"Cái gì chứ, tổng giám đốc anh đừng có nói bậy"
Trần Anh Thư chỉ là bất cẩn làm đứt khuy áo của anh thôi mà lại bị anh gắn cho cái mac 'háo sắc, cướp đời trai' của anh nữa. Hồi nãy cô vì bức xúc nên đã quát anh, cứ nghĩ phen này chết chắc nhưng anh vẫn không làm gì cô.
Không có ý định gây khó dễ với cô. Anh đi đến bàn làm việc của mình, mở ngăn tủ nhỏ lấy một chiếc kéo cắt phăng cà vạt không chút do dự rồi vứt vào thùng rác. Cô bất ngờ nhìn theo anh.
"Tôi nghĩ cô nên về tập thắt cà vạt đi"
"Để làm gì?" thấy anh nói cô nhanh chóng hỏi lại, bản thân cô là con gái không thắt cà vạt vậy mà cần phải tập sao.
"Trợ lý của tôi, phải biết thắt cà vạt cho tôi"
Lời anh nói ra chắc như đinh đóng cột. Tuy không biết ngày tháng làm việc sau này với anh sẽ có những quy tắc vô lý nào nữa cô đã cảm thấy hơi áp lực rồi.
"Bản báo cáo cô làm xong chưa?"
"Báo...báo cáo"
Không nhắc đến thì cô cũng quên béng mất là mình còn phải làm bản báo cáo cho anh, mà từ sáng đến giờ cô bị anh sai bảo làm không ngừng nghỉ chẳng còn thời gian rảnh để làm.
Phong Thanh Dương cầm áo khoác đang trên tay cô rồi đi ra ngoài cửa. Đầu hơi nghiêng lại nói với cô.
"Chuẩn bị xong bản báo cáo, 3 giờ chiều, tại phòng họp, đem đến cho tôi"
Nói xong anh liền rời đi, cánh cửa phòng đóng lại là lúc chỉ còn mình cô đứng trong phòng. Nghĩ đến câu nói của anh, như vậy là cô được phép ngồi trong phòng của anh làm việc sao.
Trần Anh Thư nhìn thấy bản báo cáo của mình đang để ở trên bàn làm việc của anh liền đi đến.
Nhìn cách bày trí gọn gàng, những quyển sổ được anh sếp ngay ngắn không lệch một mm trên bàn khiến cô lại không dám hoạt động mạnh. Chỉ khẽ kéo ghế ra ngồi làm việc, một chiếc ghế êm ái, vừa ngồi vào thôi cả cơ thể cô chìm vào thư giãn.
Quả nhiên là chỉ có tổng giám đốc.
Đến giờ họp, ở ngoài phòng họp Phong Thanh Dương đứng nhìn đồng hồ của mình với tư thế nôn nóng. Anh liếc nhìn lại phía thang máy rồi lại nhìn mọi người đi vào phòng họp.
"Tổng giám đốc, đến giờ họp rồi"
Một người đàn ông lớn tuổi đeo kính ăn mặc lịch sự đến nói với anh, nhìn thoáng qua cũng biết ông ta là người làm ở công ty lâu năm. Phong Thanh Dương nhìn lại người vừa nói với mình có chút kính trọng.
"Bác Doãn. Lát nữa tôi sẽ vào"
"Vậy cậu đừng để mọi người đợi lâu quá"
"Tôi biết rồi"
Cúi đầu kính cẩn với anh rồi ông ta cũng đi vào bên trong. Chỉ còn mình Phong Thanh Dương đứng ngoài.
Tiếng thang máy vang lên, bước ra từ bên trong là Trần Anh Thư. Trên tay cô cầm theo tài liệu, không cần nói cũng biết người mà anh đang mong chờ là ai, nhìn thấy cô anh cũng bớt nóng lòng.
"Tổng giám đốc, bản báo cáo của anh"
Trần Anh Thư từ lúc được anh giao nhiệm vụ đã bắt đầu làm việc, vừa làm xong thì kim đồng hồ cũng đã chỉ điểm 3 giờ, cô lại nhanh chóng đem cho anh.
Phong Thanh Dương cầm tệp tài liệu từ tay cô rồi nói: "Đứng đây đợi tôi"
Trần Anh Thư thấy anh đi vào trong liền thở phào nhẹ nhõm. Vẫn may còn kịp giờ, vừa đi lại ghế trờ ngồi đợi vừa nghĩ đến đây là cuộc họp quan trọng, anh giao cho cô làm bản báo cáo như vậy nếu có sai sót gì chắc cô cũng không xong.
Cô vừa đặt mông ngồi xuống ghế chưa kịp ấm chỗ thì từ đâu có một giọng nói.
"Ơ! Trần Anh Thư, sao cô lại ở đây? Tôi nghe mọi người nói lại là cô bị đuổi việc rồi cơ mà. Tính đến cầu xin tổng giám đốc sao?"
Trần Anh Thư nhìn lại phía người đang đi đến, Hoàng Kiều Vi đang tỏ vẻ hiền lành nói với cô nhưng thâm sâu là những lời nói kháy.
"Hoá ra là chị"
"Trần Anh Thư, nếu cô định mặt dày xin ở lại công ty thì tôi nghĩ là tổng giám đốc không đồng ý đâu. Mà người như cô ở lại công ty chỉ mang tai tiếng chứ không mấy tốt đẹp gì" Khoanh tay trước ngực cô ta chế diễu.
Trần Anh Thư nghe được những câu hạ thấp bản thân mình liền đứng bật dậy. Hoàng Kiều Vi có chút bất ngờ.
"Sao thế, cô hùng hổ như vậy là muốn đánh tôi sao?"
"Xin lỗi chị, tôi không có hứng thú ngược đãi động vật"
Trước câu nói của cô, trên gương mặt Hoàng Kiều Vi không thể giấu được sự tức giận.
"Cô dám nói vậy"
Hoàng Kiều Vi vung tay định tát cô nhưng rồi sắp chạm mặt thì dừng lại. Ánh mắt cô ta trợn tròn khi nhìn thấy trước ngực cô có đeo thẻ được ghi rõ 'Trợ lý Trần Anh Thư'
"Trợ lý của tổng giám đốc"
Nhìn thấy Trần Anh Thư đã không bị đuổi việc mà còn được làm chức vụ mà cô ta từng mong ước, vừa đố kỵ vừa bất ngờ nhìn cô.
"Không thể nào" giọng nói cô ta kéo dài.