“Nếu như hấp thì có nghĩa là hai người chúng ta quấn lấy nhau như hai con rắn nước trong phòng tắm ngập tràn sương khói”.
“Còn nếu như kho thì giường là nồi, chăn là vung, hai chúng ta cùng nhau lăn lộn trong nồi”.
Nói xong Lý Phong nhướng mày nhìn Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình mím đôi môi đỏ mọng, nũng nịu nói.
“Lưu manh”.
Ngay sau đó, Lý Phong lái xe đến một khách sạn năm sao ở thủ đô.
Một bữa tiệc từ thiện lớn được tổ chức ở đây tối nay.
Hứa Mộc Tình nhận được lời mời tham gia với tư cách là tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu,.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình cùng nhau đến sảnh tiệc.
Không lâu sau, một nhân viên phục vụ đi về phía Tống Giang Thu.
Tống Giang Thu lúc này đang trò chuyện cùng với mấy vị sếp của các công ty lớn hàng đầu trong nước.
Hắn ta nói chuyện thoải mái.
Khiếu nói chuyện rất hài hước, khiến người khác không ngừng bật cười vui vẻ.
Có thể thấy hắn ta rất được hoan nghênh ở đây.
Nhân viên phục vụ bước đến bên cạnh Tống Giang Thu, nói nhỏ vài câu.
Đang nói chuyện, Tống Giang Thu quay đầu lại.
Trong nháy mắt hắn ta đã nhìn thấy Hứa Mộc Tình trong đám đông.
Hứa Mộc Tình trong ảnh đã khiến hắn ta ngày đêm ao ước.
Khoảnh khắc hắn ta nhìn thấy người thật.
Chỉ muốn đuổi cút hết đám người xung quanh Hứa Mộc Tình ra.
Sau đó kéo Hứa Mộc Tình ra một chỗ vắng.
Làm với cô tất cả những việc mà hắn ta đã muốn làm bao lâu nay! Người phụ nữ này đúng là cực phẩm! Cô cũng rất phù hợp với khẩu vị của Tống Giang Thu! Nhưng ngay sau đó, Tống Giang Thu cũng nhìn thấy Lý Phong bên cạnh Hứa Mộc Tình.
Lý Phong ăn mặc rất giản dị, đến tài xế của Tống Giang Thu cũng ăn vận đẹp hơn anh.
Cộng thêm bộ dạng giả cool ngầu của Lý Phong khiến hắn ta vô cùng chán ghét.
Tống Giang Thu đã đọc qua thông tin về Hứa Mộc Tình.
Anh ta biết rằng người đàn ông đứng bên cạnh Hứa Mộc Tình chính là thằng chồng ở rể của cô.
Một thằng cha ăn bám! Lúc này, Tống Giang Thu đã hạ quyết tâm.
Hắn ta lập tức nói với người phục vụ bên cạnh: “Cậu lập tức gọi nhân viên bảo vệ qua, lôi người đàn ông bên cạnh Hứa Mộc Tình ra ngoài cho tôi”.
Nhân viên phục vụ có chút ngập ngừng.
“Cậu Tống, dù sao người ta cũng là khách, tôi không thể làm như vậy được”.
Tống Giang Thu cười lạnh một tiếng, trên mặt hắn ta tràn đầy sự khinh bỉ.
“Loại vô dụng ăn bám này thì làm sao được coi là khách cơ chứ?”
“Cậu nói với bảo vệ, người đàn ông đó là tài xế của Hứa Mộc Tình”.
“Bữa tiệc từ thiện tối nay của chúng ta là một bữa tiệc vô cùng cao cấp”.
“Một thằng tài xế hèn mọn thì làm sao có thể cho vào được?”
Nhân viên phục vụ đảo mắt, gật đầu: “Vâng, tôi lập tức đi làm ngay ạ!”
Hứa Mộc Tình vừa mới đến thủ đô, hầu như không quen biết ai ở bữa tiệc này.
Khi cô đang lưỡng lự không biết làm sao để bắt chuyện, đột nhiên cô nghe thấy giọng nói của một người đàn ông.
“Đại ca, chị dâu, ở đây ở đây”.
Thì ra là Tiết Đại Bàn! Cả Lý Phong và Hứa Mộc Tình đều không ngờ rằng lại gặp ông ta ở đây.
Tiết Đại Bàn mỉm cười bước tới.
“Đại ca, chị dâu, gặp hai người ở đây thật tốt quá đi, điều này cho thấy chúng ta thật sự rất có duyên đấy”.
Trước đây, Tiết Đại Bàn đã bị sốc bởi sức mạnh vượt trội của Lý Phong.
Thời gian gần đây vì thường xuyên tiếp xúc.
Ông ta cũng hiểu một chút về Hứa Mộc Tình và Lý Phong.
Càng hiểu thêm về đôi vợ chồng này, ông ta càng có cảm tình với bọn họ.
Tiết Đại Bàn xuất thân từ tầng lớp dưới đáy xã hội, không tránh khỏi có chút lưu manh.
Bình thường, những người ở tầng lớp thượng lưu đều không thích giao lưu với loại người như ông ta chứ đừng nói là hợp tác làm ăn cùng.
Vì vậy, về cơ bản, những người mà Tiết Đại Bàn tiếp xúc đều thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội giống như ông ta.
Tuy nhiên, vợ chồng Lý Phong lại không như vậy.
Thậm chí có thể nói rằng người của toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà dễ dàng đánh giá được.
Mọi người đều chân thành hợp tác.
Tiết Đại Bàn đưa Lý Phong và Hứa Mộc Tình gia nhập vào cái vòng tròn nhỏ giao tiếp của mình.
Số người ở đây không nhiều.
Đều là những người bò từ dưới đáy xã hội bò lên giống như Tiết Đại Bàn.
Vì vậy, trên người bọn họ không nhìn thấy vẻ ngạo mạn, kiêu căng của những đại gia có tiền, bọn họ đều tỏ ra rất khiêm tốn.
Nói chuyện một lúc, Tiết Đại Bàn phát hiện ánh mắt của Lý Phong đang nhìn về phía xa.
Vì vậy, ông ta nhìn theo hướng ánh mắt của Lý Phong, phát hiện Lý Phong đang nhìn chằm chằm vào một ông lão có mái tóc hoa râm.
Tiết Đại Bàn bước đến bên cạnh Lý Phong, hỏi anh: “Đại ca, anh quen ông ấy sao?”
Lý Phong khẽ lắc đầu.
Tiết Đại Bàn nói: “Ông ấy tên là Phương Trường Kim, là chủ tịch của tập đoàn Bách Đạt”.
Vừa nhắc đến Phương Trường Kim, Tiết Đại Bàn thao thao bất tuyệt không ngừng.
Có thể nói Phương Trường Kim là nhân vật nặng ký của buổi tiệc từ thiện hôm nay.
Buổi tối hôm nay có rất nhiều người tới dự bữa tiệc này là vì Phương Trường Kim.
Lý Phong không quan tâm đến những gì Tiết Đại Bàn nói.
Anh cứ nhìn chằm chằm vào Phương Trường Kim là bởi vì ông ấy có bệnh.
“Đại ca, mặc dù bây giờ tập đoàn Lăng Tiêu có ảnh hướng rất lớn ở khu vực phía Đông”.
“Nhưng khi đến thủ đô, nếu muốn mở rộng kinh doanh, tốt nhất anh nên tạo quan hệ tốt với người này”.
“Ông ấy bị bệnh”.
“Hả?”
Câu nói đột ngột này của Lý Phong khiến Tiết Đại Bàn choáng váng.
Tiết Đại Bàn gãi đầu.
“Đại ca! Chuyện này không thể nói xằng được đâu”.
“Chủ tịch Phương rất khỏe đấy!”
“Tôi nghe nói, ngày nào ông ấy cũng đến công viên tập thái cực quyền”.
“Bây giờ đã hơn bảy mươi tuổi rồi nhưng nhìn giống như vừa mới sáu mươi”.
Lý Phong nghĩ một lúc, sau đó nói với Tiết Đại Bàn.
“Từ trước đến nay ông chưa từng nói chuyện với ông ấy đúng không?”
Tiết Đại Bàn gật đầu.
“Với thân phận của tôi, cố gắng lắm mới bon chen được vào buổi tiệc từ thiện ngày hôm nay”.
“Chứ nói gì đến việc được nói chuyện với nhân vật lớn như chủ tịch Phương cơ chứ”.
Lý Phong nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tiết Đại Bàn.
“Vậy thì tối nay tôi sẽ cho ông cơ hội đấy”.
“Bây giờ ông đi qua đó, trực tiếp nói với ông ấy”.
“Ông ấy chỉ còn sống thêm được bảy ngày”.
Lý Phong vừa nói câu này, Tiết Đại Bàn vội vàng lấy tay định bịt miệng Lý Phong lại.
Nhưng một cái liếc mắt của Lý Phong đã khiến Tiết Đại Bàn nhanh chóng dừng hành động đó lại.
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Ông ta duỗi ra được một nữa, sau đó như bị kim đâm vào, vội vàng rụt tay lại.
Tiết Đại Bàn thành khẩn nói với Lý Phong: “Đại ca, chuyện này không thể nói linh tinh bừa bãi được đâu!”
“Bữa tiệc lớn như thế này, dù có đắc tội với ai thì cũng không được đắc tội với Phương Trương Kim, đó là tự tìm đường chết đấy!”
Lý Phong tiếp tục nói.
“Ông nói với ông ấy rằng, đêm nào đi ngủ bàn chân trái của ông ấy cũng đều bị co giật”.
“Ngay cả khi buổi sáng thức dậy, chạy đến công viên tập thái cực quyền, trong vòng chưa đầy năm phút, hai chân ông ấy đều bị tê liệt hoàn toàn”.
“Phía sau gáy ông ấy cũng có một cảm giác rất lạ”.
“Như thể có ai đó đã buộc chùm tóc của mình lại bằng một sợi dây chun”.
“Hơn nữa càng buộc càng chặt”.
Nói xong, Lý Phong vỗ lưng Tiết Đại Bàn hai cái, rồi nói.
“Đi đi, chỉ cần lặp lại những lời tôi vừa nói với ông ấy là được”.
“Cái này ~”
Tiết Đại Bàn nuốt nước bọt.