Mục lục
U Minh Trinh Thám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Yên tâm, tôi nhất định sẽ mang cô đi!

Minh Diệu trịnh trọng gật đầu:

- Dù cho cô muốn đi Hong Kong xem Nhục Bồ Đoàn 3 D tôi cũng sẽ đưa cô đi.

- Đi chết đi, ai muốn đi xem thứ đồ đó, tôi nghĩ là do anh muốn xem thì đúng hơn!

Hoài Tố trừng mắt lườm Minh Diệu:

- Tôi không thèm nhìn phim 3 D gì đó đâu, hơn nữa tôi cũng không cách nào đeo được mắt kính 3 D, xem cái rắm!

- Ha ha, bị cô xem thấu rồi!

Minh Diệu cười cười, quay đầu nhìn Dịch Tiên Sinh hỏi:

- Cần bao lâu?

- Căn cứ theo suy đoán của tôi, ít nhất cần hai mươi ngày.

Dịch Tiên Sinh suy nghĩ nói:

- Lần này so với việc làm Yêu Lân thức tỉnh cần tốn thêm nhiều thời gian mới xong.

Có Hoài Tố gia nhập, vấn đề lớn nhất cũng đã được giải quyết, tâm tình của Minh Diệu rốt cục trở nên kiên định hơn một chút.

- Ở trong đoạn thời gian này, cha sẽ tận lực liên hệ những người có thể giúp đỡ được!

Tần Khai nói:

- Hiện tại hiềm nghi của cha cũng đã được tẩy sạch, cần nhanh chóng trở về hiệp hội để chủ trì đại cục. Tuy rằng đại bộ phận lực lượng của hiệp hội cần dùng để duy trì từ trường khiến nhân gian giới giảm bớt chuyển biến xấu, nhưng vẫn có thể cố gắng rút ra được một phần!

- Tôi cũng sẽ liên hệ với bằng hữu trong Yêu tộc!

Diệp Trọng nói:

- Nhiều người sẽ có thêm nhiều lực lượng!

- Tôi cũng sẽ liên hệ với trưởng lão ủy viên hội, nhìn xem có thể điều động được một ít nhân thủ lại đây hỗ trợ hay không!

Ada nói:

- Dù sao đây cũng không chỉ đơn thuần là vấn đề của Đông Phương đại lục, đây là nguy cơ quan hệ tới toàn bộ nhân loại, tôi nghĩ bọn họ sẽ không cự tuyệt!

- Vậy ở trong đoạn thời gian này tôi nên làm gì?

Minh Diệu hỏi:

- Tôi cũng không cần ở lại đây chờ đợi đi?

- Anh có chuyện trọng yếu hơn cần làm!

Lưu Thiên Minh ở một bên mở miệng nói:

- Đêm nay nghỉ ngơi ở đây một đêm đi, ngày mai anh đi theo tôi!

- Đi đâu?

Minh Diệu hỏi.

- Tin tưởng tôi, đó là một địa phương sẽ làm cho anh cả đời khó quên.

Lưu Thiên Minh nở nụ cười thần bí với Minh Diệu, để nữ La Sát dìu mình rời khỏi phòng.

- Thời gian cũng không còn sớm, mọi người đi nghỉ ngơi đi.

Tần Khai nói:

- Thời gian của chúng ta chỉ có hạn, bắt đầu từ ngày mai sẽ vội!

Nằm trên giường, Minh Diệu cũng không cách nào đi vào giấc ngủ. Vừa nghĩ tới hiện tại không biết Tiểu Manh đang ở nơi nào, trái tim của hắn lại căng thẳng. Hắn bước xuống giường, kiếm hộp thuốc lá, bên trong đã trống rỗng. Vò hộp thuốc lá thành một đoàn ném xuống, Minh Diệu đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Hôm nay đã là 14 âm lịch, nhưng bởi vì từ trường nhân gian giới bị ảnh hưởng, bầu trời che kín mây đen thật dày, đem ánh trăng vốn đã sắp tròn đầy che phủ lại, khiến đại địa hoàn toàn tối đen. Ở trong bóng tối, một ít ánh sáng lấp lóe càng thêm rõ ràng, Minh Diệu nhìn thấy cách đó không xa có ánh lửa lập lòe, suy đoán có lẽ do Tần Khai hay những người khác đang hút thuốc lá. Hắn liền đi tới, muốn tìm chút thuốc lá để hút.

Nhưng đi tới càng gần Minh Diệu mới phát giác ra người kia không phải nam giới, mà là một thân ảnh yểu điệu. Sau khi đi tới gần Minh Diệu mới phát giác chính là Ada.

- Nhận thức lâu như vậy, tôi lần đầu tiên mới biết cô cũng hút thuốc.

Minh Diệu đi qua cười nói:

- Sao vậy, không ngủ được sao?

- Hì hì, tôi cũng là lần đầu tiên!

Ada nhìn thấy người đến là Minh Diệu, nhìn hắn cười cười, cầm nửa điếu thuốc trong tay ném xuống.

- Hoàn toàn không thoải mái như trong tưởng tượng, tôi thật sự không hiểu rõ vì sao nam nhân các anh lại thích thứ này!

- Ha ha, cô không hiểu được đâu. Thứ này đối với nam nhân mà nói cũng giống như đồ trang điểm của nữ nhân các cô, tuy rằng không phải vật phẩm cần thiết, nhưng nếu không có sẽ luôn cảm giác thiếu thốn khó chịu.

Minh Diệu cầm lấy hộp thuốc lá trong tay Ada, châm điếu thuốc:

- Sao vậy, tâm tình dường như không tốt lắm?

- Ân, có một số việc luẩn quẩn trong lòng, cho nên phải đi ra ngoài dạo suy nghĩ một chút.

Ada nhìn ra phương xa nói:

- Không biết vì cái gì, tâm lý của tôi luôn có một loại cảm giác không cam lòng, cảm giác như bị thất bại!

- Cảm giác bị thất bại?

Minh Diệu có chút mê hoặc nhìn Ada:

- Về chuyện gì?

- Hì hì, không có gì, đại khái là do tôi suy nghĩ nhiều thôi.

Ada lắc đầu:

- Tôi phải về ngủ đây, ngày mai còn tranh thủ sớm lên máy bay về Châu Âu, anh cũng đi ngủ sớm đi.

- Ân, được!

Minh Diệu gật đầu.

- Minh Diệu, tôi có một vấn đề cũng muốn hỏi anh, anh có thể trả lời tôi không?

Ada đi được vài bước, lại quay đầu đột nhiên hỏi.

- Vấn đề gì?

- Nếu...tôi nói là nếu...

Ada hít sâu một hơi, tựa hồ đã đặt quyết tâm:

- Nếu như hôm nay người bị bắt đi là tôi mà không phải Tiểu Manh, anh có đi cứu tôi không?

- Đương nhiên!

Minh Diệu cười nói:

- Như thế nào lại đi hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy, tôi đương nhiên sẽ đi!

- Như vậy anh cũng sẽ giống như bảo hộ Tiểu Manh, vì bảo hộ tôi mà không màng tới việc thế giới bị hủy diệt sao?

Trong ánh mắt của Ada tràn ngập vẻ chờ mong cùng bất an, chờ đợi Minh Diệu trả lời.

- Đương nhiên sẽ!

Minh Diệu không hề có chút do dự, đáp án đã buột miệng nói ra.

Nghe được đáp án của Minh Diệu, thân thể Ada khẽ run lên, nguyên bản vẻ mặt vắng vẻ cũng đã biến mất, mang theo dáng tươi cười vui vẻ bước nhanh tới trước mặt Minh Diệu, Minh Diệu còn chưa kịp phản ứng, đôi môi mềm mại của Ada đã đặt lên môi của hắn.

- Hì hì, câu trả lời này không tệ, tôi rất hài lòng, đây hãy xem như là thưởng cho anh.

Minh Diệu còn chưa kịp tận hưởng diễm phúc đến bất ngờ, Ada đã biến mất trong màn đêm, chỉ lưu lại một hương thơm ngát cho Minh Diệu chậm rãi thể hội đến.

- Hô, hoàn hảo lão tử phản ứng được nhanh!

Chứng kiến Ada dần dần đi xa, lúc này Minh Diệu mới thở phào một hơi:

- Nam nhân nào ở dưới tình huống như vậy mà dám nói lời không thể, kết cục nhất định sẽ bị chết rất khó coi!

- Tôi thật sự không rõ, rõ ràng tôi nhìn qua soái hơn anh, vì sao tôi lại không phao được nữ nhân đây?

Thanh âm tức giận bất bình của Lê bàn tử vang lên sau lưng Minh Diệu.

- Có một số việc rất khó nói, nhân phẩm rất trọng yếu!

Minh Diệu cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói.

- Ta phi, ít làm ra bộ này đi, lừa quỷ sao?

Lê bàn tử đẩy bánh xe, xe lăn chậm rãi lăn tới gần.

- Lần trước anh nói với tôi cảm tình cần chậm rãi nuôi dưỡng, kết quả tôi với Hoài Tố nuôi dưỡng lâu như vậy nhưng không hề có một chút tiến triển!

- Chuyện này sao...

Minh Diệu suy nghĩ:

- Có lẽ anh cần phải có chút thay đổi về phương diện khác đi!

- Phương diện nào?

Lê bàn tử tiếp lấy điếu thuốc trong tay Minh Diệu, đặt dưới mũi ngửi lấy khói thuốc.

- Nói thí dụ như...

Minh Diệu nhìn nhìn Lê bàn tử, cười khổ nói:

- Tắm rửa đi, đại ca, ngươi bốc mùi nặng...

- Tôi cũng muốn tắm nha, nhưng anh bảo tôi làm sao mà tắm?

Lê bàn tử tức giận nói:

- Nhảy vào Vong Xuyên Hà tắm sao? Mà Hoàng Tuyền Lộ cũng không có cung cấp hệ thống nước!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK