Nhìn anh đang nằm trên ghế sofa một cách vui vẻ.
Hứa Mộc Tình không khỏi thở dài nói.
"Được, được lắm, dù sao mấy ngày nay em cũng kiệt sức rồi, nhân cơ hội này chúng ta đi du thuyền vài ngày chơi đi".
...
Ánh nắng vàng chói.
Sóng biển xanh thẳm.
Có cả những cô gái xinh đẹp mặc bikini.
Ở Bảo Đảo, trong khi những người dân bình thường đang phải gánh chịu thảm họa do động đất gây ra thì giới nhà giàu đã mở ra một cách chơi mới trên biển.
Ở giai đoạn này, họ không thể ăn chơi bừa bãi ở nơi công cộng được.
Dù sao, làm như vậy sẽ mang lại một số thông tin tiêu cực cho hình ảnh công ty họ.
Vì vậy, họ đã chú ý đến một hòn đảo không có người ở.
Có rất nhiều hòn đảo không có người ở ở khu vực phía đông nam của Bảo Đảo.
Những hòn đảo không có người ở này không xuất hiện trên bản đồ.
Một số hòn đảo không có người ở thậm chí sẽ biến mất trong một thời gian.
Khi mực nước dâng cao, biển sẽ nhấn chìm ngay hòn đảo này.
Tình trạng này thường kéo dài từ hai đến ba tháng.
Sau khi mực nước hạ xuống, hòn đảo sẽ xuất hiện trở lại trong tầm mắt của mọi người.
Vào thời điểm này, có hơn một chục du thuyền đang vui chơi tự do trong khu vực tam giác của mấy đảo hoang này.
Bữa tiệc du thuyền này do cô ba nhà họ Trần tổ chức.
Gia tộc họ Trần đã phát triển một hòn đảo không có người ở gần đó vài năm trước.
Có rất nhiều phương tiện giải trí, vật dụng tiếp tế trên đảo.
Không có bất kì sự giám sát của phương tiện truyền thông nào ở đây.
Vì vậy, mọi người đến đây tham gia đại tiệc hoàn toàn có thể không mang theo bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Vui chơi một cách thoải mái.
Hầu hết những người tham dự bữa tiệc này là nam nữ thanh niên.
Nếu là bình thường, Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi sẽ không bao giờ tham gia kiểu tụ tập này.
Nhưng dần dần, mối quan hệ giữa cô ba nhà họ Trần trong bữa tiệc này và Cố Ngôn Hi đã trở nên tốt đẹp. Cô ba nhà họ Trần tên là Trần Du Khê.
Trần Du Khê tuy sinh ra trong một đại gia tộc nhưng hiếm khi thấy được sự kiêu ngạo của kiểu con gái đại gia tộc ở cô ấy.
Nếu đi trên phố và không biết cô ấy, nhất định sẽ không nghĩ một cô gái mặc quần áo bình thường, không ăn mặc hở hang và không đeo trang sức đắt tiền có giá trị tài sản ròng đã vượt quá một trăm tỷ đồng!
Trần Du Khê rất giàu, cô ấy kiểm soát 1/3 vốn lưu động của cả gia tộc ở thành phố.
Trần Du Khê cũng là một fan hâm mộ của Cố Ngôn Hi, cô ấy rất thích các bài hát của Cố Ngôn Hi.
Hai người gặp nhau trong một buổi đấu giá từ thiện, họ đã liên lạc với nhau kể từ đó.
Bởi vì Cố Ngôn Hi và Trần Du Khê đều bị tổn thương về mặt tình cảm.
Nên cả hai cũng dễ làm quen với nhau.
Có cảm giác như cùng sưởi ấm cho nhau vậy.
Lần này khi Hứa Mộc Tình đến, Cố Ngôn Hi đã rất tự nhiên giới thiệu Trần Du Khê với Hứa Mộc Tình.
Ba người phụ nữ thành đạt có thể nói là đồng cảm với nhau.
Họ cũng đã đầu tư rất nhiều công sức cho thảm họa này.
Chính vì cảm thấy mệt mỏi đến mức không thể tiếp tục công việc như bình thường được nữa.
Trần Du Khê mới đề nghị Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình đi biển chơi hai đến ba ngày.
Như người ta thường nói, ba người đàn bà thì làm thành cái chợ.
Sự xuất hiện của ba mỹ nhân đình đám chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người.
Ví dụ, Lý Phong đang mặc một chiếc áo sơ mi và quần cộc có hoa.
Tựa sát vào lan can du thuyền phơi mình dưới ánh nắng mặt trời.
Luôn có thể nghe thấy những người đi qua, nói về ba người Hứa Mộc Tình.
A: "Hai người đẹp lúc nãy bên cạnh cô ba nhà họ Trần là ai thế nhỉ?"
B: "Cố Ngôn Hi, cậu không biết cô ấy sao?"
"Đó là nữ ca sĩ nổi tiếng bây giờ đấy. Ở nhà tôi còn có mấy đĩa hát của cô ấy cơ".
A: "Tôi có nghe nói về Cố Ngôn Hi rồi, nhưng người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ trắng kia là ai?"
B: "Người này thì tôi không biết, nhưng có thể thân thiết với cô ba nhà họ Trần như vậy thì chắc chắn không phải người thường".
"Nhắc mới nhớ, tối nay có một bữa tiệc khiêu vũ. Chúng ta tìm cách mời họ khiêu vũ thì sao nhỉ?"
"Dưới ánh đèn mờ ảo, nếu có thể thể hiện sự quyến rũ nam tính của mình với hai người đẹp, không chừng có thể sẽ chiếm được trái tim của đối phương đó".
Nhìn hai người đàn ông trông giống như lợn đi ngang qua.
Lý Phong không khỏi đưa ngón tay út ngoáy ngoáy lỗ tai.
Lúc này Lý Phong mới ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Không khỏi hơi nhíu mày.
Đúng lúc này, cách Lý Phong ở độ cao mấy chục vạn mét.
Một vệ tinh do thám nhắm ống kính vào Lý Phong.
Cách xa những hòn đảo hoang này vài trăm km.
Có một ngôi nhà trên bãi biển với diện tích rất lớn.
Tại sảnh của ngôi biệt thự này, có hơn chục màn hình cực lớn.
Một đám nhân viên đang cắm cúi làm việc trước màn hình.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ đứng giữa sảnh, hai tay chắp sau lưng.
Anh ta nhìn Lý Phong trên màn hình, khóe miệng nhếch mép.
Có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của Lý Phong trên màn hình.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình, mọi hành động của họ đều nằm trong tầm kiểm soát của Hứa Thiên Tứ.
Trên màn hình, Lý Phong ngẩng đầu lên, phương hướng anh đang nhìn chính xác là nơi có vệ tinh do thám.
Lúc này, một nhà nghiên cứu cứ nhìn chằm chằm vào màn hình.
Một lúc sau, ông ta gõ liên tục vào máy tính.
Nhà nghiên cứu lập tức quay đầu lại và nói với Hứa Thiên Tứ.
"Chủ nhân, vừa rồi tôi phân tích so sánh chi tiết ánh mắt cùng biểu hiện của Lý Phong".
"Kết luận của tôi là Lý Phong có lẽ đã biết, chúng ta đang theo dõi hắn".
Ngay khi nhà nghiên cứu nói điều này, Hứa Thiên Tứ đã phá lên cười.
Anh ta nhìn nhà nghiên cứu, gương mặt bất giác lộ ra vẻ khinh bỉ và coi thường.
"Trong đại sảnh này, có hơn bảy mươi nhà nghiên cứu hàng đầu trên thế giới".
"Tại sao chỉ có mình ông đưa ra cái kết luận kì quái như vậy giữa bao người?"
Hứa Thiên Tứ chỉ vào Lý Phong trên màn hình.
"Ông cho rằng hắn có Thiên Lý Nhãn sao?"
"Có thể nhìn thấy thứ cao hàng chục nghìn mét so với mực nước biển á?"
Khi Hứa Thiên Tứ nói điều này, một số người bên cạnh ông ta đã phá lên cười.
Trong số đó, một người đàn ông trung niên đeo kính vỗ vai nhà nghiên cứu và nói.
"Oda, chứng ảo tưởng bức hại của ông lại tái phát rồi à".
"Có vẻ như bệnh tâm thần của ông vẫn chưa được chữa khỏi hoàn toàn nhỉ".
Oda nhanh chóng giải thích cho người đàn ông trung niên.
"Đội trưởng Musashi, không phải như vậy đâu!"
"Tôi đã quan sát Lý Phong trong mấy ngày qua, tôi đã tiến hành phân tích và so sánh chi tiết thông qua góc co đồng tử của hắn và góc ngẩng đầu của hắn".
"Tôi……"
Oda muốn nói tiếp, nhưng bị Hứa Thiên Tứ lạnh lùng cắt ngang.
"Im mồm!"
"Đồ vô dụng!"
"Chỉ để thể hiện sự khác biệt của bản thân trước rất nhiều người, mà cố tình kiêu ngạo với đội trưởng".
Hứa Thiên Tứ đi thẳng đến màn hình và chỉ tay vào màn hình.
"Thấy chưa, Lý Phong đã cúi đầu rồi!"
"Ngoài ra, những gì tôi nói vừa rồi là sai. Người đứng bên biển muốn nhìn thấy vệ tinh của chúng ta, dù có Thiên Lý Nhãn cũng không nhìn được!"
"Tại sao ông lại nghĩ rằng một người bình thường như nó có thể nhìn thấy chúng ta mà không cần sự hỗ trợ của bất kỳ công cụ nào?"
"Chỉ dựa vào ông, cùng cái nghiên cứu chết tiệt đó à?"
"Cút ngay!"