Mục lục
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

của Lý Mộc Đồng tử của Lưu Hàn lập tức giãn ra.

Bởi vì gã căn bản không nhìn rõ Lý Phong đã ra tay như thế nào.

Rất nhanh! Lúc này, Lý Phong cuối cùng cũng di chuyển.

Anh bước từng bước về phía Lưu Hàn.

“Cộp!”

“Cộp!”

Mỗi một bước chân Lý Phong tiến lại gần, Lưu Hàn cảm thấy tốc độ tim đập của mình tăng nhanh thêm một nhịp.

Đồng thời, có một áp lực không thể giải thích được đè chặt trên vai gã, ghì chặt cơ thể gã xuống đất! “Vừa nãy hình như tôi nghe thấy ông nhắc đến anh trai tôi”.

“Xem ra ông có vẻ quen biết anh ấy”.

Giọng điệu Lý Phong bình thản như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng.

Khoảnh khắc chân Lý Phong chạm đất.

Mang lại cho Lưu Hàn một cảm giác rất kỳ lạ.

Như thể Lý Phong không giẫm trên mặt đất.

Mà là trên mặt hồ phẳng lặng.

Mỗi bước chân của Lý Phong lại tạo ra một gợn sóng, mà những gợn sóng này dập dềnh lan ra bốn phía.

Dường như làm cho toàn bộ bầu không khí xung quanh thay đổi.

Lưu Hàn dùng tay giữ chặt tim của mình.

Gã cảm thấy nhịp tim của mình đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nặng.

Mỗi một lần tim đập sẽ mang lại cho gã một loại áp lực không thể nào giải thích được.

Không thể cứ tiếp tục như vậy.

Bây giờ toàn bộ bầu không khí đã bị Lý Phong kiểm soát.

Lưu Hàn lập tức gầm lên một tiếng.

“Xông lên, giết chết hắn cho tôi”.

Ngay lập tức, mấy tên đàn em của Lưu Hàn rút kiếm ngắn sau lưng ra.

Loại kiếm ngắn này được làm bằng thép không gỉ! Sắc bén vô cùng! “Giết!”

Kiếm Huyết ra tay.

Nhất định sẽ đổ máu.

Đám người này chia thành nhiều góc độ đồng thời tấn công Lý Phong.

Lý Phong vẫn tiến từng bước về phía trước.

Không bị ảnh hưởng một chút nào bởi đám người này.

Anh cảm thấy mình như thẩm phán tuyên án.

“Bụp!”

“Bụp!”

“Bụp!”

Máu.

Máu đỏ tươi! Bắn tung tóe! Nhưng đáng tiếc, đây không phải là máu của Lý Phong.

Đội kiếm Huyết vẫn luôn bất khả chiến bại.

Đằng trước, đằng sau, bên trái, bên phải.

Từng người một ngã xuống bên cạnh Lưu Hàn.

Bọn chúng sau khi ngã xuống thì không thể nào đứng dậy được.

Một đấm! Lý Phong chỉ dùng một cú đấm đã cắt đứt mạng sống của bọn chúng! Đây là bàn tay của Thần.

Có thể cứu người.

Cũng có thể giết người! Lý Phong bước từng bước đến gần Lưu Hàn.

Nhưng Lưu Hàn vẫn đứng im tại chỗ.

Hai chân gã đang run rẩy! Khí thế mãnh liệt quét qua! Đứng trước mặt gã bây giờ dường như không phải người.

Anh là một sát thần đến từ địa ngục! “Tôi không phải là người thích nói nhiều”.

Lý Phong đã đứng ngay đối diện với Lưu Hàn.

Anh không ra tay, sắc mặt rất bình thản, giống như đang nói chuyện với một người bạn cũ.

“Tôi rất quan tâm đến một câu mà vừa rồi ông nói, bây giờ nhắc lại một lần nữa cho tôi nghe”.

“Vừa nãy ông nhắc đến anh trai tôi”.

“Tôi muốn biết vì sao ông biết anh ấy?”

Sắc mặt Lý Phong mặc dù rất bình thản.

Tuy nhiên, khí thế trên người anh đã hoàn toàn ngưng tụ lại tại một điểm, đè nén khiến Lưu Hàn không thể nào thở nổi.

Cơ thể Lưu Hàn không tự chủ được mà run lên, hàm răng va vào nhau phát ra những tiếng ‘lập cập’.

Từ trước đến nay gã chưa từng cảm thấy luồng khí tức nào đáng sợ tới như vậy! Ngay cả những trưởng lão đã tu luyện võ công mấy chục năm trong gia tộc lớn cũng không thể nào so sánh được với Lý Phong! Quá đáng sợ! Suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Lưu Hàn lúc này là bỏ chạy! Nhưng chân gã không thể nào cử động được! Trước mặt Lý Phong, Lưu Hàn cuối cùng cũng run rẩy mở miệng nói.

“Mày, và anh trai Lý Mộc của mày đều phải chết”.

“Mặc dù mày đã ẩn náu ở bên ngoài hơn mười năm”.

“Nhưng bây giờ mày lại quay về thủ đô”.

“Vậy thì, bọn họ nhất định sẽ không tha cho mày”.

Lời phán quyết của Lưu Hàn không khiến Lý Phong tức giận.

Thay vào đó, áp lực trên người Lưu Hàn đột nhiên giảm bớt.

“Bọn họ mà ông nhắc tới là ai?”

“Là gia tộc Sở Thị chống lưng cho ông à?”

Khi Lý Phong nói những lời này, Lưu Hàn không khỏi giật mình.

Gã không ngờ rằng Lý Phong đã biết thân phận thật sự của gã! Sự việc đã đến mức này, Lưu Hàn không thể tiếp tục che giấu được nữa.

Gã nói: “Không chỉ có nhà họ Sở ở Kinh Châu”.

“Nhà họ Lưu ở đất Thục, nhà họ Mã ở Tây Lương, nhà họ La ở Yên Bắc, không ai trong số bọn họ muốn anh em nhà mày sống trên thế giới này!”

“Hồi đó Lý Mộc vì muốn cứu mày nên đã tự cầm dao đâm vào ngực”.

“Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, hắn ta đã quỳ xuống trước mặt một người đàn ông, cầu xin ông ta tha cho mày”.

“Là Lý Mộc dùng tính mạng và tôn nghiêm của hắn để đổi lấy mười năm lưu lạc của mày”.

Cơ thể Lưu Hàn đột nhiên bắt đầu run rẩy kịch liệt.

Gã vừa nói chuyện, máu đen từ khóe miệng chảy ra.

“Mày cho rằng mày rất lợi hại sao?”

“Bọn tao chẳng qua chỉ là một bầy chó được gia tộc lớn nuôi dưỡng thôi”.

“Cho dù mày có giết hết đám người bọn tao”.

“Nhưng đứng sau lưng bọn tao không chỉ có sói, hổ, báo! Thậm chí còn có những con thú dữ tợn hơn rất nhiều!”

“Mày cứ đợi đấy!”

Máu đen trong miệng Lưu Hàn không ngừng trào ra.

Đồng thời gã vươn tay giữ chặt tim mình, luồng khí tức trong ngực không ngừng dâng trào! Trong mắt Lưu Hàn lộ ra một tia điên cuồng! “Bây giờ mày đã lộ mặt rồi”.

“Mày chết chắc rồi!”

“Không chỉ mình mày”.

“Tất cả mọi người bên cạnh mày đều phải chết”.

“Tất cả những người có quan hệ huyết thống với mày”.

“Đều sẽ không có kết cục tốt đẹp!”

“A ha ha ha ha ha ha ha....”

Lưu Hàn vẫn chưa nói xong.

Đột nhiên gã phun ra một ngụm máu đen.

Máu lập tức hóa thành lớp sương mù đen kịt trong không khí.

Sau đó, trước mặt Lý Phong, từ từ ngã xuống...

.....

Cùng lúc đó ở biệt thự nhà họ Viên.

Viên Điền Hồng đang ngồi trong phòng làm việc với vẻ mặt u ám.

Đúng lúc này, một bóng người nhảy vào từ cửa sổ phòng làm việc.

Đây là tầng ba.

Bóng đen này giống như một con quạ, nhẹ nhàng đáp xuống sàn.

Anh ta mặc đồ đen, che kín mặt nên không nhìn rõ tướng mạo của anh ta.

Viên Điền Hồng nhìn người mặc đồ đen, hỏi: “Sao vậy, đội kiếm Huyết đã giết chết Lý Phong chưa?”

Người mặc đồ đen lắc đầu.

Giọng anh ta xé toang bầu không khí, vô cùng khó nghe.

“Chết hết rồi”.

“Thực lực của tên Lý Phong này đã vượt qua sức tưởng tượng của giáo chủ”.

Lông mày của Viên Điền Hồng xoắn vào nhau.

“Sao lại như vậy được?”

“Lưu Hàn là đỉnh cấp đại tông sư, gã rất giỏi ám sát”.

“Tốc độ ra tay nhanh như chớp, lẽ nào cả gã cũng không đánh lại được Lý Phong sao?”

“Vâng”.

“Gã chết như thế nào?”

, Viên Điền Hồng hỏi.

“Cụ thể thế nào thì không rõ, khi tôi tới nơi, Lưu Hàn đã chết rồi”.

“Máu đen trên khóe miệng, trông giống như gã đã tự tử bằng cách uống thuốc độc”.

Viên Điền Hồng cau mày.

“Bây giờ không có cách nào xác định được chuyện gì đã xảy ra sao?”

“Tuy nhiên, tôi vẫn luôn cho rằng năng lực của Lý Phong không thể giết hết tất cả kiếm Huyết trong thời gian ngắn như vậy được”.

“Nhất định có một cao thủ nào đó ở bên cạnh bảo vệ cho hắn”.

Viên Điền Hồng nhìn người mặc đồ đen trước mặt, nói: “Vì để đảm bảo an toàn, cậu lập tức giết hết nhà họ Tiền cho tôi”.

“Mọi thông tin liên quan đến gia tộc họ Tiền đều phải tiêu hủy!”

“Vâng!”

Người mặc đồ đen rời đi, vành tai của Viên Điền Hồng khẽ động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK