Mục lục
U Minh Trinh Thám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm nay mùa đông tựa hồ đặc biệt kéo dài, mà mùa xuân lại dị thường ngắn ngủi. Mấy ngày hôm trước vẫn là gió lạnh gào thét, thế nhưng hai ngày sau nhiệt độ không khí lại tăng lên thật nhanh. Mấy ngày hôm trước còn mặc áo lông thật dày, mà hai ngày nay chỉ mặc bộ áo len đan hơi mỏng cũng xuất mồ hôi. Nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trán, Diệp Tiểu Manh thở dồn dập đi tới cửa chính.

- Tiểu Manh tỷ tỷ, chị đã về rồi!

Nghe được cửa phòng mở ra, Tiểu Quất từ trên đùi Minh Diệu nhảy xuống, hướng Tiểu Manh chạy tới.

- Hôm nay về trễ mười lăm phút, em đói bụng, mau nấu cơm cho em ăn đi!

- Tiểu gia hỏa, mỗi ngày chạy tới đây hết ăn lại uống, còn nhiều yêu cầu như vậy!

Diệp Tiểu Manh nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của Tiểu Quất, làm mặt quỷ.

- Tiếp tục hống quái thúc thúc vui vẻ đi, chị đi nấu cơm cho em ăn!

Bởi vì ánh mắt Minh Diệu không nhìn thấy nên đã ở nhà tu dưỡng suốt mấy tháng. Diệp Tiểu Manh vì muốn chiếu cố Minh Diệu đã xin với trường học không tiếp tục trọ tại trường, mỗi ngày tan học lại đi mua thực vật về nhà nấu cơm, trang nghiệm lộ ra bộ dáng bà chủ gia đình.

Lúc ban ngày Diệp Tiểu Manh sợ Minh Diệu ở nhà một mình sẽ không phương tiện, có chút không yên lòng. Nhưng về sau tiểu nha đầu Tiểu Quất mỗi ngày đều chạy tới trong nhà bọn họ, hết ăn lại uống không thì trêu chọc quái thúc thúc. Tuy tuổi của Tiểu Quất còn nhỏ, nhưng mặc kệ làm chuyện gì cũng thật làm người thấy yên tâm, một bộ dạng như lão thành, cho nên mỗi ngày có con bé nói chuyện phiếm giải buồn cho Minh Diệu nên Diệp Tiểu Manh cũng an tâm hơn.

- Chị Tiểu Manh, em cảm giác mấy ngày gần đây Minh Diệu có điểm gì là lạ!

Tiểu Quất liếc mắt nhìn Minh Diệu đang ngồi trong phòng khách, ghé vào bên tai Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng nói:

- Thường xuyên sẽ ngẩn người, hơn nữa còn ngẫu nhiên đứng lên hoạt động tay chân, giống như chuẩn bị làm chuyện gì đó!

- Vậy sao? Chẳng lẽ anh ấy ở nhà lâu quá nên buồn bực, muốn đi ra ngoài hoạt động một chút?

Diệp Tiểu Manh ngẫm nghĩ, nói:

- Có lẽ đó là một cơ hội, không bằng hai người chúng ta nghĩ biện pháp lừa ảnh đến bệnh viện kiểm tra đôi mắt đi!

- Chỉ sợ rất khó!

Tiểu Quất phe phẩy hai bím tóc lắc lắc đầu:

- Minh Diệu cũng không phải là chị, không dễ dàng mắc mưu như vậy!

- Nói cũng phải…

Diệp Tiểu Manh gật gật đầu, đột nhiên tỉnh ngộ lại:

- Tiểu gia hỏa, dám cười chị ngu ngốc sao, một lát không cho em ăn cơm!

- Chị không ngu ngốc!

Tiểu Quất thở dài:

- Chỉ là chị quá ngây thơ một chút thôi. Chị là dạng tiểu la lỵ rất dễ dàng bị quái thúc thúc lừa gạt đem đi bán vào vùng núi xa xôi nhất!

Diệp Tiểu Manh tức giận dùng sức nắm lấy khuôn mặt Tiểu Quất. Tiểu Quất bất quá chỉ là một cô bé, nhưng ngẫu nhiên còn thốt ra những lời còn thành thục hơn cả nàng, điều này làm cho tâm lý của Diệp Tiểu Manh không được thăng bằng. Chẳng lẽ mình là một sinh viên đã hai mươi tuổi còn không thông minh bằng một đứa bé chỉ có năm tuổi hay sao?

- Thành thành thật thật đi ra phòng khách ngồi chờ, bằng không lát nữa mẹ em tới đón em chị sẽ để mẹ em đánh mông em cho xem!

Đuổi Tiểu Quất đi ra phòng bếp, Diệp Tiểu Manh bắt đầu rửa rau nấu cơm.

Thái độ của Minh Diệu thật lãnh đạm đối với nàng, Diệp Tiểu Manh lại đem tất cả chuyện này quy kết cho ánh mắt không nhìn thấy của Minh Diệu. Thân thể không tốt nên tâm tình tự nhiên không tốt, Diệp Tiểu Manh chỉ cảm thấy mình cần cố gắng nhiều hơn một chút, nhất định có thể làm cho Minh Diệu cao hứng trở lại. Đợi đến khi nào tâm tình của Minh Diệu tốt hơn một chút là có thể khuyên hắn đến bệnh viện kiểm tra đôi mắt, nói không chừng đôi mắt của hắn có hi vọng phục hồi.

Tiểu Quất ôm theo một quả dưa chuột thật lớn, một bên gặm một bên đi ra phòng khách. Minh Diệu im lặng ngồi trên sô pha, dùng lỗ tai lắng nghe ti vi. Nếu ánh mắt đã nhìn không tới, như vậy lỗ tai hưởng thụ nhiều hơn một chút cũng tốt. Diệp Tiểu Manh sợ ban ngày Minh Diệu ở nhà một mình sẽ buồn, cho nên nghĩ biện pháp luôn mở ra ti vi để Minh Diệu có thể lắng nghe ti vi giải buồn.

- Ân?

Tiểu Quất cảm giác Minh Diệu có điểm gì là lạ, cô bé tựa hồ nhìn thấy đồng tử trong mắt Minh Diệu khẽ nhúc nhích. Thế nhưng khi cô bé cẩn thận đi quan sát thì ánh mắt Minh Diệu đã khôi phục lại vẻ mờ mịt như trước. Có lẽ là do ảo giác, Tiểu Quất nghĩ thầm, vừa rồi còn cách nhau khá xa, hẳn do mình đã nhìn lầm.

- Minh Diệu đại phôi đản, chị Tiểu Manh về nhà mà chú cũng không chào hỏi với chị ấy, uổng phí chị ấy vất vả chiếu cố chú như vậy!

Tiểu Quất nhảy lên sô pha, đem quả dưa chuột bị cắn quơ quơ trước mắt Minh Diệu:

- Không cho chú ăn đâu!

- Khi chỉ có hai người chúng ta cô có thể đừng giả vờ nói chuyện theo giọng điệu đứa con nít được không!

Minh Diệu dở khóc dở cười nói.

- Tôi nghe thật sự khó chịu!

- Lão nương thích, anh có ý kiến gì sao!

Tiểu Quất quyệt mồm, liếc mắt lườm Minh Diệu. Nhưng tiếp theo nàng lại nghĩ đến Minh Diệu cũng không nhìn thấy, có liếc cũng vô ích, vì thế huy quả dưa chuột trong tay.

- Ai bảo anh nhiều tật xấu như vậêu nghiệt, ăn lão nương một gậy!

Nói xong liền đem quả dưa chuột trong tay hướng đỉnh đầu Minh Diệu đánh tới.

- Uy uy, cẩn thận một chút!

Minh Diệu nhẹ nhàng lách đầu tránh.

- Quả dưa chuột này chỉ dùng để ăn, cũng không phải cho cô dùng đánh tôi đâu!

- Cắt, lão nương cao hứng, dùng để bạo cúc hoa của anh còn được!

Tiểu Quất chống nạnh nói, chỉ là còn chưa nói hết nàng đã cảm thấy có điểm gì là lạ.

- Anh vừa nói cái gì?

- Tôi nói cô nên ngoan ngoãn một chút đi, ngoan ngoãn ăn cây gậy của cô!

Minh Diệu đưa tay vỗ lên mông Tiểu Quất:

- Con nít không nên mở miệng xưng lão nương, phải có chút tố chất chứ!

- Không đúng, vừa rồi anh không phải nói như vậy!

Tiểu Quất kề sát mặt đến trước mặt Minh Diệu:

- Lúc tôi vừa mới đánh anh, anh lại có thể tránh thoát. Còn nữa, làm sao anh biết trong tay tôi cầm quả dưa chuột?

- Làm ơn đi, chỉ cho phép cô đánh mà không cho phép tôi trốn sao!

Minh Diệu thở dài.

- Mỗi ngày cô đều ôm một quả dưa chuột còn muốn lớn hơn người cô cắn tới cắn lui, không cần đoán cũng biết!

Một tiểu la lỵ năm tuổi ôm một quả dưa chuột còn muốn lớn hơn mình bỏ vào trong miệng nhỏ táp tới táp lui…ngẫm nghĩ hình ảnh này cũng cảm thấy thật tà ác…

- Chỉ cần bổn nữ vương nguyện ý, hết thảy đều là có thể!

Tiểu Quất nhảy xuống sô pha, đem quả dưa chuột quơ lên cao cao:

- Nhân sinh có hạn, dục vọng vô hạn. Bổn nữ vương một ngày nào đó muốn dùng nhân sinh có hạn này vì chính mình tạo ra một hậu cung vô hạn!

Ngay khi Tiểu Quất còn đang vô hạn ( tự sướng), chuông cửa đột nhiên vang lên.

- Sau sau cái đầu của cô!

Minh Diệu dùng sức gõ lên đầu Tiểu Quất mắng:

- Sau này không cho phép lên mạng đọc tiểu thuyết trên inte, cho mẹ cô biết đánh mông cô. Mau đi mở cửa!

- Minh Diệu bại hoại, nhìn không thấy mà cũng đánh chuẩn như vậy!

Tiểu Quất nhu nhu đỉnh đầu bị đánh, nhảy dựng chạy ra cửa:

- Là ai đó, nơi này không có đồng ruộng, cũng không có trộm đào mồ!

- Tiểu Quất, đừng nói nhảm, mở cửa nhanh lên!

Thanh âm Ada từ ngoài cửa truyền vào:

- Em còn tiếp tục trộm dùng máy tính của Minh Diệu lên mạng đọc tiểu thuyết, sẽ nói với mẹ cháu đập nát cái mông của em!

- Nguyên lai là dì sao, dì Ada!

Tiểu Quất mở cửa ra, đem chữ “dì” gằn thật nặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK