương đối thấp.

Các loại binh khí đao kiếm đều yêu cầu kỹ xảo rất cao, giáo dục phổ cập không thể học được kỹ xảo quá cao thâm, nhưng tiễn thuật thì khác, chỉ cần bắn đủ chuẩn, cung đủ mạnh mũi tên đủ sắc, cho dù không có quá nhiều kỹ xảo, cũng có thể phát huy ra uy lực cường đại.

Hiện tại Hàn Sâm đang làm quen với tính năng và đặc điểm của Tận Thế Chi Hồn, chọn một chút cây cối ở gần để làm bia ngắm, muốn để mình nhanh chóng quen thuộc với đặc tính của Tận Thế Chi Hồn.

- Tao nói cuồng mông này, kiểu đục nước béo cò này của mày cũng quá rõ ràng đi, không cẩn thận bảo vệ đám Nguyên thiếu gia bọn họ, mày lại ở đây bắn loạn gì thế?

Lưu Phong không hiểu Hàn Sâm đang làm gì, nhìn mấy mũi tên Hàn Sâm bắn lên cây, y khinh miệt tiếp tục nói:

- Phá tiễn thuật này thì có tác dụng gì? Trong vòng mười thước đã bắn không được, thế mà cậu còn không thấy ngại luyện tập ở trước mặt chúng tôi.

Hàn Sâm không để ý tới những lời Lưu Phong nói, hắn vẫn đang tìm cảm giác quen thuộc với đặc tính Tận Thế Chi Hồn, cũng không chuyên chú bắn một mục tiêu, cho nên mũi tên bắn ra thoạt nhìn thì đông một mũi tây một mũi, giống như đang bắn loạn.

- Cậu đừng để ý đến hắn nữa, Nguyên thiếu gia người ta chính là thiện tâm, cũng không trông cậy vào hắn có thể hỗ trợ cái gì, không gây thêm phiền toái đã không tệ rồi.

Mấy người có kinh nghiệm khác vừa cười vừa nói.

- Cũng đúng, coi như vận khí tiểu tử cậu tốt.

Lưu Phong nhổ ngụm nước miếng xuống đất, quay người đi về phía những người kia.

- Đừng nói với người khác là anh có quen tôi.

Hàn Hạo tìm được cơ hội nhỏ giọng nói với Hàn Sâm một câu, sau đó cũng bước tới bên cạnh Lưu Phong, cười nói cùng mọi người.

Đám thiếu niên A Nguyên tiến bộ thần tốc, hai ngày đầu còn cần đám Hàn Hạo ra tay trợ giúp một hai, không tới mấy ngày mà bọn họ đã có thể 1 đấu 1 rồi giết chết một số sinh vật nguyên thủy hung ác, khiến người ta phải cảm thán người đi ra từ học viện quý tộc đúng là không giống với người thường.

Còn những người chỉ học hết chương trình phổ cập giáo dục thì không có một hai tháng tôi luyện, căn bản không dám một mình chiến đấu cùng sinh vật nguyên thủy.

Có lẽ bởi vì quá thuận lợi, khiến bọn họ đều có chút mất cảnh giác, lơ là sơ suất, khi mấy thiếu niên đang vây giết ba con Hắc Ban Thú nguyên thủy, có một con Hắc Ban Thú trên ngực đã trúng một đao, tất cả mọi người cho rằng nó đã chết rồi, không nghĩ tới nó lại giả chết, đợi một thiếu niên đi đến bên cạnh, nó đột nhiên vùng dậy.

Đám Hàn Hạo có chút coi thường, tưởng đã nắm chắc rồi, trong nội tâm đều không thèm phòng bị, hơn nữa khoảng cách từ Hắc Ban Thú kia đến thiếu niên thật sự quá gần, bọn họ muốn chạy tới cứu viện cũng không kịp, móng vuốt Hắc Ban Thú giống như thép lập tức chém xuống chiếc cổ non mịn của thiếu niên.

Thiếu niên kia vô cùng kinh hãi, trong nội tâm hối hận vì đã khinh thường không có mang áo giáp mũ bảo hiểm hợp kim, nếu không nhờ độ cứng rắn của áo giáp, cũng có thể đỡ được phần lực lượng của Hắc Ban Thú.

Thế nhưng lúc này hối hận cũng đã đã muộn, đám A Nguyên hoảng hốt kêu lên.

Vèo!

Chỉ thấy một tia điện lạnh lẽo bắn ngang trời, gần như xẹt qua gò má của thiếu niên kia, từ phía sau thiếu niên bắn về phía Hắc Ban Thú trước mặt y, đầu mũi tên sắc bén trong nháy mắt bắn vào mắt trái Hắc Ban Thú, Hắc Ban Thú kia lập tức kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất.

Lúc này mấy người Hàn Hạo mới phản ứng kịp, cùng nhau tiến lên loạn đao phân thây Hắc Ban Thú kia.

- Tên cuồng mông, không có việc gì mày bắn mũi tên loạn xạ cái gì, vừa rồi mũi tên kia thiếu chút nữa đã thương tổn tới Khánh thiếu gia rồi!

Lưu Phong xoay người lại mắng Hàn Sâm một tiếng.

Mấy người khác cũng đều quay lại nói Hàn Sâm không ngớt lời, không nên bắn tên lung tung.

Trong lòng bọn họ đều có chút xấu hổ, không nghĩ là do mình chủ quan, ngược lại muốn đem trách nhiệm đổ lên trên đầu Hàn Sâm.

Theo bọn họ nghĩ, Hàn Sâm bắn mũi tên kia chỉ là may mắn, tên cuồng mông sao có thể có tiễn pháp chuẩn như vậy, nhất định là may mắn.

- Cút!

A Nguyên đột nhiên lạnh lùng quát.

- Có nghe hay không cuồng mông, Nguyên thiếu gia bảo mày cút!

Lưu Phong kêu lên.

- Tôi là nói các người cút.

A Nguyên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lưu Phong:

- Tôi xuất tiền tìm các người tới, là để các người bảo hộ an toàn cho chúng tôi, vừa rồi A Khánh gặp phải nguy hiểm, các người làm cái gì? Các người không làm gì cả, bây giờ còn trách một người duy nhất hoàn thành trách nhiệm, các người như vậy đều đáng chết, về sau không đừng để tôi nhìn thấy mấy người nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK