Hứa Thiên Tứ vội vàng thu dọn hành lý.
Lúc anh ta cầm chiếc vali có mật khẩu rời đi, ba người nhà Liễu Hồng Hoa đã đứng ở cửa.
“Hứa Thiên Tứ, cậu muốn đi đâu?”
“Cậu đồng ý đứa cho chúng tôi mấy triệu, đưa cho tôi ngay bây giờ”.
Trương Toàn Đức chặn Hứa Thiên Tứ, giơ tay đòi tiền.
Hứa Thiên Tứ đẩy Trương Toàn Đức ra, vội vội vàng vàng rời đi.
Hai mẹ con Trương Diệu Diệu và Liễu Hồng Hoa chặn trước mặt hắn.
Hứa Thiên Tứ nhìn khuôn mặt lệch của Trương Miêu Miêu, không kìm được giật mình.
Mũi của Trương Diệu Diệu bị lệch, quai hàm xệ xuống.
Cảm giác như thấy ma giữa ban ngày.
“Cậu xem! Cậu xem! Vì cậu mà mặt con gái tôi mới ra nông nỗi này”.
Liễu Hồng Hoa hai tay chống nạnh, hùng hổ nói: “Tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không đưa tiền cho tôi, đừng hòng mà đi đâu hết”.
“Bốp!”
Hứa Thiên Tứ tàn nhẫn tát Liễu Hồng Hoa.
Anh ta bắt đầu chửi bới ầm ĩ.
“Đám ngu ngốc mấy người! Bây giờ là lúc nào rồi còn đến đây đòi tiền!”
“Mau trốn đi, không trốn nhanh đến mạng cũng không còn đâu!”
Nhưng cho dù Hứa Thiên Tứ có chửi bới la hét thế nào đi nữa.
Ba người nhà Liễu Hồng Hoa cũng bám riết không tha.
“Cậu không đưa tiền thì đừng hòng rời khỏi đây!”
Mặt Hứa Thiên Tứ đỏ bừng lo lắng vôi vàng.
“Mau đi đi, muộn một giây thôi, chết chắc đấy”.
“Vợ cậu không phải là cô chủ của Chu Thị à? Có cô ta chống lưng, ai dám làm gì cậu?”
Trương Diệu Diệu vừa nói hết câu, thang máy sau lưng cô ta đột ngột mở ra.
Tiếp lời, giọng nói của Chu Hạn Văn vọng tới.
“Tôi dám”
Vẻ mặt Chu Hạn Văn vô cùng trầm lặng.
Ánh mắt sắc bén, lạnh lùng.
Tức khắc, có một đám người nhanh chóng phi đến, bao vây bốn người Hứa Thiên Tứ.
Chu Hạn Văn bước từng bước tới gần
Anh ta bước đến trước mặt Hứa Thiên Tứ, không nhiều lời, giơ chân đạp vào bụng Hứa Thiên Tứ một cách dã man.
Hứa Thiên Tứ bị đạp lăn hai vòng.
Lại có hai tên vệ sĩ nhấc cổ áo hắn ta lên, tóm hắn đến trước mặt Chu Hạn Văn.
“Hứa Thiên Tứ, lúc cô tôi đưa tiền cho anh, có nói với anh câu này không? Tiền còn thì người còn, tiền mất thì người sẽ chết”.
“Tôi, tôi, tôi, tôi, tôi không cố ý! Đều là do Lý Phong, đều là do Lý Phong vứt tiền từ trên tầng xuống!”
“Ai là Lý Phong?”
“Lý Phong là thằng ở rể của tập đoàn Lăng Tiêu, tên khốn này làm không ít chuyện xấu, hắn ta có thể làm bất cứ chuyện gì”.
“Hắn ta nhân cơ hội lúc tôi dự tiệc, đã lấy mất tiền”.
“Chính hắn gây ra trận mưa tiền hôm qua”.
Chu Hạn Văn đưa tay lên trán, đột nhiên cười lớn.
“Ha ha ha ha...”
“Một trăm tỉ, một trăm tỉ tiền mặt, không cánh mà bay như vậy ư”.
“Anh đã sơ ý như vậy, sau đó đổ thừa cho một tên ở rể vô dụng là Lý Phong”.
“Anh nghĩ tôi sẽ tin những lời này sao?”
Chu Hạn Văn nói xong, lập tức ra hiệu cho hai tên vệ sĩ.
Tên vệ sĩ giơ nắm đấm, đấm đá Hứa Thiên Tứ.
Sau khi Hứa Thiên Tứ bị đánh dở sống dở chết, giống như con chuột sắp chết, lại bị xách dậy.
Lúc này, Chu Hạn Văn nắm trong tay một con dao găm sắc nhọn.
Con dao găm đó kề lên cổ Hứa Thiên Tứ.
“Anh thấy cảnh giết gà bao giờ chưa?”
“Chỉ cần dùng một con dao, giống như thế này, nhẹ nhàng cắt một nhát vào động mạch”.
“Sau khi vỡ mạch máu, máu tươi phun ra”.
“Lúc này, anh sẽ không cảm thấy đau nữa”.
“Anh chỉ cảm thấy cơ thể dần dần lạnh toát, sau đó là tê liệt”.
“Sau đó anh sẽ bắt đầu run rẩy co quắp, cảm thấy bản thân sắp đi vào cõi chết”.
Giây phút lưỡi dao sắc bén lạnh toát kề vào cổ, Hứa Thiện Tứ vội vàng hét to.
“Đừng giết tôi! Xin đừng giết tôi!”
“Số tiền này, thực sự là do Lý Phong ném xuống”.
“Tôi vô tội”.
Lúc này, có một người đàn ông vội vàng đi tới, nói thầm vài câu với Chu Hạn Văn.
Chu Hạn Văn nghe xong, cau mày.
“Khoản tiền đó đúng là do Lý Phong ném xuống?”
“Đúng, đúng! Nếu cậu có cho tôi mười lá gan, mười cái mạng, tôi cũng không dám động đến số tiền ấy!”
Hứa Thiên Tứ bị dọa đến ướt đũng quần, nước tiểu đục ngầu hôi tanh chảy ròng ròng xuống.
Chu Hạn Văn bịt mũi, lùi về sau hai bước
“Tiền đã không còn rồi, nói gì cũng vô dụng”.
“Anh và ba người sau lưng anh hãy dùng cả đời này để kiếm lại số tiền đó đi”.
Nói đến đây, Chu Hạn Văn nhìn ba người nhà Liễu Hồng Hoa.
Hỏi thư ký đứng bên cạnh: “Ba người này đáng giá bao nhiêu?”
Gã thư ký tiến gần lại, quan sát tỉ mỉ ba người Liễu Hồng Hoa.
“Người đàn ông trung niên, nhìn thể trạng ông ta không được tốt, nội tạng không đáng mấy đồng”.
“Người đàn bà trung niên này, trang điểm một chút, đem đến mấy chỗ ăn chơi của Đảo Quốc, mỗi năm có thể thu về ít tiền”.
“Còn đứa con gái này, cho cô ta đi chỉnh hình, có thể ở dưới chướng cậu chủ, dùng để “quan hệ ngoại giao”.
Gã thư ký vừa nói vừa cúi đầu xuống ngửi Trương Diệu Diệu.
Hắn ta cúi đầu ngày càng thấp, càng ngửi càng cau mày.
Khi hắn ngửi đến chân của Trương Diệu Diệu, bỗng nhiên hắn bịt mũi, lùi lại vài bước.
Chu Hạn Văn hỏi: “Sao thế?”
“Có mùi cá chết, đứa con gái này rất bẩn!”
“Bên dưới cô ta đã hôi rồi.”
Ánh mắt Chu Hạn Văn lóe lên sự chán ghét khinh miệt.
Anh ta chỉ tay nói: “Đem ba người nhà họ bán hết đi Đảo Quốc”.
“Lão già này đem đi thiến cho tao, đằng kia có vài thằng thích mùi vị này”.
Ba người nhà Liễu Hồng Hoa vội vàng giãy dụa.
“Mấy người muốn làm gì? Mấy người muốn làm gì hả? Việc này không liên quan gì đến chúng tôi!”
“Chúng tôi chỉ đến đòi tiền!”
Mấy người nhà Liễu Hồng Hoa không ngừng giải thích sự việc này không liên quan gì đến họ.
Nhưng Chu Hạn Văn không thèm để ý tới.
Đã bị tổn thất, Chu Hạn Văn cần nghĩ mọi cách để bù lại.
Sau khi ba người nhà Liễu Hồng Hoa bị lôi đi, Chu Hạn văn nhìn trừng trừng Hứa Thiên Tứ: “Anh là người đàn ông của cô tôi, tạm thời tôi không động đến anh.”
“Nhưng, nếu tôi là anh, tôi sẽ không đợi cô tôi đến”.
“Thủ đoạn của bà ấy, chắc anh là người hiều rõ hơn”.
“Bà ấy nhất định sẽ khiến cho anh chết rất khó coi!”
......
“Ài, tập đoàn Lăng Tiêu đã phá sản chưa?”
Sáng sớm ngày thứ hai, rất nhiều gia đình giàu có ở Thành Hải gặp nhau đều hỏi câu này.
Họ đồng loạt nhận được tin giống nhau.
Tập đoàn Lăng Tiêu không những không phá sản, mà còn gióng trống khua chiêng đầu tư bất động sản.
“Rầm!”
“Rầm!”
Ngay lúc này, miếng đất Lý Phong bỏ hai mươi tỉ ra mua đã bị cho nổ dữ dội.
Trong nháy mắt, từng tòa nhà mới xây được một nửa lần lượt sập xuống, biến thành đám tro tàn!
Sau khi cao ốc bị nổ, nhanh chóng huy động rất nhiều người đến dọn dẹp
Tro tàn nhanh chóng được dọn sạch sẽ.
Tiếp đó, từng xe từng xe chở đất, cỏ, cây được đưa đến.
Không đến hai ngày, công trường bị bỏ hoang hơn một năm nay không ai đếm xỉa tới.
Vậy mà bây giờ biến thành một một vườn hoa, cây cỏ xanh mướt um tùm đẹp lộng lẫy.
“Cậu nói cái gì? Bọn hộ cho nổ cao ốc, sau đó xây vườn hoa?”
Chu Hạn Văn đang ngồi trong phòng làm việc, nghe được tin này, liền cảm thấy ngạc nhiên sau đó cười lớn.
“Một lũ ngớ ngẩn”.