Cho tới khi xác định được thì hai bọn họ cũng đã tiến vào giai đoạn yêu nồng cháy không thể quay đầu, dù có đi đâu cũng không rời nhau nửa bước.
"Phong Thanh Dương, hôm nay em có thể đi gặp bạn của mình một chút được không? Chỉ một chút thôi..."
Người con gái nào đó cả gan gọi tên anh sau đó bày ra gương mặt đáng yêu như con thỏ nhỏ nói những lời nũng nịu để xin được đi chơi. Anh yêu chiều nhìn cô rồi mỉm cười.
"Được, để anh gọi vệ sĩ đi theo bảo vệ em"
Nghe được như vậy thì Trần Anh Thư vội đứng lên khỏi ghế trước mặt anh, liên tục khuơ tay tỏ vẻ từ chối đề nghị đó.
"Không cần phải như vậy đâu, em chỉ là đi gặp bạn một chút thôi mà. Không cần phải đưa vệ sĩ đi theo đâu"
Nghĩ đến viễn cảnh phô trương như vậy, lại công thêm cái ánh mắt tò mò của mọi người xem cô là một người sĩ diện chứ chẳng hay ho gì thì lắc đầu.
Phong Thanh Dương tiến tới thơm vào má nhỏ của cô rồi hít lấy mùi hương thơm từ tóc bạn gái, bây giờ anh thật sự yêu cô mất rồi, không muốn rời xa cô dù chỉ là một khoảnh khắc... Một phút giây cũng không nỡ, giọng nói anh khàn khàn vàng lên.
"Anh sợ lạc mất người yêu, anh không muốn em rời xa anh đâu"1
Anh nói những lời đường mật với cô khiến tâm hồn nhỏ bé điêu đứng. Người đàn ông ngày nào vốn xa lạ lạnh lùng vậy mà bây giờ trước mặt cô lại nói được những lời nói nũng nịu đó...thật là mất hết hình tượng ban đầu khiến cô không thể nghĩ được mình đã làm bằng cách nào mà trở thành người hạnh phúc như thế này.
Từ khi anh yêu cô, coi cô là người của mình mỗi ngày đến văn phòng đều chẳng bắt cô đụng tay vào làm bất cứ công việc gì, còn nói "Bổn phận của em là ngồi nhìn vẻ đẹp trai của anh lúc làm việc và yêu anh thật nhiều, không được rời xa anh cho dù có ra sao đi nữa..."
Quả nhiên là một tên Tổng Tài si Tình. Cô gái nhỏ ở trước mặt anh đưa hai bàn tay mảnh khảnh lên sờ vào má anh mà vuốt nhẹ. Đôi mắt long lanh.
"Em chỉ đi gặp bạn một chút thôi, sẽ không có vấn đề xảy ra đâu...nha.."
Trần Anh Thư như trấn an người đàn ông của mình, hai người kỳ kèo sến súa một hồi thì cuối cùng anh mới có thể không tình nguyện mà đồng ý cho cô rời đi.
Chỉ là rời xa có một chút mà cứ giống như sinh li tử việc đến nơi vậy, khuôn mặt anh thoáng chút buồn lại nũng nịu ôm cô vào lòng như một đứa trẻ con sợ lạc mất mẹ. Trần Anh Thư vuốt lấy bờ vai to lớn dọc xuống lưng anh vỗ nhẹ.1
Phong Thanh Dương vùi mặt mình vào cổ của cô rồi trượt xuống hít lấy mùi hương trước ngực, anh ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé rụi mặt vào giữa hai quả bồng đào. Giọng nói anh có chút buồn.
"Lỡ như đột nhiên có một ngày em động lòng với một người đàn ông nào khác mà không phải anh thì anh phải biết làm thế nào..."
Nghe đến đây lòng cô vừa xao xuyến vừa buồn cười.
"Sẽ không có chuyện đó đâu mà...Trong lòng em chỉ có yêu mình anh thôi"
"Em nhớ nhé, tối về thưởng cho anh nhé?"
Nghe cô nói chỉ yêu mình anh khiến anh vui mừng ngước lên nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.Tóm lại thì anh vẫn không thể ngừng muốn ăn cô ngày ngày.1
"Ừm, anh thả em ra đi...trẻ con quá"
Nói đến đó thì gương mặt của anh phụng phịu trở lại hẳn như việc thừa nhận mình là trẻ con trước mặt cô, vòng tay anh siết chặt lấy cơ thể cô khiến cô cũng có thể cảm nhận được sức ép mãnh liệt từ người đàn ông này.
"Đúng đấy...tôi trẻ con đấy, vì yêu em nên tôi phải thành ra nông nỗi thế này đây này, mất ăn mất ngủ, ngay cả công việc của công ty cũng sao nhãn....em vừa lòng chưa?"
Có hơi lố rồi nha, cô cười trừ rồi gãi mặt. Nhìn vào gương mặt góc cạnh đẹp trai mà đáng sợ ấy lại có thể làm ra hành động trẻ con. Nếu mà để người ngoài nhìn thẩy chắc anh chỉ còn nước đào hố mà chui xuống đất vì xấu hổ mất.
"Anh thề là cuộc đời này anh chỉ yêu mỗi một mình Trần Anh Thư thôi. Nếu sau này Anh Thư có chia tay anh thì những người đến sau cũng chỉ là sự lựa chọn để thay thế cho Trần Anh Thư mà thôi..."
Cái tên này từ lúc nào mà có thể nói ra những câu nói như thế, nghe được anh nói vậy lòng cô như rạo rực vui mừng cũng thể hiện rõ ra khuôn mặt. Chẳng lẽ bây giờ cô hôn anh nhiều cái mất.
"Được rồi... không yêu ai ngoài anh....bây giờ anh thả em ra đi, em khó thở quá"
Anh chần chừ rồi cũng thả cô ra, nhìn cô rời đi khiến lòng anh quặn thắt...yêu...hoá ra là vậy.1