Mục lục
U Minh Trinh Thám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đội hình cảnh khu vực này cách cư xá Minh Diệu đang ở cũng không xa, đi qua mấy con phố đã đến, trên hành lang mấy cảnh sát hình sự đang bận rộn đi lại không ngừng.

- Thật ngại quá, cho hỏi thăm đại tỷ đầu của các anh đang ở đâu vậy?

Minh Diệu kéo tay một cảnh quan còn trẻ tuổi hỏi thăm.

- A, đội trưởng sao, anh tìm nàng có chuyện gì vậy, hôm nay có một vụ án thật kỳ quái, nàng đang bận, cần tôi giúp anh tìm nàng không?

Cảnh quan trẻ tuổi nhìn qua hẳn mới vừa chuyển tới, cũng không nhận ra Minh Diệu, nhưng nhìn Minh Diệu tựa hồ rất quen thuộc với người lãnh đạo trực tiếp, tự nhiên không thể quá lãnh đạm.

- Không cần, chính tôi đi tìm cô ấy là được, cô ấy đang ở đâu?

Minh Diệu không muốn phiền phức, huống chi có nhiều thứ không tiện nói ra trước mặt người khác.

Cảnh quan trẻ tuổi nghiêng đầu nhìn Minh Diệu một chút, có chút không chắc, người này biết người lãnh đạo trực tiếp lại còn có bộ dạng như rất quen thuộc, nhưng có vài nơi trong cục cảnh sát không phải là ai cũng có thể đi được.

- Tiểu Trương, để cho tôi, chúng tôi quen nhau.

Một người trung niên gầy gò mặc áo khoác trắng đeo mắt kính đi tới.

- A, Cung pháp y, các vị biết nhau sao, vậy tôi đi làm việc đây.

Tiểu cảnh quan họ Trương thấy nhân vật đứng đầu khoa pháp y của cục cảnh sát quen thuộc với người thanh niên kia, liền yên tâm đem Minh Diệu giao lại cho Cung pháp y sau đó liền xoay người đi làm việc.

- Anh đã đến rồi, tôi biết ngay nhất định là có chuyện phiền toái. Tìm Từ Mẫn đúng không, đi thôi.

Cung pháp y thân thiết ôm bả vai Minh Diệu đi xuống lầu.

- Có vụ án gì mà kỳ quái vậy? Mỗi lần anh tới đều không đơn giản tìm người uống trà ăn cơm hay nói chuyện phiếm đơn giản như vậy đâu.

Mặc dù Cung pháp y tuổi tác cũng không lớn lắm, nhưng là một nhân tài của phân cục cảnh sát, có mấy vụ án các đồng nghiệp tìm không ra chứng cớ, nhưng lại để cho hắn tìm được điểm đột phá, cho nên trong cục cảnh sát vẫn thường xuyên nhờ vả hắn, trong đó có mấy lần Minh Diệu cũng giúp đỡ, thường xuyên qua lại nên mọi người đều rất quen thuộc.

- Là vụ án sáng nay trong cư xá ở đường dành riêng cho người đi bộ có một cô gái tự sát, nhà của nàng nằm bên trên tầng lầu nhà tôi, tôi muốn tới xem một chút.

Minh Diệu cũng không hề giấu diếm, mọi người biết rõ về nhau, nói không chừng có thể từ chỗ Cung pháp y nhận được chút tình báo.

- Ân, vụ án này tôi có nghe nói, nhưng người khám thi không phải tôi, báo cáo cặn kẽ tôi không rõ lắm, tôi và anh cùng đến xem đi.

Cung pháp y đẩy ra cửa phòng đặt xác.

Một cỗ gió lạnh thổi tới, Minh Diệu rùng mình.

- Tôi tình nguyên sống chung một chỗ với nữ quỷ xinh đẹp như tiểu Ngọc suốt một năm cũng không nguyện ý cùng người chết ở chung một phút đồng hồ.

Một nữ cảnh sát hình sự đang xem báo cáo, mái tóc ngắn ngang tai nhìn qua vô cùng anh tư hào sảng, nghe thấy tiếng động ở cửa liền xoay đầu lại.

- Anh tới là vì cô gái này sao, vừa lúc tôi đang muốn tìm anh đây, như vậy đỡ mất công tôi phải qua đó.

- Từ Mẫn, có phát hiện gì à?

Mấy ngày không gặp, Minh Diệu phát hiện vành mắt Từ Mẫn đen sẫm, nhất định suốt mấy ngày đã không được chợp mắt.

- Cô lại mất ngủ mấy ngày đây?

- Không có biện pháp thôi.

Từ Mẫn hoạt động bả vai một chút, có chút đau nhức nhăn mặt.

- Mới vừa kết xong vụ án cướp bóc kia, hôm nay liền xảy ra chuyện, cô gái này ở ngay tiểu khu nhà anh, anh biết gì không?

- Không biết, nàng mới vừa đưa đến, tôi còn chưa nhìn thấy, có thể cho tôi xem thi thể không?

Hiện tại Minh Diệu cũng không hiểu chuyện này ra sao, còn chưa tìm hiểu được rõ ràng hắn cũng không muốn nói quá nhiều.

Từ Mẫn quan sát hắn, nàng biết Minh Diệu sẽ không vô duyên vô cớ quan tâm tới vụ án của hàng xóm, nhưng cũng không nói rõ ràng.

- Cũng tốt, vừa lúc có Cung pháp y tại đây, nói không chừng sẽ nhìn ra được chút gì.

Một cỗ nữ thi lẳng lặng nằm trên bàn mổ, sắc mặt tái nhợt có chút dọa người.

- Tôi vừa xem xong báo cáo, rất kỳ quái.

Cung pháp y vuốt vuốt sống mũi của mình, mỗi lần hắn suy tư thường xuyên có thói quen như vậy.

Minh Diệu nhìn vào mặt nữ thi, cảm giác có cỗ hắc khí phiêu tán chưa tan, có người có trong phòng nên hắn cũng không tiện hỏi Hoài Tố, dù sao thân phận đối ngoại của hắn là thám tử tư mà không phải thần côn.

- Để chờ đi ra ngoài hỏi lại xem sao.

Minh Diệu vỗ vỗ miệng túi áo đựng nhẫn ngọc, để Hoài Tố chú ý.

- Anh nhìn tay phải của nàng xem.

Từ Mẫn đi tới bên cạnh chân nữ thi.

- Trên cổ tay có bảy vết thương, mỗi một đao đều rất sâu, đây không phải vì do dự mà cắt nhiều lần như vậy. Hơn nữa chúng tôi đã hỏi chồng của cô ấy, nàng cũng không thuận tay trái, vậy tại sao lại dùng tay trái tự sát?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK