Mục lục
U Minh Trinh Thám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hai người đàn ông kia rất khỏe, căn bản là tôi không thể nào giãy dụa được. Hai người bọn họ dùng dây thừng trói tôi ở trên giường. Sau đó một người đàn ông còn dùng tay bóp cho miệng của tôi há ra, rất đau, tôi cảm giác cằm của tôi gần như bị bẻ ra.

- Một lúc sau một người đàn ông móc ra một con dao, chậm rãi hướng tới chỗ tôi đi tới. Tôi cho là hắn muốn giết tôi, lớn tiếng kêu cứu, nhưng mà không có ai tới cứu tôi, tôi đoan nhất định là bà chủ quán kia cũng bị hai người đàn ông này giết chết.

- Người đàn ông cầm dao kia đi đến bên cạnh tôi, con dao kia cách tôi rất gần, gần như tôi có thể thấy rõ đường vân ở trên con dao. Tôi cầu xin bọn họ tha cho tôi, tôi có thể cho bọn họ tiền, bao nhiêu tiền cũng được chỉ cần không giết tôi thì thế nào cũng được. Nhưng mà hai người đàn ông kia giống như là không hiểu được lời nói của tôi. Cũng không nói chuyện, chỉ đứng nhìn tôi mà cười.

- Người đàn ông kia giơ con dao lên. Tôi tưởng rằng tôi sẽ chết, liền nhắm hai mắt lại. Nhưng mà chờ một lát sau, tôi cũng không có cảm giác đau, ngược lại có một cỗ chất lỏng mang theo mùi tanh chảy vào miệng. Tôi mở to mắt, lại phát hiện người đàn ông kia dùng dao cắt cổ tay của mình, máu từ trong cổ tay chảy ra, chảy vào trong miệng của tôi. Người đàn ông kia thì điều chỉnh miệng của tôi, không cho tôi quay đi chỗ khác.

- Tôi nghe tháy người đàn ông đó nói một câu: “rất nhanh thôi ngươi cũng sẽ giống như chúng ta”. Tiếp sau đó tôi liền mất đi tri giác. Mà sau khi tỉnh lại thì tôi đã ở chỗ này!

Lưu Nhân lại quay trở về căn nhà kia, Nhìn nhìn bốn phía, xác định không ai phát hiện ra hắn, lại trèo tường vào trong. Nơi này đã khôi phục lại sự yên tĩnh. Mà kỳ quái là những người dân đều đã rời khỏi nơi này, còn mang cả cái thi thể người dân bị hắn giết chết đi.

Minh Diệu vẫn chưa về. Lưu Nhân thò nửa cái đầu ra khỏi cửa sổ trên lầu hai, cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài.

Bốn người đàn ông kia vẫn đứng ở chỗ ngã rẽ như cũ, canh gác không cho bất kỳ kẻ nào đi qua. Nơi đó nhất định là có thứ gì quan trọng. Lưu Nhân nghĩ ở trong lòng. Hy vọng là Minh Diệu có thể tìm được phương pháp rời khỏi thị trấn nhỏ này.

Dường như có chuyện gì đó xảy ra. Một người đàn ông đang canh giữ ở ngã rẽ chợt rời khỏi chỗ đó, hướng tới một bụi cây ở cách đó không xa đi tới. Mà ngoài hắn ra thì ba người kia vẫn canh giữ ở chỗ cũ. Dường như việc đồng bọn rời đi đối với bọn họ mà nói là không sao cả.

Lưu Nhân quan sát kỹ người đàn ông rời đi kia. Người đàn ông kia đang xem xét ở xung quanh bụi cây, dường như đang tìm thứ gì đó. Nhưng mà không bao lâu sau, lại có thứ gì đó khiến cho hắn chú ý, hắn liền hướng tới chỗ xa hơn đi tới.

Lưu Nhân nhìn thấy rõ, từ đang xa có một cục đá nhỏ bay tới, đánh vào đầu người đàn ông này, mà đồng thời bụi cây ở phía xa nhẹ nhàng lung lay vài cái. Có một người núp ở bên trong.

Dường như là người kai đang cố ý gây sự chú ý đối với người đàn ông này, dẫn hắn đi xa cái ngã rẽ. Cứ dè dặt từng chút một hấp dẫn sự chú ý của người đàn ông kia. Khiến cho người đàn ông kia chậm rãi bị dẫn ra xa.

Sau đó người đàn ông kia đã cách cái ngã rẽ rất xa, đứng ở ngã rẽ có lẽ đã không thể nhìn thấy được bóng dáng của người đàn ông kia. Mà ba người đàn ông đang canh gác ở chỗ ngã rẽ kia thì căn bản là không hề để ý đến người bạn bị dẫn đi. Giống như căn bản ở chỗ này cũng chỉ có ba người bọn hắn.

Người trốn ở trong bụi cây kia khẽ động.Lưu Nhân thấy rất rõ ràng, người kia lặng lẽ tiếp cận người đàn ông bị dẫn dắt từ phía sau lưng. Mạnh mẽ từ trong bụi cây chui ra, dùng một đao chặt đứt đầu người đàn ông kia.

Trái tim Lưu Nhân mạnh mẽ nhảy lên một chút. Động tác của người này rất lưu loát, vừa nhìn liền biết là đã qua tập luyện. Lưu Nhân cảm thấy nhất định là người này đã từng ở trong quân đội, hơn nữa là thuộc loại bộ đội đặc chủng. Hơn nữa dựa theo hành động của người này, rõ ràng là đã sớm lên kế hoach, gây sự chú ý để kéo một người lại đây, sau đó giết chết. Hơn nữa hắn cũng biết sức lực của đám người này rất lớn, cũng không đối mặt chính diện mà là chậm rãi tiếp cận từ phía sau lưng, sau đó một đòn giết chết.

Chẳng lẽ chỉnh phủ đã phát hiện ra chuyện tình thị trấn nhỏ này, nên phái bộ đối tới đây sao? Lưu Nhân cảm thấy người này tuyệt đối không giống với những dân trong thị trấn, người này tuyệt đối là thuộc loại người đầu óc bình thường. Hẳn là tiếp xúc với người này có lẽ sẽ có biện pháp để ra khỏi đây. Dù cho không có nhiều bộ đội, nhưng mà có thêm một người giúp đỡ thì cũng tăng thêm một phần xác suất rời đi. Lưu Nhân đã quyết định chủ ý, liền đi xuống lầu, lặng lẽ nhảy qua tường đi ra ngoài.

Lặng lẽ chui vào bụi cây, Lưu Nhân đi tới bên cạnh chỗ người kia vừa trốn. Có lẽ là do người kia trốn quá kỹ, hơn nữa còn do sương mù dày đặc cho nên Lưu Nhân không có biện pháp tìm được vị trí của người này. Mà cách đó không xa có người dân canh giữ ở ngã rẽ, Lưu Nhân không dám lớn tiếng hô. Ngộ nhỡ hấp dẫn ba người dân kia lại đây, Lưu Nhân không dám xác định với bảy viên đạn còn lại, hắn có thể toàn thân trở ra được không.

- Này…Có ai không….Tôi vừa mới thấy anh…Tôi là cảnh sát…Tôi tới để giúp anh…

Lưu Nhân dùng thanh âm nhỏ đến mức chỉ đủ để mình nghe thấy gọi, nhưng không có tiếng đáp lại. Lưu Nhân có chút nhụt chí, thanh âm của mình nhỏ như vậy, chỉ sợ là đủ để mình nghe được, làm sao có thể dùng để tìm người. Hắn vừa định tiếp tục đi về phía trước tìm xem thì yết hầu truyền đến một trận hàn ý khi tiếp xúc với lưới đao.

- Nói cho ta biết, ngươi có đói không?

Một thanh âm đàn ông trầm thấp từ sau lưng hắn truyền tới.

- Không nên động thủ, tôi là cảnh sát.

Lưu Nhân cũng không dám quay đầu lại, vội vàng nhỏ giọng nói.

- Tôi tới để giúp anh.

- Trả lời câu hỏi của ta, ngươi có đói không?

Người đàn ông kia dường như không có nghe thấy lời nói của Lưu Nhân, vẫn nhắc lại câu hỏi.

- Cũng hơi hơi…

Lưu Nhân cảm giác trên cổ nổi lên một mảnh da gà, là bởi vì sợ hãi.

- Tuy rằng buổi sáng tôi không có ăn cơm….

- Này, cho ngươi ăn.

Một miếng thịt vẫn còn đỏ tươi máu huyết ném xuống trước mặt Lưu Nhân.

- Đói sao? Ăn đi.

Ọe…

Lưu Nhân cảm thấy có chút buồn nôn, thứ này rõ ràng là thịt sống, hơn nữa còn có chút biến chất.

- Anh là kẻ điên sao? Chỉ cần là người, làm sao có thể ăn được thứ này.

- Tốt lắm.

Lưu Nhân cảm giác cây đao kia đã rời khỏi cổ họng của mình.

- Xem ra anh không có biến thành giống như bọn họ.

Hô...

Lưu Nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu lại, trước mặt hắn là một khuôn mặt kiên nghị.

- Xin chào, tôi là Lưu Nhân, là cảnh sát, cần sự giúp đỡ của anh.

- Nơi này không phải chỗ nói chuyện.

Người đàn ông kia nhìn xung quanh một lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK