Chiếc xe Lamborghini được anh lái như bay đến, cô vừa đau vì vết thương đã thế còn sốc hơn với tốc độ lái xe của anh, đang định ngồi dậy để ra khỏi xe thì anh nói.
"Ngồi yên, tôi đưa cô vào?"
"Phong tổng. Để tôi tự đi cũng được"
Không muốn phụ thuộc vào anh cô nói, nhưng mà dường như anh đang vờ không nghe thấy đến bên gỡ nhẹ dậy an toàn rồi vòng tay qua bế cô lên.
"Tổng giám đốc..."
"Trợ lý Trần, cô muốn cãi lời tôi sao?". Ra chương nhanh nhất tại ~ RÙRUỆN.Vn ~
Nghe anh nói vậy cô im bặt. Thôi thì dù sao cô cũng đang bị thương, đặc biệt là vì cứu anh. Vậy nên anh làm vậy cũng đúng.
Phong Thanh Dương bế cô vào bên trong, anh đi rất nhanh nhưng đối với cô thì cái khoảnh khắc này trôi lâu vô cùng, vừa căng thẳng với những ánh mắt xung quanh, mặt cô có chút ngượng vì đang được nam thần lạnh lùng bế trên tay.
Vào đến nơi. Mấy vị y tá thấy có người bế bệnh nhân đi vào liền chạy đến, thấy họ giọng nói của anh có chút đáng sợ như thể là đang răn đe trước.
"Mau khám cho cô ấy, nếu có vấn đề gì sảy ra sẽ không xong với tối đâu"
"Anh yên tâm" Vị y tá kia cúi đầu.
Trần Anh Thư nhanh chóng được đưa vào phòng khám. Còn anh ngồi ở ghế trờ.
Khoảng một lúc sau...
Một người đàn ông lớn tuổi bước ra ngoài, mặc trên mình một bộ đồ bác sĩ, đeo kính gọng, trên tay cầm một tờ giấy.
"Ai là người nhà của bệnh nhân Trần Anh Thư?"
Phong Thanh Dương mới nghe đến tên của cô liền đứng dậy đi đến trước mặt của vị bác sĩ kia.
"Cô ấy sao rồi?"
Vừa nhìn thấy anh bước đến, vị bác sĩ kia đánh mắt từ trên xuống dưới người anh, từ bộ đồ cho đến phong thái. Ông ta nhận ra ngay thân phận của anh không hề tầm thường, giọng có chút kính trọng hẳn.
"Anh là người nhà của bệnh nhân sao?"
Phong Thanh Dương không một chút do dự mà trả lời ngay "Đúng vâỵ, tôi là người nhà của cô ấy"
"Được rồi. Anh đi theo tôi"
Vị bác sĩ kia đưa anh vào trong phòng bệnh nơi mà Trần Anh Thư đang nằm.
Thấy anh bước vào, cô định ngồi dậy nhưng vết thương vừa mới được băng bó truyền tới cơn đau, miệng nhỏ đang định nói gì đấy nhưng khựng lại.
Phong Thanh Dương nhìn về hướng cô, trên người từ khi nào đã được thay ra một bộ đồ bệnh nhân.
Phần ống tay áo giày cộm lên, thoáng nhìn cũng đủ biết phía sau lớp vải ấy là vị trí vết thương, cả phía vai nhỏ của cô cũng được dùng bông băng y tế để dán lại.
Quả nhiên là người phụ nữ ngốc nghếch, định dùng cách đẩy bản thân vào nguy hiểm như này để lấy lòng của anh hay sao chứ!
Trong lúc anh đang hướng ánh mắt sắc bén lại nhìn cô thì một giọng nói vang lên.
"Vì va đập mạnh nên vùng xương vai tổn thương, cũng may là không bị gãy, người nhà nhớ chú ý đến cách sinh hoạt của bệnh nhân sau này. Có thể lực cánh tay sẽ yếu đi vài phần. Còn lại đều là xây sát ngoài da, chỉ cần khử trùng, thay bông băng trong quá trình điều trị cẩn thận thì sẽ không để lại thẹo được"
Nghe nói như vậy thì Trần Anh Thư cũng có hơi kích động, còn khuôn mặt của anh trước sau như một vẫn là một tảng băng lạnh Không cảm xúc.
Vị bác sĩ kia thấy hai người không có ý kiến gì liền nói tiếp.
"Theo như kết quả cho thấy thì dạo gần đây vợ của anh sức khỏe không được tốt cho lắm. Dù sao thì anh cũng nên chú ý đến vợ mình nhiều hơn, không nên để cô ấy làm việc quá sức"
Phong Thanh Dương sau khi nghe vị bác sĩ kia nói, sắc mặt có chút bất ngờ, anh nhíu mày lại.
Trần Anh Thư nằm trên giường nghe vậy cũng sốc theo, suýt chút nữa cô ngồi không vững trên giường.
Từ khi nào mà cô lại trở thành vợ của anh ta cơ chứ!
Cô đang định giải thích thì anh liền nói.
"Vợ sao?"
"Đúng vậy, là vợ anh. Chẳng phải anh là người nhà của cô ấy sao?"
Thấy biểu hiện kì lạ của anh vị bác sĩ kia khó hiểu nhìn anh. Trần Anh Thư ngồi trên giường bệnh cũng vội vàng giải thích.
"Khụ khụ, bác sĩ hiểu lầm rồi. Tôi và anh ấy không phải vợ chồng"
Vị bác sĩ kia hồi nãy thấy anh khi đưa cô vào trong bệnh viện, trai tài gái sắc, đã thế trong suốt quá trình khám cho cô sắc mặt anh lo lắng đứng ngồi không yến vốn tưởng là vợ chồng nên mới nói như vậy.
Thì ra lại là hiểu lầm nhỏ của ông.
Nhìn về phía tảng băng lạnh lẽo nào đó khuôn mặt đã tối sầm lại cô hơi cười gượng.
"Vậy anh đi theo tôi để làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân"
Vị bác sĩ kia nói với anh, anh cũng lưỡng lự mà đi theo sau ông ta.
Trần Anh Thư nhìn thấy bóng lưng anh đi khuất, có chút cảm xúc khó tả.
Chỉ còn một mình ở lại phòng. Cô nhìn vết thương của mình, không nghĩ là nghiêm trọng tới nỗi suýt gãy xương, thở phào nhẹ nhõm rồi lại nhìn xung quanh phòng bệnh. Quả nhiên phòng vip có khác. Khá rộng rãi, đẹp đẽ.