"Tổng giám đốc, tôi không có!"
"Vậy thì cô mau kí đi"
Phong Thanh Dương đưa chiếc bút máy nhỏ cho cô, kèm theo đó còn có một cái lăn tay màu đỏ. Khoản nợ này không hề nhỏ đối với cô, dù cho có bất mãn thì vẫn cắn răng mà kí vào tờ giấy kia.
Đang trong giây phút căng thẳng nhất thì đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa. Phong Thanh Dương hơi nhíu mày, vẻ khó chịu hiện rõ trên lông mày của anh. Cô mà kí nhanh chút thì đã xong rồi. Tiếng nói một người phụ nữ vọng vào.
"Tổng giám đốc, cậu có trong đó không?"
"Vào đi"
Từ bên ngoài bước vào là Lục Nhã Hân, trên thân mặc một bộ quần áo dài theo phong cách công sở nữ màu trắng, bộ dáng thanh lịch, tóc Lục Nhã Hân búi lên cao gọn gàng.
Tiếng bước chân của Lục Nhã Hân bước đến kèm theo tiếng của gót giày chạm trên sàn nhà. Phong Thanh Dương nhìn lại hướng của Lục Nhã Hân.
"Là chị sao?"
Lục Nhã Hân năm nay cũng vừa chạm mốc tuổi 32, tuy vậy nhưng trông rất trẻ, là một quản lí giỏi của cô ti lại vừa phụ trách việc tuyển nhân viên vì vậy nên Phong Thanh Dương cũng coi chị ta là một cánh tay đắc lực của mình.
Lục Nhã Hân trên tay cầm tệp hồ sơ vừa bước đến đã thấy Trần Anh Thư cũng ở đây, nhìn mặt cô có chút vẻ khó khăn, chỉ là một nhân viên nhỏ của phòng nhân sự mà lại ở phòng tổng giám đốc thế này thì chắc hẳn có nguy cơ bị đuổi việc.
Lục Nhã Hân chỉ nhìn sơ qua tình trạng của cô rồi vẫn chú ý đến mục đích chính của mình.
"Tổng giám đốc, đây là dự án mới của công ti mà tôi đã chuẩn bị cho cậu"
Phong Thanh Dương nhận tệp tài liệu mà Lục Nhã Hân đưa cho anh, lật vài trang rồi đọc sơ qua.
Trần Anh Thư lúc này với bọn họ như người tàn hình, cô nhìn Lục Nhã Hân đứng trước anh không có chút sợ hãi đã thế anh còn có đôi phần kính trọng.
Lục Nhã Hân quan sát Phong Thanh Dương đang đăm chiêu đọc tệp tài liệu thì chị ta nói thêm: "Ngày mai có một cuộc họp cổ đông khá quan trọng, phía sau tài liệu là phần tôi có làm trước số liệu cho cậu"
Phong Thanh Dương xem qua có vẻ hài lòng.
"Được rồi, tất cả nhờ chị xử lý. Lục Nhã Hân, chị có thể về làm việc rồi"
"Được"
Lục Nhã Hân gật đầu với anh rồi rời đi ngay, cảm giác nguy hiểm trong cô lại bắt đầu trở lại. Con ác ma kia lại chuyển ánh mắt về phía cô.
"Tổng giám đốc, tôi..tôi kí ngay"
Không để anh phải nhắc nhở cô liền luống cuống kí vào tờ giấy, lăn tay sau đó đưa cho anh. Bờ môi mỏng anh hơi cong lên nhìn cô, trông bộ dáng sợ hãi của cô anh lại có đôi phần thích thú.
Từ trước đến nay trong mắt anh nữ nhân cũng chỉ là tầm thường, không phải là anh không có nhu cầu mà chẳng ai có khả năng được nằm dưới thân anh.
Không ngờ cô có thể!1
Anh là ai chứ! là một đại thiếu gia nhà họ Phong, một tổng giám đốc của công ty lớn, đẹp trai, là một bông hoa cao lãnh mà ai ai cũng muốn hái. Gái mê anh không hết thì anh còn cần sao?
Anh không ngờ Trần Anh Thư trước mặt sợ hãi, nhút nhát với anh như vậy lúc trên giường lại cuồng bạo quyến rũ anh như một tiểu bạnh thỏ.
"Bắt đầu từ ngày mai cô không cần đến phòng nhân sự làm việc"
"Sao cơ"
Quả nhiên là nỗi sợ hãi trong thâm tâm của cô đã ứng nghiệm. Nhưng cô không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Khoản nợ vừa mới kí, việc làm thì không có lấy đâu ra tiền để trả nợ đây.
"Tổng giám đốc, chẳng phải anh nói tôi có thể làm việc để trả nợ cho anh sao?"
"Đúng"
"Anh đuổi việc tôi như vậy là đang ép người quá đáng rồi?" cô bức xúc trả lời.
"Ai nói là tôi đuổi việc cô"
"..."
"Cô, bắt đầu từ hôm nay làm trợ lý riêng của tôi"
"Làm trợ lý của anh?"
Anh khiến cô phải đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Nói như vậy là cô nên vui mừng vì được thăng chức hay buồn vì sắp đi vào khuôn khổ của tên ác ma kia đây.
"Cô không muốn?" anh lạnh lùng nói.
Trần Anh Thư nhanh chóng trả lời "Tôi muốn, làm trợ lý cho anh"
Phong Thanh Dương nhìn cô cười như không cười. Tâm lý của cô dường như đã bị anh thao túng.
"Tốt lắm, làm trợ lý cho tôi cần 3 nguyên tắc. Thứ nhất là luôn luôn có mặt khi tôi cần bất kể khi nào. Việc thứ hai của một trợ lý là phải biết làm việc nhà. Việc thứ ba, cần có kinh nghiệm"
Trần Anh Thư nghe thấy phần công việc có hơi bất ngờ, cô không nghĩ đến việc làm trợ lý lại còn cần biết làm việc nhà, luôn luôn có mặt bất cứ khi nào anh cần chẳng khác nào toàn bộ thời gian của cô đều được anh quản lý sao.
Hơi nghiêng đầu anh liền nói tiếp "Sao, cô làm được chứ. Nếu suy nghĩ lại tôi có thể tuyển người khác, nhưng mà tiền lương của cô..."
"Tôi làm được"