Mục lục
U Minh Trinh Thám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Muốn nhờ vào món đồ vật chết vây khốn ta đúng là vọng tưởng!

Cột sáng thô to vây chung quanh Adam chậm rãi biến mất, trên người hắn bao trùm một tầng lân vảy màu đỏ sậm, bảo vệ mấy bộ vị yếu hại của hắn, nhìn qua thật giống như một món giáp trụ kỳ lạ. Hắn giơ trường thương trong tay, nhìn Minh Diệu đang ngồi đối diện cách đó không xa nói:

- Đừng quên trường thương trong tay ta chính là vũ khí có thể giết chết thần linh. Muốn đối kháng cùng nó, ngươi tốt nhất nên có vũ khí mạnh mẽ hơn!

- Vậy thì không có, có thể sử dụng đều đã dùng hết rồi!

Minh Diệu ngồi dưới đất, không hề có chút khẩn trương gãi gãi đầu. Cảm giác về Tầm Nhân Phù cũng đã biến mất, hẳn đã đem được tin tức truyền tới chỗ của Dịch Tiên Sinh. Chỉ cần lão đầu trọc cùng Mị chạy thoát khỏi nơi này, Minh Diệu đã không còn nỗi lo về sau. Chỉ cần đem toàn bộ phù chú hắn đã dán trong phòng thí nghiệm nơi đây kíp nổ, quản hắn là Adam hay là nhân loại hoặc là thần, cho dù không chết cũng vĩnh viễn bị chôn sâu trong lòng đất.

- Ta đã chơi đủ, cũng chờ đã đủ!

Adam cầm trường thương chỉ hướng Minh Diệu, Minh Diệu cảm giác được có một cỗ sát khí đập vào mặt mà đến, vẫn giống như thực chất.

- Hiện tại ngươi lựa chọn ngoan ngoãn giao ra thân thể của chính mình, hay để cho ta tự mình đến lấy?

- Thật xin lỗi, bổn công ty không có khâu phục vụ tặng hàng tới cửa!

Minh Diệu dùng tay nắm lấy Yêu Lân, đứng lên khỏi mặt đất. Tuy rằng phải đối mặt địch nhân cường đại như thế, nhưng trong lòng hắn rất bình tĩnh. Hắn chưa từng có cảm giác lòng mình linh hoạt kỳ ảo đến như thế, giống như hết thảy đều không hề tồn tại, trên toàn thế giới chỉ có hắn cùng địch nhân trước mặt. Hắn nắm chặt Yêu Lân trong tay, đem chút ít linh lực còn lại truyền vào bên trong. Cảm nhận được tâm ý của người sử dụng, Yêu Lân cũng phát ra thanh âm khinh minh, giống như một lời đáp lại.

- Đến đây đi, muốn được đến thân thể này, ngươi cũng phải trả giá chút đại giới mới được!

Cũng không tiếp tục làm ra phòng thủ tiêu cực, mặc dù Minh Diệu biết rõ trường thương trong tay Adam càng thêm cường đại so với lúc trước, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ xông tới.

Yêu Lân mạnh mẽ chém ngang thân thương, bám theo một mảnh quang mang đủ màu, lực lượng thật lớn làm trường thương không thể không run rẩy lên.

- Hừ!

Adam khinh miệt dùng giọng mũi hừ lạnh một tiếng, liền nhảy lên không trung.

- Không ngờ còn có được lực lượng phản kháng, xem ra ta đã thật coi thường ngươi!

- Tên đáng thương, ngươi căn bản là không rõ một chuyện!

Minh Diệu dùng hết toàn bộ lực lượng, đi theo Adam nhảy lên không trung.

- Vô luận là thân thể này, hay là thế giới này, đều có những hồi ức không thể bỏ qua. Cũng bởi vì có hồi ức, cho nên bất kể là thân thể hay là thế giới chẳng hạn, làm sao có thể dễ dàng tặng cho tên nam nhân thích bội phản như ngươi!

Ngay khi Minh Diệu nhảy lên lấy đà, đã dùng tới lực lượng nổ mạnh. Ở trong nháy mắt hắn đã đuổi theo Adam. Yêu Lân lại chém vào trên thân thương, hơn nữa còn là cùng một vị trí.

- Hừ, nói nhiều lý do hơn nữa, cũng không thể thay đổi sự thật ngươi chỉ là kẻ yếu!

Adam lại ngăn chặn công kích của Minh Diệu. Hiện tại thế công của Minh Diệu rất mạnh, mặc dù đối với Adam mà nói cũng không được xem là uy hiếp gì lớn, nhưng hắn không muốn cùng Minh Diệu dùng cứng đối cứng. Thứ nhất hắn chỉ sợ trong công kích sẽ thất thủ làm hỏng thân thể của Minh Diệu, vì vậy có điều băn khoăn. Thứ hai hắn không muốn lãng phí quá nhiều khí lực trên người Minh Diệu. Hắn nhìn ra được Minh Diệu hiện tại bất quá chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi, loại thế công này cũng không thể kéo dài được bao lâu, rất nhanh Minh Diệu sẽ bị cạn kiệt linh lực mà ngã xuống.

Yêu Lân chém lên thân thương, vết rách trên thân kiếm càng thêm rõ ràng. Mặc dù linh kiếm đã thức tỉnh kiếm hồn, nhưng vẫn không cách nào đối kháng cùng binh khí sát thần trong truyền thuyết. Cổ tay Minh Diệu vừa dùng lực, Yêu Lân dừng trên thân thương, hắn lợi dụng nguyên lý tụ lực của thân thương cả người đều nhấc lên, Adam thấy trước ngực Minh Diệu bị mở rộng, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, trực tiếp vung quyền hướng ngay ngực Minh Diệu đánh tới.

Chỉ là không hề nghĩ đến, Minh Diệu lại buông Yêu Lân trong tay, trực tiếp dùng tay bắt lấy cổ tay Adam. Hắn cầm cổ tay Adam, thân thể vươn tới trực tiếp quấn lên người hắn.

- Lực lượng cuối cùng của ta, đều tiếp nhận tất cả đi!

Nhắm ngay hậu tâm của Adam, Minh Diệu vung lên nắm tay bao vây Kim Quyết hung hăng đánh tới.

Adam căn bản không hề dự đoán được Minh Diệu lại còn có được lực lượng lớn như vậy, nhất thời sơ ý hậu tâm bị đánh trúng, lập tức rơi xuống đất, lực đánh thật lớn lại làm cho hắn bị dội lên khỏi mặt đất.

- Vẫn chưa xong đâu!

Minh Diệu ở giữa không trung xem trúng thời cơ, dùng chân giẫm lên một cột sắt, thân thể lập tức rơi xuống thật nhanh. Hắn vượt qua khỏi Yêu Lân cũng đang rơi xuống, đem nó nắm chặt trong tay. Thân kiếm màu đỏ sậm của Yêu Lân lại phát ra hồng sắc quang mang chói mắt, sáng rực cả căn phòng, cùng Minh Diệu lao về hướng Adam.

Quang mang chớp qua, trên mặt đất xuất hiện một khe nứt thật lớn, sâu không thấy đáy. Mà ở địa phương Minh Diệu đi qua, toàn bộ cột sắt đều bị cắt thành hai nửa ngay trung gian thật chỉnh tề, chậm rãi chảy xuống, nhìn qua chẳng khác gì miếng bơ bị dao tước gọn gàng. Một cây trường thương bao phủ hoa văn đỏ tươi xoay tròn trên không trung vài vòng, cắm sâu trên mặt đất không ngừng run rẩy lên, phát ra thanh âm ong ong. Đường vân màu đỏ trên thân thương dần dần ảm đạm xuống, đầu thương màu đen ở trong không khí dần dần hóa thành bụi bặm, theo gió phiêu tán.

- Thật xin lỗi, Yêu Lân!

Nhìn thấy Yêu Lân che kín vết rách, Minh Diệu xin lỗi nói. “Đinh” một tiếng vang giòn, Yêu Lân trong tay Minh Diệu hoàn thành xong sứ mạng cuối cùng của mình, từng đoạn từng đoạn vỡ vụn ra, hóa thành vô số mảnh nhỏ trong suốt, rụng rơi trên mặt đất. Hiện tại trong tay Minh Diệu chỉ còn lại một đoạn chuôi kiếm ngắn ngủn.

- Ta thay đổi chủ ý!

Trong khói bụi, truyền đến thanh âm tức giận của Adam:

- Chờ sau khi ta chiếm cứ thân thể của ngươi, ta muốn đem linh hồn của ngươi hủy diệt hoàn toàn, ngay cả chút dấu vết cũng không lưu!

- Vậy ta còn thật sự phải cảm ơn ngươi!

Hai chân Minh Diệu mềm nhũn, hoàn toàn vô lực đứng thẳng, trực tiếp nằm ngã trên mặt đất:

- Ít nhất như vậy ta cũng không cần chứng kiến cảnh tượng tận thế tàn nhẫn kia!

Minh Diệu cảm giác toàn thân vô cùng mệt mỏi, tựa hồ mỗi một bộ vị trên cơ thể đều đang run rẩy, hoàn toàn thoát lực. Hiện tại dù hắn có muốn đứng lên chạy trốn cũng vô cùng khó khăn. Hắn run rẩy lấy ra hộp thuốc lá trong túi, từ bên trong rút ra một điếu cuối cùng ngậm lên môi, đem hộp thuốc lá vò thành một cục tiện tay ném sang một bên.

- Ba!

Một tiếng vang, châm vào điếu thuốc. Làn khói nhẹ bay lên, Minh Diệu dùng sức rít sâu một hơi. Có rất nhiều việc cũng giống như hút thuốc, mặc dù biết cuối cùng không có kết cục gì tốt, nhưng vẫn nhịn không được muốn đi làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK