Đặt đồ xuống bàn rồi liếc nhìn anh đã thấy anh ngủ rồi. Gương mặt bị thương có hơi khác một chút nhưng vẫn không thể giấu được vẻ đẹp như tạc kia của anh, đứng nhìn anh nhưng lại bất giác đi tới. Gương mặt có sức hút, bàn tay cô vô giác để sờ lên thì đột nhiên anh lại tỉnh dậy.
Nhận ra gì đấy rồi cô dụt tay lại cười trừ nói với anh.
"Em vừa mua chút đồ ăn tẩm bổ về cho anh, có cả cháo nữa"
Nói xong cô lại bàn lấy một hộp cháo mà mình đã mua sẵn, mùi thơm phức của thức ăn bay ra cũng khiến cho bụng của anh không yên phận mà cồn cào. Chất giọng khàn anh nói.
"Anh muốn người yêu đút"
"Nhưng mà..."
Cô nghĩ lại, dù sao anh cũng là bệnh nhân, một chút chuyện nhỏ nhặt này cũng không có vấn đề gì, trong lúc cô đang phân vân thì anh lại nói tiếp.
"Sao thế? Anh đang bị bệnh thế này...Em...em hết thương anh rồi à?"
Ôi trời. Cô đang nghe cái quái gì vậy! Không thể tin nổi mà, cái tên tổng tài này trẻ con thật đấy, mới nghe mới từ sến súa ấy của anh thì da gà ra vịt nổi cả lên, thoáng chốc rùng mình.
"Được rồi để em đút cho"
Phong Thanh Dương như thể đã đạt được mục đích của mình gương mặt anh cười khoái chí, dù bị thương rất đau nhưng mà bên cạnh có cô người yêu xinh như hoa như ngọc lại dịu dàng thế này thì còn gì sung sướng bằng. Trần Anh Thư liếc anh một cái nhưng anh lại cảm thấy cô thật đáng yêu.
Trần Anh Thư lại chăm sóc cho tên tổng tài khó ưa nào đó, cô đút từng muỗng cháo đến cho anh ăn ngon lành. Hai người cả buổi chỉ biết im lặng không nói với nhau lời nào nhưng khi nhìn vào ánh mắt cũng đủ hiêủ được đối phương đang nghĩ gì.
Nửa đêm trong ánh đèn mờ nhạt của phòng bệnh. Phong Thanh Dương quay người nhìn thấy cô gái nhỏ nào đó đang nằm ngủ gà ngủ gật trên ghế thì liền cất giọng.
"Em yêu, anh...anh muốn đi vệ sinh"
Trần Anh Thư đang nằm gục ở ghế nghe thấy anh nói như vậy thì giật mình. Chết thật, vậy mà cô lại không nghĩ đến cái tình huống này, cô luống cuống đứng dậy nói.
"Vậy...vậy để em đi gọi y tá đến giúp đưa anh đi"
"Giờ này không nên làm phiền họ, hay là em đưa anh đi vệ sinh đi"
Cô thấy anh nói cũng có lý nhưng rồi cô lại nhìn lại phía cái chân được bó bột khổng lồ kia của anh thì cũng có hơi rén. Nếu mà không cẩn thận thì vết thương kia của anh sẽ còn nặng hơn mất, mà cô là phận con gái chân yếu tay mềm thì làm sao có thể đỡ được anh mà không chạm vào vết thương cho được.
"Em..."
Biết được ai đó đang thúc giục cô trả lời "Được"
Trần Anh Thư lại đỡ anh rời khỏi giường bệnh ngồi xuống chiếc xe lăn, bàn tay to lớn của anh vòng qua vai nhỏ của cô, mông của anh cử động liên tục để xuống khỏi giường.
Đột nhiên chiếc giường bệnh kêu lên tiếng 'rắc' lớn như thể sắp gãy đến nơi, cả anh và cô cũng đều hốt hoảng. Anh như sắp ngã xuống đất, nhớ đến cái vết thương kia của anh, trước nguy cơ nguy hiểm như vậy cô không nghĩ được nhiều điều, tâm trí rối loạn rồi đột nhiên bằng một sức mạnh siêu nhiên nào đó cô gái nhỏ lại bế nhấc bổng anh lên.
Hai mắt cô trợn tròn. Ôi trời ơi, là cô đang bế anh đấy! không thể ngờ được bản thân lại có thể làm ra được chuyện này. Cô lại có thể bế được anh đấy...có thể sao?
Cô đã sốc rồi anh còn sốc hơn, là do anh quá nhẹ hay là do sức lực của cô. Miệng anh lại cười nhếch lên, được con gái bế quả nhiên là cũng không tồi.
"Này em, từ mai anh muốn làm công chúa của em"1
"What đờ phắc"1
Trần Anh Thư nghe anh nói như vậy suýt nữa sặc, hồi nãy trong lúc hốt hoảng quá nên cô mới bế được anh lên thôi chứ bây giờ cô đã cảm thấy anh nặng hơn rồi. Cảm giác không thể trụ nổi khi bế một cục tạ cô nhanh chóng đặt anh xuống xe lăn.
Hai tay chống hông cô thở dốc, hai má cô đột nhiên đỏ lên vì hành động hồi nãy của mình, thấy anh cười mình thì cô gắt.
"Anh cười cái gì?"
Nhìn thấy cô như vậy anh có hơi sợ.
Cô gái này thật mạnh mẽ.
Nghĩ đến những tháng ngày sau này của anh không biết sẽ trôi qua ra sao thì trong lòng hai dòng nước mắt rơi.
Đưa anh vào trong nhà vệ sinh đến nơi, cô định đi ra ngoài thì anh nói.
"Em đừng đi..."
"Anh đi vệ sinh em ở đây làm gì"
"Không có em anh không đi được"
"Ờ ha, nhưng mà..."
Anh vịn vào vai của cô đến trước bồn cầu. Tình huống có hơi thốn, cô đỏ mặt quay đi, rất muốn chạy ngay đi chỗ khác nhưng mà cũng không thể bỏ mặc anh. Trần Anh Thư có hơi căng thẳng, đột nhiên anh lại nói.
"Em ơi! Tay anh bị đau không cởi được quần, em cởi cho anh"1