Chết không hối tiếc.
Lại nhìn Vưu Căn Thủy.
Kinh hãi!
Hoảng loạn!
Lần này, người hắn đem tới đều là những người tài giỏi xuất chúng nhất.
Mười tám cao thủ dường như chỉ trong chớp mắt đều bị Lý Phong xử sạch sẽ.
Đây tốc độ gì vậy?
Đây là dao pháp gì vậy?
Liên tục lùi lại phía sau.
Đột nhiên, Vưu Căn Thủy cảm thấy cơn đau ập đến từ sau lưng.
Và khi hắn quay đầu lại, hắn nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng tức giận.
Đây vốn dĩ là khuôn mặt thiếu niên non nớt chưa trưởng thành.
Nhưng lúc này đã bị bao phủ bởi sự tức giận không thể kiểm soát.
Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên giận điên người.
Lúc này, cậu ta như một con thú hoang.
Từ phía sau đâm một dao vào người Vưu Căn Thủy.
“Thằng khốn, mày đã làm gì Diểu Diểu của tao? Mày chết đi cho tao! Chết đi! Chết đi!”
Hứa Hạo Nhiên bình thường đến con cá cũng không dám giết, vào lúc này, cậu ta như biến thành một con thú điên.
Cậu ta phẫn nộ!
Cậu ta bùng phát!
Cậu ta dồn hết sức lực vào con dao!
Đâm mạnh!
Lại đâm mạnh!
Hết nhát này đến nhát khác!
Cho đến khi cơ thể Vưu Căn Thủy thủng lỗ chỗ như tổ ong.
Cho đến khi không còn máu đỏ tươi bắn ra nữa!
Hứa Hạo Nhiên mới dừng lại.
“Trời!”
Nhìn thấy mọi thứ trước mắt, Hứa Hạo Nhiên bây giờ mới kịp phản ứng lại, run lên vì sợ hãi.
Con dao trong tay cậu ra rơi xuống đất kêu vang một tiếng.
Cậu ta đột ngột lùi lại vài bước, hai chân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.
Lúc này, Âu Dương Diểu Diểu từ bên cạnh đi tới, cô ấy đưa tay ra với Hứa Hạo Nhiên…..
………
Hàn Sơn ở thành Cô Tô.
“Nói gì cơ? Toàn bộ đội quân đều bị diệt sạch!”
Ngô Chí Vinh sau khi nghe được tin đó, mặt lão tái đi vì sợ hãi.
Lão đột ngột đứng dậy và vội vàng đi về phía Chung Vô Thất đang câu cá cách đó không xa.
“Sư huynh!”
“Suỵt, đừng làm ồn, giọng của đệ to như vậy sẽ dọa cá của huynh chạy mất đó”.
Chung Vô Thất với dáng vẻ bình tĩnh và điềm đạm, tư thế phong trần cổ đạo.
Giống như những người đã chết không phải là đệ tử của họ mà chỉ là những kẻ ăn xin bên vệ đường.
Chung Vô Thất thậm chí còn không ngước mắt lên, ánh mắt ông ta không ngừng nhìn mặt nước tĩnh lặng trước mặt.
Lúc này, gió nổi lên.
Gió khẽ lay động mặt hồ gợi sóng lăn tăn.
Không lâu sau, chiếc dây câu ban đầu thằng tắp đột nhiên rung lên.
Khóe miệng Chung Vô Thất hơi nhếch lên: “Mắc câu rồi”.
Ông ta kéo nhẹ dây câu, bỗng một con cá to béo dưới nước nhảy vụt lên.
Con cá này trực tiếp rơi vào một cái thùng cách Chung Vô Thất không xa.
Chung Vô Thất cầm lấy cần câu, bình thản nhìn Ngô Chí Vinh: “Sư đệ, bình tĩnh, đừng nóng vội”.
“Những người đã thành danh, không thể vì những tình huống bất ngờ mà cảm thấy hoảng loạn được”.
“Dưới môn phái của huynh có hàng trăm đệ tử. Những người được phải tới Đông Hải lần này chỉ là một vài con tép riu mà thôi”.
Trong khi nói chuyện, Chung Vô Thất tóm lấy một con giun đất còn sống và móc vào móc câu.
“Sư đệ, đối phó với Đông Hải cũng giống như câu cá, làm sao có thể câu một con cá lớn mà không cần ném chút mồi trước chứ?”
Nghe vậy, Ngô Chí Vinh chợt hiểu ra.
“Không hổ là sư huynh, nhìn xa trông rộng, mưu kế như thần!
Sau vài câu nịnh nọt, Ngô Chí Vinh vội vàng hỏi: “Sư huynh, chúng ta làm gì tiếp theo?”
Chung Vô Thất lại ném cần câu xuống.
Khi con giun đất rơi xuống nước, mặt nước vốn đang gợn sóng không ngừng từ từ bình lặng trở lại.
Lúc này, Chung Vô Thất bình tĩnh lên tiếng: “Chúng ta không bao giờ biết được rằng khi ném cần câu này xuống sẽ bắt được con cá to như thế nào”.
“Nhưng có thể khẳng định một điều”.
“Con cá này càng béo, càng thông minh thì thời gian chờ đợi càng lâu và càng khó để bắt nó”.
“Đất Đông Hải này thật sự rất thú vị, tên Lý Phong này thực lực càng mạnh, thì lợi ích phía sau càng nhiều”.
“Một người trẻ tuổi đã có thể đánh bại nhiều vao thủ lâu đời như vậy”.
“Chỉ trong một đêm khiến đệ tử trong môn phái của huynh đều chết nơi đất khách”.
“Điều đó có nghĩa là gì?”
Nghe xong câu hỏi của Chung Vô Thất, Ngô Chí Vinh nghĩ một lát rồi nói.
“Điều đó cho thấy ở Đông Hải, nhất định có gì đó đặc biệt”.
“Nếu không như vậy thì gia tộc phía sau Lý Phong cũng sẽ không để một thanh niên trai tráng trẻ tuổi đi tới Đông Hải giết thời gian như vậy”.
Chung Vô Thất ngẩng đầu nhìn Ngô Chí Vinh: “Sư đệ vẫn cho rằng đằng sau Lý Phong này có thế lực gia tộc nào đó?”
Ngô Chí Vinh ngây người ra: “Lẽ nào không phải sao?”
Chung Vô Thất chỉ cười không nói gì.
“Hai ngày nay, huynh đã cho người điều tra kỹ lưỡng”.
“Hắn chỉ là một kẻ ăn xin lang thang trên đường phố, sau lưng không có bóng dáng của gia đình dòng tộc nào”.
“Hắn có thể được thực lực như hiện nay, chỉ là do xảy ra chút kì tích mà thôi”.
“Nếu đã như vậy, tại sao bây giờ chúng ta không dồn hết sức lực….”
Chung Vô Thất giơ tay ngắt lời Ngô Chí Vinh: “Không”.
“Không thể để xảy ra việc quân địch tổn thất một nghìn, quân ta cũng tổn phải tổn thất hơn một nửa được”.
“Hơn nữa….”
Vẻ mặt Chung Vô Thất thích thú.
“Người này, nếu có thể thu nhận hắn vào môn phái”.
“Không chỉ Đông Hải trở thành thuộc địa của chúng ta”.
“Mà sức mạnh của sẽ còn được phát triển hơn nữa”.
Nói đến đây, Chung Vô Thất cười nhàn nhã: “Một mũi tên trúng hai đích”.
“Chẳng lẽ sư huynh muốn đích thân ra trận sao?”, Ngô Chí Vinh vội vàng hỏi.
“Không vội. Trước lúc đó, còn có một việc phải làm”.
“Việc gì?”
“Đuổi hổ nuốt sói, xem xem tên Lý Phong này rốt cuộc là một con sói, hay một con chó đây?”
Chung Vô Thất đưa mắt nhìn mặt nước bằng phẳng trước mặt.
“Bề mặt mặt nước giống như một tấm gương, nhưng ai có thể nghĩ rằng dòng nước ngầm đang cuồn cuộn sâu dưới đáy”.
“Miếng thịt Đông Hải càng béo bở thơm ngon thì càng có nhiều người thèm muốn nó”.
“Về phía Thành Hải, một số người lâu nay đã quá tham lam”.
“Chỉ cần chúng ta dừng lại, bọn chúng nhất định sẽ động thủ”.
“Lúc này không ngại chờ đợi một chút, để phía bên Thành Hải khám phá thực lực của Lý Phong giúp chúng ta”.
“Đối mặt với đại gia tộc Thành Hải, Lý Phong nhất định sẽ thua”.
“Đến lúc đó, chúng ta ra tay tương trợ, hắn đương nhiên sẽ cảm tạ ơn đức, cúi đầu nhận thầy thôi”.
Nghe đến đây, Ngô Chí Vinh lộ vẻ kích động: “Sư huynh, đệ và Lý Phong có mối thù không đội trời chung với nhau!”
“Sư đệ, người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết”.
Khóe miệng Ngô Chí Vinh mấp máy vài cái, cuối cùng lão thở dài một hơi.
Chung Vô Thất nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nữa có sẽ một vị khách vô cùng tôn quý tới, lúc đó huynh sẽ giới thiệu cho đệ”.
“Khách, khách quý?”
Ngô Chí Vinh không ngờ rằng mình có thể nghe thấy từ cao quý thốt ra từ miệng Chung Vô Thất.
Trong ấn tượng của lão, một bậc thầy như sư huynh lão đã là người cao quý hùng dũng, thống trị một phương rồi.
Vị khách quý kia rốt cuộc là thân phận gì mà có thể khiến sư huynh của lão gọi là “khách quý?”
Hắn ta vì sao lại tới Cô Tô?
Chung Vô Thất dường như nhìn thấu tâm tư của Ngô Chí Vinh, cười nhẹ nói: “Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn”.
“Càng leo lên cao, đệ sẽ càng phát hiện ra thế giới này rộng lớn hơn rất nhiều so với những gì đệ tưởng tượng”.
“Đệ không cần nghĩ gì nhiều, đệ chỉ cần chiêu đãi thật tốt vị khách quý này là được”.