Mục lục
Càn Khôn Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Liên Thiên mừng như điên.

Mộ Vân Phỉ cũng mừng hết mức, mắt ướt lệ vì vui.

Vương Ba ở một bên lẩm bẩm, người run run:

- Lợi hại, lợi hại. Thiên Mục Đan là đan dược như thế nào?

Vương Ba chìm đắm trong tưởng tượng làm sao kiếm được một viên Thiên Mục Đan nghiên cứu. Vương Ba cũng biết lấy từ tay Mộ Liên Thiên là không hiện thực, trừ phi Mộ Liên Thiên không cần Thiên Mục Đan.

Cao Triệu Hải đi rồi trở về, mới rồi gã cảm ứng Tề Tư Nhu phát ra nguyên khí còn tưởng sắp nổ nên chạy nhanh ra khỏi phòng. Cao Triệu Hải đứng bên ngoài giây lát thấy trong phòng không có tiếng nổ, thầm nghi ngờ trở về nhìn xem.

Cao Triệu Hải thấy Tề Tư Nhu, kinh ngạc suýt rớt tròng mắt.

Sao có thể? Tề Tư Nhu đang vận chuyển nguyên khí? Tình huống gì đây? Lão phu sinh ra ảo giác?

Mộ Liên Thiên thấy Cao Triệu Hải quay về, cười nhạt châm chọc:

- Cao đan sư, xem ra Thiên Mục Đan của Cảnh Ngôn tiểu hữu có thần hiệu thật, Cao đan sư đã nhìn lầm Cảnh Ngôn tiểu hữu.

Cao Triệu Hải nghe vậy mặt đen như đáy nồi.

Mất mặt!

Lần này Cao Triệu Hải mất hết mặt mũi không dám gặp người. Nơi này chỉ có vài người biết nhưng Cao Triệu Hải mất hết mặt già. Cao Triệu Hải năm lần bảy lượt chửi rủa, nghi ngờ năng lực của Cảnh Ngôn, còn muốn xuống tay với hắn. Giờ Cảnh Ngôn thật sự luyện chế ra Thiên Mục Đan có thần hiệu cho vụ tuyền của Tề Tư Nhu.

Cao Triệu Hải nghiến răng cúi đầu nhìn dưới đất, nếu có cái lỗ gã đã nhảy xuống. Cao Triệu Hải cảm thấy mặt nóng rát, chưa bao giờ mất mặt thế này.

Mộ Vân Phỉ không khách sáo nói:

- Có người không bản lĩnh liền cho rằng người khác cũng vô dụng như vậy, đan sư tứ giai của Hiệp Hội Đan Sư chứ chẳng chơi.

Mộ Vân Phỉ gai mắt lão già Cao Triệu Hải này lâu rồi.

Cao Triệu Hải không muốn ở lại lâu hơn, chỉ mong rời khỏi phủ tổng quản ngay:

- Mộ tổng quản, nếu vụ tuyền của phu nhân đã giải quyết xong thì lão phu không cần ở lại nữa, cáo từ!

Mộ Liên Thiên gật đầu, gã nhìn Cao Triệu Hải rời đi không thèm tiễn. Mộ Liên Thiên rất thất vọng Cao Triệu Hải, nếu Cao Triệu Hải đơn giản không tìm ra cách chữa vụ tuyền của Tề Tư Nhu thì gã không có ý kiến gì, nhưng Cao Triệu Hải bụng dạ hẹp hòi.

Từ đầu đến cuối Cao Triệu Hải không thừa nhận Cảnh Ngôn, so sánh thì khí độ của Cảnh Ngôn hơn Cao Triệu Hải gấp vô số lần.

Giờ xem ra Cảnh Ngôn nói dùng Thần U Đan giải quyết vụ tuyền của Tề Tư Nhu xác suất không hơn mười phần trăm có lẽ là thật, vậy mà Cao Triệu Hải nói nắm chắc năm mươi phần trăm.

Lão già khốn kiếp!

Mộ Liên Thiên càng nghĩ càng tức giận.

Vương Ba đan sư thấy Cao Triệu Hải xanh mặt rời đi thì thở dài, chào Mộ Liên Thiên:

- Mộ tổng quản, giờ phu nhân chắc không có việc gì, ta cũng nên đi.

Mộ Liên Thiên gật đầu với Vương Ba, thái độ khách sáo hơn với Cao Triệu Hải nhiều:

- Vương Ba đan sư vất vả, hôm khác ta sẽ cảm tạ Vương Ba đan sư.

Sau khi hai vị đan sư đi.

Mộ Liên Thiên nhìn nữ nhi, hỏi:

- Vân Phỉ, Cảnh Ngôn tiểu hữu đến tham gia ba học viện lớn khảo hạch nhập viện mùa này đúng không? Vậy hắn tạm thời ở trong ba tửu lâu gần Quận Vương phủ?

Võ giả tham gia khảo hạch từ xứ ngoài đến sẽ được xếp tạm trong ba tửu lâu.

Mộ Vân Phỉ gật đầu nói:

- Hình như ở trong Tụ Hoa tửu lâu.

Mộ Liên Thiên cảm khái trầm ngâm nói:

- Cảnh Ngôn tiểu hữu có ơn lớn với ta, dù hắn không cầu báo đáp ta cũng không thể không có biểu thị gì. Nhu nhi, ta lập tức đi tìm Cảnh Ngôn tiểu hữu. Vân Phỉ nói hắn mua bia đá võ học tàn khuyết trong chợ Lam Khúc chắc vì cần võ học, có lẽ ta có thể giúp hắn.

Cảnh Ngôn đã rời khỏi phủ tổng quản, nhưng Mộ Liên Thiên quyết định đi gặp hắn cảm tạ. Tuy rằng ân tình này không trả xong trong thời gian ngắn, nhưng Mộ Liên Thiên không thể không có biểu thị gì.

Mộ Liên Thiên nhớ trong trân tàng của mình có một khối bia đá võ học rất đặc biệt, có lẽ tặng cho Cảnh Ngôn là thích hợp.

Tề Tư Nhu cười gật đầu nói:

- Liên Thiên mau đi đi, nói tiếng cảm ơn với Cảnh Ngôn tiểu hữu thay ta, bảo hắn có rảnh đến phủ tổng quản chơi.

Mộ Liên Thiên gật mạnh đầu:

- Được.

Tụ Hoa tửu lâu.

Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ đã đến gần Tụ Hoa tửu lâu.

Cảnh Ngôn rất vừa lòng chuyến đi chợ Lam Khúc lần này, chẳng những được bia đá Thiên Không Chi Dực khiếm khuyết, còn có thể lôi kéo quan hệ với tổng quản Quận Vương phủ Mộ Liên Thiên, thu hoạch làm người vui vẻ.

Nên dọc đường đi Cảnh Ngôn luôn cười tủm tỉm.

Bốp!

Trong đại sảnh lầu một có tiếng giòn vang, thanh âm phát ra từ giữa đám đông.

Xung quanh tụ tập đông đúc võ giả trẻ, bọn họ xì xầm. Có người biểu tình tức giận, có người vẻ mặt bất đắc dĩ, có kẻ lắc đầu thở dài.

Sau tiếng giòn vang là giọng nam khào khào quát to:

- Còn không quỳ xuống!?

Giọng nam âm trầm cười lạnh:

- Nhãi ranh, ngươi cứng cỏi lắm, ta chống mắt xem ngươi kiên trì được bao lâu!

Bốp!

Lại một tiếng giòn vang.

Giọng nam khàn tiếp tục tàn nhẫn quát:

- Còn không quỳ xuống xin lỗi?

Bốp! Bốp! Bốp!

Nghe thanh âm có người bị vả miệng.

Giọng nam khàn không kiên nhẫn nói:

- Nhãi ranh, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi, chuyện này lão tử bỏ qua, nếu không sẽ phế ngươi!

Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ vào tửu lâu.

Cảnh Tử Kỳ chau mày liễu nhìn đám đông võ giả vây quanh:

- Xảy ra chuyện gì sao?

Cảnh Ngôn lắc đầu nói:

- Có lẽ có xung đột.

Quá nhiều người vây xem, Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ không thấy tình hình bên trong nhưng có thể đoán đại khái. Xem tình hình chắc có người đắc tội người thế lực mạnh, đang bị buộc quỳ xuống xin lỗi.

Cảnh Tử Kỳ lắc đầu khẽ thở dài:

- Ài, trong Lam Khúc quận thành quá nhiều người có bối cảnh, mỗi ngày đều xảy ra chuyện ỷ thế hiếp người.

Cảnh Tử Kỳ ở trong Hồng Liên học viện một thời gian, thấy việc ỷ thế hiếp người nhiều không kể xiết, đã thói quen.

Gặp việc này không cách nào nhúng tay. Lam Khúc quận thành có nhiều gia tộc lớn, ngươi không biết khi nào sẽ đắc tội thành viên gia tộc lớn rồi bị một đống rắc rối bám lấy. Nên dù gặp chuyện bất bình tốt nhất là vờ như không thấy, nếu không sẽ dẫn lửa đốt người.

Đông người vây xem trong đại sảnh nhưng không ai ngăn cản là biết kẻ đang ăn hiếp người có thân phận không giống bình thường.

Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ liếc nhau, khẽ lắc đầu. Hai người không thích thấy việc này nhưng họ không có năng lực ôm bất bình trong Lam Khúc quận thành.

Từ đám người vang lên tiếng thở hổn hển mà kiên cường nói:

- Ta không sai tại sao phải xin lỗi?

Con ngươi Cảnh Ngôn co rút nhìn chăm chú:

- A?

Cảnh Tử Kỳ thấy nét mặt Cảnh Ngôn thay đổi, nghi hoặc hỏi:

- Sao vậy Cảnh Ngôn?

Cảnh Ngôn nhíu mày nói:

- Hình như là giọng của Lạc Vũ.

Tiếng nói chuyện vừa rồi giống giọng Cảnh Lạc Vũ.

Cảnh Tử Kỳ biến sắc mặt nói:

- Lạc Vũ?

Cảnh Tử Kỳ biết Cảnh gia có hai người đến tham gia ba học viện lớn khảo hạch, trừ Cảnh Ngôn ra tên một người khác hình như là Cảnh Lạc Vũ.

Cảnh Ngôn cau mày nhìn Cảnh Tử Kỳ:

- Hình như Lạc Vũ gặp rắc rối.

Giọng khàn khàn càng tức giận, kiêu căng nói:

- Nhãi ranh, còn mạnh miệng? Tốt, tốt lắm, bây giờ ta phế bỏ nhãi ranh nhà ngươi. Ha ha, dế nhũi nhà ngươi mà muốn tham gia ba học viện lớn khảo hạch? Chờ kiếp sau đầu thai chỗ tốt đi!

Cảnh Ngôn quát:

- Dừng tay!

Cảnh Ngôn nói với người đứng chắn đằng trước:

- Các người tránh ra chút!

Khi Cảnh Ngôn nói hai câu này đám người vây xem nhìn hắn.

Cảnh Ngôn cau mày nhìn đám người đó:

- Các người tránh ra giùm.

- Người này là ai?

- Lạ mặt lắm, chắc cũng là từ thành phố nhỏ cấp thấp đến.

- Tiểu tử này kêu chúng ta tránh ra không lẽ muốn ôm bất bình? Đầu óc bị nước vào sao? Dám xen vào chuyện của người Trần gia?

Những người vây xem một số bất mãn giọng điệu của Cảnh Ngôn, nhưng cảm giác khí thế hắn phát ra thì bản năng nhường đường.

Đám đông tách ra cho Cảnh Ngôn thấy tình cảnh bên trong, Cảnh Lạc Vũ đúng là ở trong đó.

Mặt Cảnh Lạc Vũ đầy máu, khuôn mặt mập thịt nay da tróc thịt bong đã không thấy rõ mặt mũi, nhưng Cảnh Ngôn nhận ra gã ngay.

Cảnh Ngôn hiểu tính Cảnh Lạc Vũ không phải loại người thích gây sự, lúc ở Đông Lâm thành gã cũng yên phận thành thật chứ đừng nói đến Lam Khúc quận thành. Hai hôm trước khi Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ rời khỏi Tụ Hoa tửu lâu, hắn hỏi Cảnh Lạc Vũ có muốn cùng đi dạo không. Cảnh Lạc Vũ vì lĩnh ngộ mới về Võ Đạo nên không đi cùng hai người.

Giờ tại sao có người đánh Cảnh Lạc Vũ?

Cảnh Ngôn quét mắt nhìn người vận chuyển nguyên khí định phế bỏ Cảnh Lạc Vũ. Người này khoảng bốn mươi tuổi, vóc dáng vạm vỡ, mặc trường bào màu đen. Tuổi của võ giả này hiển nhiên sẽ không tham gia ba học viện lớn khảo hạch, một trong những điều kiện cơ hội của tham gia khảo hạch là võ giả trẻ dưới ba mươi tuổi, võ giả áo đen đã vượt qua hạn chế tuổi tác.

Khi Cảnh Ngôn đánh giá người này thì gã cũng trợn to mắt tam giác độc ác trừng hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK