"Xem phim quá 180 phút" Cô xem phim quá 180 phút hồi nào chứ.
Ánh đèn chiếu xuống gương mặt điển trai của anh, lúc này cô mới thấy rõ. Phong Thanh Dương đi đến ghế sofa lớn màu trắng lấp lánh ánh bạc kia, chỉ là ngồi xuống ghế thôi mà cũng thần thái như vậy.
Trần Anh Thư biết được là hồi nãy do mình hiểu lầm anh, có hơi quê một chút. Cô đứng nhìn theo hành động của anh không chớp mắt, chỉ vì sự ảo phim của mình mà khiến cô lúc này muốn có cái hố để chui xuống.
Phong Thanh Dương là người thế nào, cô cũng biết. Đời nào lại đi để ý một người như cô, huống hồ là... Còn chuyện hôm đó coi như là xui đi!
"Tổng giám đốc, vậy tôi về trước"
Thấy anh không có ý kiến gì cô xoay người rời đi.
"Tôi chưa cho cô về, cô dám đi"
Cái tên tổng giám đốc này càng ngày lại càng làm cho cô ức chế. Cứ như vậy mãi thì khi nào cô mới có thể về nhà đây, biết rằng làm trợ lý cho anh không dễ chút nào nhưng như vậy là có phải ép người quá đáng không.
"Tổng giám đốc, còn có chuyện gì cần làm nữa sao?"
"Hình như phòng của tôi có hơi bừa bộn rồi, mau dọn đi".
"Sao chứ?" Bảo cô dọn phòng nữa sao, đưa ánh mắt tức giận nhìn anh.
"Trợ lý Trần. Nếu không làm được thì nghỉ việc đi" Anh tuyệt tình nói.
"Tôi làm"
Cô bắt tay vào làm công việc của mình, sau biết bao khó dễ từ anh thì cô cũng được về nhà.
Tối đến.
"Trần Anh Thư, cậu xem này"
Lâm Yến Chi cầm chiếc điện thoại trên tay hớt hãi chạy đến bên giường.
"Có chuyện gì vậy"
Trần Anh Thư giọng điệu mệt mỏi, cô đi làm về đến nhà vừa tắm xong đã nằm lười biếng trên chiếc giường còn chưa kịp ăn tối.
"Cậu mau xem này, thông tin của cậu ở trang mạng công ti đã không còn nữa rồi"
Trần Anh Thư vừa mới nghe qua thì hai mắt đã sáng lên, sự mệt mỏi như được tiêu tan, cô ngồi bật dậy cầm lấy chiếc điện thoại mà cô bạn thân đưa cho.
Quả nhiên là Lâm Yến Chi cũng không có lừa cô, vừa mới sáng nay thông tin vẫn rầm rộ cả lên mà giờ tất cả những bài viết về cô đã biến mất không một chút dấu vết.
"Trần Anh Thư, cậu làm cách nào mà thông tin biến mất hay vậy"
"Mình không biết"
Trần Anh Thư nghe được câu hỏi đó chỉ lắc đầu. Làm sao có thể, cô chẳng biết. Chẳng lẽ có ai đã ra tay giúp cô xử lí, nghĩ đi nghĩ lại cô chẳng thể nghĩ được ai. Lâm Yến Chi như nhận ra điều gì đó rồi nói.
"Trần Anh Thư, chẳng lẽ là do tổng giám đốc thương tình nên đã ra tay giúp cậu. Chỉ có tổng giám đốc mới có khả năng"
"Anh ta sao? Không thể nào. Người như anh ta không đời nào chịu giúp người khác đâu, huống hồ mối quan hệ của mình và anh ta cũng chỉ vì tiền" Cô phủ nhận.1
"Nghe cậu nói như vậy thì chắc là không có khả năng rồi. Nhưng mà mình vẫn thắc mắc vì sao thông tin đang hot như vậy thì có lí do nào mà người đăng nó chịu xoá đi, chẳng lẽ vì cảm thấy có lỗi với cậu"
Hai cô nàng đăm chiêu nhìn nhau.
"Thôi, vì sao không quan trọng. Chỉ cần thông tin ấy biến mất là được rồi"
"Ừm, ngày đầu tiên làm việc của cậu thế nào"
"Hazz, thôi cậu đừng hỏi nữa. Trợ lý cái gì chứ, trợ giúp việc nhà thì có, trợ lực sai vặt thì đúng hơn. Đợi mình trả nợ xong nhất định sẽ không làm cho anh ta nữa"
"Trần Anh Thư, anh ta hành hạ cậu ghê gớm như vậy...nhân viên của công ti làm việc còn nhẹ nhàng hơn"
Dù sao thì cô cũng phải chấp nhận số phận, thở dài một cái. Đột nhiên Trần Anh Thư bầy ra bộ mặt nghiêm trọng, giọng nói ấp úng.
"Cậu...có nghĩ mình là loại người đó..."
Chưa nói hết cầu thì cô đã bị Lâm Yến Chi búng chán, cảm giác đau đớn truyền tơi.
"Cậu đang nghĩ bậy bạ gì vậy. Dù sao chuyện đó cũng không mong muốn mà...Cậu chưa ăn đúng không? Dù mệt thì cũng ăn uống, đừng bỏ bữa"
Lâm Yến Chi đem đồ ăn đến bên giường cho cô, nhìn cô bạn thân cô nhanh nhẹn thoáng thấy sự hiền lành.
"Lâm Yến Chi. Quả nhiên là chỉ có cậu đối tốt với mình"
"Cậu nói khách sáo gì vậy, chúng ta là bạn. Mình không tốt với cậu thì tốt với ai chứ"
Hai cô bạn ngồi nhìn nhau, cô cười nhẹ. Nhanh chóng ăn đồ ăn mà Lâm Yến Chi chuẩn bị, ăn được vài miếng cảm thấy mùi vị cũng không tồi.
Sau một thời gian làm việc cho anh, dần dần cô cũng quen dần với cái tính thất thường của anh.
Trần Anh Thư trong bộ váy trắng dài qua đầu gối tinh tế nhẹ nhàng, có đôi phần quyến rũ với vóc dáng ba vòng đẫy đà không quá lộ liễu.
Hôm nay cô đến công ty sớm, nhưng vừa đến nơi đã thấy Phong Thanh Dương lái xe ra trước cổng công ty, có vẻ như đang đợi ai đó.
"Tống giám đốc"
Ngồi trong xe, anh hạ kính xuống.
"Mau lên xe"
"Để làm gì?"
"Theo tôi đi gặp đối tác"