Mục lục
U Minh Trinh Thám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Tranh ngồi ngay ghế lái thống khổ cuộn tròn cả thân thể. Cảm giác đau đớn giống như có thứ gì muốn đem những gì bên trong thân thể mình rút ra ngoài, hắn cảm giác bụng của mình, phổi của mình cơ hồ đã mất hết dưỡng khí.

Nước từ trong miệng mũi hắn tràn ra trong xe, đã dâng lên tới chân của hắn. Hắn không rõ làm sao có thể phát sinh ra loại chuyện khó tin được này. Trong thân thể của hắn làm sao lại có nhiều nước đến như thế?

Đường Tranh dùng sức che miệng của mình, giãy dụa muốn mở cửa xe. Hiện tại hắn đã bất chấp suy nghĩ vì sao mình có thể phun ra nhiều nước đến như vậy, hắn chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi xe ra ngoài hít thở không khí thanh tân.

Cửa xe mở không ra. Đường Tranh bất chấp tất cả, hắn dùng nắm tay hung hăng đấm mạnh vào cửa kính xe, hi vọng có thể đem cửa kính xe đánh vỡ. Một quyền, hai quyền, máu dính trên cửa kính nhưng không lưu lại được chút khe nứt nào.

Bởi vì thời gian dài thiếu dưỡng khí, ý thức của Đường Tranh càng ngày càng mơ hồ. Tay hắn dần dần vô lực buông xuôi xuống, cả người dựa vào trên ghế lái. Thật nhiều nước từ miệng mũi hắn tuôn ra, dần dần bao phủ qua đầu gối của hắn.

Trong nháy mắt hoàn toàn mất đi ý thức, Đường Tranh mơ hồ từ kính chiếu hậu nhìn thấy một nữ nhân tóc đen rối bù ngồi ở băng sau xe, khóe miệng mang theo nụ cười quỷ dị…

- Chị Từ Mẫn, sau khi chị tan tầm nhớ đến nhà của em đón Tiểu Quất về nhé!

Khi sắp tới giờ tan sở, Từ Mẫn nhận được điện thoại của Diệp Tiểu Manh.

- Cô bé đang ở nhà em ăn cơm chiều…

- Chị có chút mệt mỏi…

Từ Mẫn hữu khí vô lực cầm di động nói:

- Tiểu Manh, có thể phiền em đưa con bé về…

- Nhưng mà…

Thanh âm của Diệp Tiểu Manh ở bên kia điện thoại thoáng chút do dự:

- Nhưng tối nay em lại có việc cần làm…

- Vậy sao? Vậy được rồi!

Từ Mẫn thở dài một hơi:

- Chừng nào em đi ra ngoài, chị sẽ tranh thủ chạy tới đón…

- Tóm lại càng sớm càng tốt đó chị!

Diệp Tiểu Manh nói xong liền cúp điện thoại.

- Làm như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?

Diệp Tiểu Manh có chút lo lắng nhìn a Trạch:

- Tôi luôn có cảm giác không quá yên tâm!

- Hẳn là không có vấn đề gì đâu.

A Trạch nghĩ nghĩ nói:

- Chỉ cần làm cho chị Từ Mẫn mất đi ý thức, chuyện còn lại cứ giao cho tôi được rồi!

- A Trạch, chị nhất định phải cam đoan đừng làm cho mẹ em bị thương.

Tiểu Quất cau mày nói, cô bé có chút lo lắng đối với lời đề nghị của a Trạch.

- Dù không thể tiêu trừ sạch cỗ linh lực dao động kỳ quái bên trong cơ thể chị Từ Mẫn, nhưng chị cũng có thể cam đoan không làm cho chị ấy bị thương.

A Trạch gật đầu, trừng mắt liếc nhìn Tiểu Quất:

- Còn nữa, trong chữ a Trạch em phải gọi thêm chữ “chị”, như vậy mới đáng yêu!

Lúc Từ Mẫn rời khỏi cục cảnh sát đã hơn tám giờ tối. Nhưng không biết tại sao đã qua giờ cao điểm giao thông nhưng trên đường vẫn kẹt xe. Nàng không chút kiên nhẫn dùng tay bấm kèn xe nhưng dòng xe cộ phía trước không hề di chuyển.

Thật buồn bực, hai ngày nay Từ Mẫn luôn có loại cảm giác buồn bực khó hiểu. Vô luận là làm việc hay sinh hoạt hàng ngày cảm xúc buồn bực cứ quanh quẩn trong lòng nàng không cách nào thay đổi.

Từ Mẫn nhìn đồng hồ, đã bị kẹt xe cả nửa giờ, nhưng hiện tại nàng chỉ mới nhích lên được vài chục thước mà thôi. Nàng dùng sức vỗ mạnh tay lái, mạnh mẽ rẽ sang bên phải, giẫm mạnh chân ga. Chiếc xe nổ vang, Từ Mẫn lái thẳng lên làn đường dành cho người đi bộ.

Từ Mẫn lái xe chạy nhanh trên đường dành cho người đi bộ, người đi đường không ngừng nhảy loạn né tránh. Ngay trên đường Từ Mẫn lại lái xe đụng ngã một quầy bán hoa quả, góc quầy gỗ cạo trên xe của Từ Mẫn kéo ra một vết trầy thật dài, phát ra thanh âm tiếng xèo xèo chói tai. Từ Mẫn cũng không giảm tốc độ hay dừng xe lại mà tiếp tục lái thẳng tới nhà của Diệp Tiểu Manh.

Nương theo tiếng vang chói tai, lốp xe kéo dài một đường trên mặt lộ, Từ Mẫn xuống xe đóng sập cửa xe đánh rầm.

- Đông, đông, đông…

Từ Mẫn đi nhanh trên bậc thang, thanh âm tiếng bước chân nặng nề vang trên tòa lầu yên tĩnh. Từ Mẫn cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa thiêu đốt vô cùng khó chịu, nhưng không biết phải làm sao mới có thể phát tiết được ra ngoài.

Nàng hít sâu một hơi, cưỡng chế nỗi khó chịu trong lòng, bấm mạnh chuông cửa.

- Chị Từ Mẫn, chị tới rồi!

Diệp Tiểu Manh mở cửa nhìn Từ Mẫn cười cười.

- Phải, là chị, chị không vào nhà đâu, em bảo Tiểu Quất ra đây đi.

Từ Mẫn tận lực áp chế cỗ lửa giận khó hiểu trong lòng, mỉm cười có chút miễn cưỡng. Bây giờ nàng chỉ thầm nghĩ mau nhanh đón được Tiểu Quất quay về nhà.

- Chị vào đi, Tiểu Quất còn chưa ăn cơm xong.

Ánh mắt Diệp Tiểu Manh xoay chuyển, mở miệng nói:

- Chị cũng chưa ăn cơm đúng không, vào nhà ăn cơm luôn rồi hãy về!

- Không cần, chị không đói bụng.

Từ Mẫn cau mày, tuy rằng không quá tình nguyện nhưng nàng vẫn đi vào.

- Không nên khách khí, hay là em lấy cho chị bát canh vậy!

Diệp Tiểu Manh đẩy Từ Mẫn đi vào phòng khách.

- Chị ngồi chờ chút, em đi lấy cho chị!

- Thật sự không cần đâu!

Từ Mẫn quay đầu lại đã thấy Diệp Tiểu Manh đi vào phòng bếp, nàng thật bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi vào phòng khách.

Tiểu Quất ngồi bên bàn cơm, trước mặt là nửa bát cơm còn chưa ăn xong, đôi đũa trong tay không nhúc nhích, ánh mắt chăm chú nhìn vào trong ti vi. Từ Mẫn thấy a Trạch đang ngồi trên sô pha, nhìn nàng gật đầu xem như chào hỏi.

- Tiểu Quất, đừng chỉ lo xem ti vi, ăn cơm nhanh lên.

Từ Mẫn cau mày nói:

- Ăn xong chúng ta còn phải về nhà!

- Nha…

Tiểu Quất đáp lời, dùng đũa lay lay bát cơm, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi ti vi.

Từ Mẫn có chút nổi nóng, nhưng nghĩ lại đây là nhà của người khác vì vậy nàng vẫn thật lý trí nhẫn nhịn xuống.

- Chị Từ Mẫn, uống chút canh đi!

Diệp Tiểu Manh bưng một chén canh từ trong phòng bếp đi ra, đặt ngay trước mặt Từ Mẫn.

- Còn nóng đó, thừa dịp chưa nguội mau uống đi!

Từ Mẫn nhìn chén canh còn tản ra nhiệt khí trước mặt, cau mày lại. Nhưng dù sao cũng là một mảnh tâm ý của Diệp Tiểu Manh, nàng cũng không thể không lĩnh tình của người ta, vì vậy bưng chén lên nếm một hớp lại đặt xuống.

Hương vị có chút quái dị, nhưng rốt cục quái ở chỗ nào thì Từ Mẫn nói không nên lời. Nàng cảm thấy có chút kỳ lạ, lại bưng chén lên uống thêm một hớp. Tựa hồ có hương vị cháy khét gì đó, Từ Mẫn suy đoán có lẽ do Diệp Tiểu Manh dùng lửa hơi lớn để nấu canh. Tuy rằng Diệp Tiểu Manh cũng là một tay nội trợ giỏi nhưng ngẫu nhiên khi nấu có chút lỡ tay cũng không có gì kỳ quái, vì vậy Từ Mẫn cũng không để trong lòng.

Nhưng khi Từ Mẫn nhìn vào chén canh còn bốc hơi trong tay, lại nhìn thức ăn trên bàn, cảm giác có chút kỳ quặc. Thức ăn trên bàn rõ là chỉ còn dư thừa lại, hơn nữa cũng đã thật lạnh. Mà chén canh trong tay của nàng lại còn nóng, hơn nữa trên bàn cũng không có dấu vết canh thừa lưu lại, chén canh này giống như chỉ đặc biệt dành riêng cho nàng.

- Thế nào vậy, uống không ngon sao?

Diệp Tiểu Manh có chút khẩn trương nhìn Từ Mẫn.

- Canh này…

Từ Mẫn đột nhiên cảm giác đầu mình có chút choáng váng.

- Sao lại thế này, sao chị lại…

- Thời gian không sai biệt lắm, đã đến lúc rồi.

A Trạch đột nhiên đứng dậy khỏi sô pha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK