- Sâm ca, tố chất thân thể anh thực trâu bò, gen biến dị đã max rồi ư?
Lâm Bắc Phong bò lên được một lúc đã cảm giác hai tay đau không chịu được, một bước cũng không bò nổi nữa, mà Hàn Sâm vẫn như không có chuyện gì, linh hoạt nắm dây leo trèo lên trên
- Kiên trì chút nữa, trên kia có một khối nham thạch nhô ra, chúng ta có thể đặt chân nghỉ ngơi ở đó.
Hàn Sâm cúi đầu nhìn Lâm Bắc Phong nói.
- Sâm ca, tôi thật sự không leo lên nổi nữa, không thì chúng ta đi xuống đi?
Lâm Bắc Phong lộ ra vẻ đau khổ nói.
- Anh ở chỗ này kiên trì chút, tôi đi lên trước, sau đó dùng dây leo kéo anh lên.
Hàn Sâm nói xong liền dùng cả tay chân rất nhanh leo lên phía trên, so với ở trên mặt đất cũng không chậm hơn bao nhiêu, Lâm Bắc Phong nhìn tới trợn mắt há hốc mồm.
Không bao lâu sau, Hàn Sâm đã bò lên trên nham thạch, sau đó dùng dây leo kéo Lâm Bắc Phong lên, hai người ngồi sát trên mặt đá lớn cỡ chiếc bàn ăn, con mắt dò xét khắp nơi, chỉ thấy vách núi dốc đứng giống như mũi kiếm, ngoại trừ thấy dây leo rủ xuống, căn bản bốn phía không có chỗ nào có thể leo lên.
- Sâm ca, bằng không chúng ta ở lại chỗ này hai ngày, đám Mãnh Duẫn Thú ở phía dưới không trông thấy chúng ta, có lẽ lát nữa sẽ rời đi, ngọn núi này quá nguy hiểm, tiểu đệ không có thân thủ và tố chất thân thể giống như Sâm ca, thật sự không bò lên nổi.
Mặt Lâm Bắc Phong đầy mây đen.
- Như vậy đi, anh ở chỗ này nghỉ ngơi trước, tôi đi lên xem có đường ra hay không, nếu như có đường ra sẽ trở lại bảo anh, còn không có đường ra vậy chúng ta sẽ đợi đám Mãnh Duẫn Thú kia rời đi.
Hàn Sâm nói xong liền đứng dậy bám lấy dây leo trèo lên trên.
- Sâm ca, anh tuyệt đối đừng bỏ tôi lại nha.
Lâm Bắc Phong giữ chặt góc áo của Hàn Sâm, giống như là cô vợ nhỏ sợ bị vứt bỏ, u oán nhìn Hàn Sâm.
- Yên tâm, anh còn nợ tôi nhiều tiền như vậy, sao tôi có thể cam lòng vứt bỏ anh được?
Hàn Sâm vỗ vỗ lên bả vai Lâm Bắc Phong, sau đó giống như rắn bò hướng về bên trên mà leo lên.
Bởi vì học tập Ác Quỷ Triền Thân, Hàn Sâm đặc biệt am hiểu loại leo trèo này, hơn nữa thể chất đã xưa đâu bằng nay, leo lên cũng không hề cảm thấy cố hết sức.
Hàn Sâm đã leo lên được khoảng mấy trăm mét, bốn phía vẫn là vách núi giống như mặt kính, căn bản không nhìn thấy đường ra khác, chỉ có dây leo một mực hướng lên trên, cũng không biết đến cùng là mọc ra từ đâu.
Lúc này Hàn Sâm cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, đang do dự có nên xuống dưới hay không thì đột nhiên nhìn thấy bên trên có một khối nham thạch nhô ra.
- Leo đến nham thạch phía trên nhìn một cái, nếu như còn không có đường ra thì xuống cũng được, thừa dịp còn có chút thức ăn nước uống, sau khi bổ sung thể lực, cũng có thể lao ra khỏi vòng vây đám Mãnh Duẫn Thú.
Trong lòng Hàn Sâm đã có quyết định, cũng không do dự nữa, dùng cả tay chân trèo tới bệ đá kia.
Bệ đá xa hơn Hàn Sâm còn nghĩ một chút, cũng lớn hơn so với tưởng tượng của hắn, đợi đến lúc Hàn Sâm trèo lên phía trên mới phát hiện bệ đá này lớn cỡ nửa cái sân bóng rỗ, đột nhiên có một thứ khiến hắn phải lập tức mở to hai mắt nhìn.
Chỉ thấy ở trên bệ đá kia có một cái ổ dùng cây cối và dây leo bện thành, thoạt nhìn không khác gì ổ chim én, chỉ là kích thước của nó lớn hơn nhiều, chiếm hơn nửa cái bệ đá, mà ở bên trong cái ổ kia có một quả trứng lớn màu trắng, chí ít cũng cao khoảng một thước đang nằm bất động ở chỗ đó.
- CMN, trứng lớn như vậy, thứ đẻ ra nó sẽ lớn tới cỡ nào đây?
Trong lòng Hàn Sâm hơi run rẩy, có thể đẻ trứng ở chỗ này, nhất định là dị sinh vật, bây giờ dị sinh vật đó không ở đây, vạn nhất bọn nó đột nhiên trở về phát hiện ra mình...
Hàn Sâm không dám tưởng tượng nữa.
Mặc dù to lớn không nhất định đại biểu cho thực lực, giống như Mãnh Duẫn Thú cũng rất lớn, thế nhưng cũng chỉ là sinh vật cấp nguyên thủy mà thôi.
Có thể xây tổ ở nơi trên không chạm trời dưới không chạm đất này, Hàn Sâm cảm thấy sinh vật đẻ ra quả trứng khổng lồ này sẽ không đơn giản, nói không chừng chính là sinh vật thần huyết.
Nếu quả trứng này là trứng của sinh vật thần huyết, cứ rời đi như vậy, Hàn Sâm thật có chút không cam lòng.
Chỉ hơi do dự một chút, Hàn Sâm liền cắn răng đi đến bên cạnh quả trứng khổng lồ kia, dùng mũi dao găm chậm rãi đục một cái lổ nhỏ ở bên trên vỏ trứng, sau đó cắm ống hút nhựa mà mình mang theo vào, hung hăng hút một hơi.
Lập tức có một dòng chất lỏng hương vị ngọt ngào chảy vào trong miệng Hàn Sâm, khiến cho miệng Hàn Sâm tràn đầy hương thơm.
- Ăn sinh vật cấp thần huyết Bạo Phong Thần Điểu, không đạt được thần gen.
Mặc dù không đạt được thần gen, nhưng nghe thấy quả nhiên là trứng của sinh vật cấp thần huyết, Hàn Sâm lập tức vừa mừng vừa sợ.
Không lấy được thần gen cũng là chuyện rất bình thường, một quả trứng khổng lồ như vậy, tổng cộng tối đa cũng chỉ có mười điểm thần gen mà thôi, hắn chỉ mới hút một hơi, không đạt được thần gen cũng là chuyện đương nhiên.
Hơn nữa hắn đã có được một bộ phận thần gen, thân thể đã có một chút kháng tính, cũng không thể lấy được mười điểm thần gen hoàn chỉnh, đoán chừng ăn toàn bộ quả trứng thì tối đa cũng chỉ cho hắn thêm sáu, bảy điểm mà thôi, nếu như vận may không tốt, rất có thể chỉ có bốn năm điểm thần gen.
Nhưng mà thần gen chính là thần gen, dù chỉ có bốn, năm điểm cũng đã rất tốt rồi.
Hàn Sâm dùng ống hút liều mạng hút chất lỏng ở bên trong quả trứng khổng lồ, bình thường hắn quấn ống hút ở trên thân thể trực tiếp hút nước ở trong túi, để lúc ẩn núp không gây ra động tĩnh quá lớn, không bị quái vật dễ dàng phát hiện ra, không nghĩ tới bây giờ lại dùng để hút nước trứng rồi.
Quả trứng kia thật sự quá lớn, Hàn Sâm hút đến mức bụng đều sắp căng phồng tới phát nổ, rốt cục mới nghe được âm thanh +1 điểm thần gen, lập tức để cho Hàn Sâm mừng rỡ.
Thật sự ăn không nổi nữa, Hàn Sâm rút ống hút, sau đó dùng bùn lấp lỗ trứng lại, sau khi thu ống hút về liền theo dây leo trên bệ đá bò xuống dưới.
- Sâm ca, sao anh đi lâu vậy? Bên trên có đường nào có thể ra ngoài hay không?
Nhìn thấy Hàn Sâm từ phía trên đi xuống, Lâm Bắc Phong đợi chờ đã sớm sốt ruột, chưa chờ Hàn Sâm đứng vững gót chân liền tiến lên phía trước hỏi.
Thế nhưng mà Lâm Bắc Phong lại sợ kinh động đến Mãnh Duẫn Thú ở phía dưới, không dám nói quá lớn tiếng, chỉ có thể đè cuống họng xuống để nói chuyện.
- Không có, bò lên trên đều là vách núi giống như mặt kính, ngoại trừ dây leo, không có chỗ nào có thể đi.
Hàn Sâm lắc đầu.
- Vậy cũng chỉ có thể ở chỗ này chờ đám Mãnh Duẫn Thú kia đi thôi.
Lâm Bắc Phong thất vọng nói.
- Không vội, chúng ta còn chút thức ăn nước uống, đợi thêm đi.
Lần này Hàn Sâm thật sự không nóng nảy nữa, nước bên trong quả trứng khổng lồ kia, cho dù hắn dốc sức liều mạng uống, cũng phải năm sáu ngày mới có thể uống hết, trước khi uống hết hắn chắc chắn sẽ không đi.
Hai người chen chúc trên vách đá nhỏ hẹp nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau, Hàn Sâm lại theo dây leo leo lên uống nước trứng, hắn cẩn thận từng chút một trèo lên trên, xác định trong tổ chim kia không có dị sinh vật tồn tại, lúc này mới leo lên, đẩy lỗ hổng nhỏ bị bùn bịt kín kia ra, lần nữa dùng ống hút hút nước trứng.
- Sâm ca, anh lại leo lên làm gì thế?
Chờ lúc Hàn Sâm leo xuống, Lâm Bắc Phong có chút nghi ngờ nhìn Hàn Sâm hỏi.
- Bên trên có sinh vật thần huyết, tôi đi lên ăn miếng thịt lớn, anh có muốn đi cùng không?
Hàn Sâm cười nói.
- Anh giữ lại từ từ ăn đi.
Lâm Bắc Phong khinh bỉ liếc Hàn Sâm, y sao có thể tin tưởng ở bên trên có sinh vật thần huyết nào, cho dù thật sự có, cũng là sinh vật thần huyết ăn Hàn Sâm mới đúng.