Mục lục
U Minh Trinh Thám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Được, ta biết rồi.

Nghe được hai chữ "động thủ", Mị không khỏi hai mắt sáng ngời:

- Xác định kế hoạch không có cạm bẫy gì chứ?

- Hẳn là sẽ không.

Đem mọi chuyện suy nghĩ lại cẩn thận một lần, Minh Diệu gật đầu, tiếp đó vừa cười vừa nói:

- Không thành vấn đề, một hoàn khố đệ tử mà thôi, không cần dùng trí tuệ gì lớn, chút thông minh là được.

- Tốt lắm.

Mị gật đầu:

- Trời tối ta liền xuất phát.

Lão bản bỏ mình, mà thân là nhân vật số 2, Diệp Trọng cũng chẳng biết đi đâu, cả yêu tộc mất đi người chỉ huy cũng loạn thành một đoàn. Bởi vì cũng không biết có người đang giám thị hay không, nên Mị cũng không dám gióng trống khua chiêng thu nạp bại binh tàn tướng, mà là đang âm thầm liên lạc bộ tộc Hồ yêu vốn lệ thuộc dưới trướng phụ thân. Thân là một trong Tam tài tướng của tổ chức, dưới tình huống lão bản và phó thủ lĩnh không ở đây, Mị coi như là lãnh đạo tối cao. Hơn nữa phụ thân nguyên bản chính là tộc trưởng bộ tộc Hồ yêu. Nên những người này sử dụng càng thêm thuận tiện.

Minh Diệu từ chỗ Lilith trở về đã gần một tháng. Mấy ngày nay, mấy người sinh sống thật ra cũng rất yên bình. Cũng không có người tìm tới cửa. Chỉ là thế giới bên ngoài tựa hồ cũng không thái bình như vậy. Trong thời gian một tháng ngắn ngủi, chỉ cần mở TV là thấy đưa tin thiên tai nhân họa. Các quốc gia đều không yên ổn, địa chấn, sóng thần, mưa lớn, bệnh tật, chiến tranh, náo động không ngừng. Mà Trung Quốc càng là thiên tai liên tiếp. Bởi tai nan nhiều lần xảy ra, vì vậy liền có người bắt đầu rải rác tin đồn tận thế.

Chỉ là Minh Diệu biết, mấy ngày này thiên tai nhân họa tuyệt đối không phải đơn thuần là trùng hợp. Cũng không phải tận thế gì cả, mà là có kẻ quấy nhiễu hướng đi của cả thế giới. Trong mắt hắn, trong thế giới hắc bạch kia, thế giới đang tiến về phía con đường đã hoàn toàn hỗn loạn. Chỉ là hắn nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra là vật gì.

Có thể có lực lượng như vậy, thậm chí so với Lilith thời kỳ toàn thịnh còn muốn lợi hại hơn.

Thế nhưng hiện tại hắn cũng mặc kệ tỉ mỉ nghiên cứu mấy thứ này, bởi những tai họa này là bởi vì linh lực quấy rối tạo thành. Do đó các quốc gia có tổ chức Linh Năng Lực Giả duy trì, những tai họa này còn có thể bảo trì trong phạm vi tiếp thụ được. Mà ở quốc nội Trung Quốc bởi quần long vô thủ, do đó đã bị nguy hại nghiêm trọng. Hiện tại hắn muốn làm chính là mau chóng đem căn nguyên hỗn loạn diệt trừ, thứ nhất có thể để thần quái hiệp hội lại hoạt động chống lại phá rối. Thứ hai hắn cũng không cần phải lén lún trốn ở chỗ ẩn thân. Ngay cả mua hộp thuốc cũng phải để Mị lén ra ngoài mua.

- Hẳn là cũng đến lúc rồi...

Minh Diệu nhìn cuốn lịch treo tường, tại ngày kia nặng nề vẽ một bút.

Màn đêm buông xuống, ăn xong cơm tối không tính là phong phú, nhưng lại ấm áp, Minh Diệu mặc vào áo ba lỗ, tỉ mỉ kiểm tra lại đồ vật.

- Minh Diệu, ngươi và tỷ tỷ đi ra đi sao?

Diệp Tiểu Manh hỏi.

- Lúc nào trở về?

- Mị ra ngoài giúp ta làm một chuyện, làm xong rất nhanh sẽ trở lại. Mà mấy ngày nay ta cũng không về, ngươi và A Trạch còn có Alie phải ở trong nhà, không được chạy linh tinh, biết chưa?

Trái lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Diệp Tiểu Manh.

- Chờ ta trở lại, chúng ta có thể về nhà.

- Ừm, ta chờ ngươi trở lại.

Tuy rằng Minh Diệu cũng không có nói hắn rốt cuộc muốn đi đâu, khi nào trở về.

Thế nhưng Diệp Tiểu Manh vẫn cười nhu thuận gật đầu. Nàng không cần Minh Diệu giải thích nhiều, nàng chỉ cần biết là hắn nhất định có chuyện quan trọng phải làm. Mà nàng phải làm chính là nghe lời hắn, không gây thêm phiền phức cho hắn là được.

- Thực đáng yêu.

Minh Diệu cười vỗ vỗ đầu Diệp Tiểu Manh.

- Như vậy ta cần phải làm gì?

Alie mặc áo ngủ vẫn còn buồn ngủ, mở miệng hỏi. Tuy rằng bên ngoài đã là ban đêm, nhưng đối với Huyết Tộc mà nói, đây chỉ là sáng sớm mà thôi. Vết thương trên người sớm đã khỏi hẳn, chỉ là vì không có bổ sung máu, nên nàng có vẻ suy yếu.

- Giúp ta chiếu cố Tiểu Manh. Chờ ta trở lại.

Minh Diệu cười khoát khoát tay, cùng Mị xoay người rời khỏi.

- Ngươi cũng phải cẩn thận một chút.

Chỗ cửa, Mị đột nhiên nói với Minh Diệu. Dưới bóng đêm, Mị mặc một thân y phục đen kịt, cả người hầu như đều dung nhập vào bóng tối, nhưng đôi mắt chớp động lóe sáng.

- Yên tâm, trừ phi ta nguyện ý, bằng không không có mấy người có thể đả thương ta được.

Minh Diệu mỉm cười, hai người ở trong bóng đêm phân ra mỗi người một ngả.

Từ chỗ góc đường nhô ra, cách đó không xa là phân bộ của hiệp hội. Công tác an toàn của hiệp hội tựa hồ cũng không phải nghiêm mật như hắn tưởng tượng. Xem ra liên tục cần xử lý tai họa, lại thêm phái đại bộ phận nhân viên ra tìm kiếm tung tích của mấy người Minh Diệu, nhân thủ của Trần Lam sớm đã không còn. Đối với an toàn của hiệp hội, tự nhiên cũng thả lỏng. Dù sao không có ai lại đem chủ ý đánh lên phân bộ của hiệp hội. Nhưng Minh Diệu lại là ngoại lệ.

Tuy nói công tác cảnh giới buông lỏng rất nhiều, nhưng chung quy cũng buông bỏ đến nỗi để người ta ngênh ngang từ đại môn trực tiếp đi bộ vào bên trong. Tuy rằng thoạt nhìn chỉ có cửa lớn, phòng thường trực còn sáng đèn, thế nhưng Minh Diệu biết nhất định còn có người từ một nơi bí mật gần đó làm công tác cảnh giới. Tuy rằng loại trạm gác ngầm này không phải theo dõi thời gian dài rất khó nắm bắt vị trí cụ thể, nhưng đối với hắn mà nói lại là dễ dàng.

Thế giới trong mắt Minh Diệu chỉ còn lại có hai màu đen và trắng. Trên người những Linh Năng Lực Giả làm trạm gác ngầm kia phát ra linh khí trong mắt Minh Diệu căn bản là đèn đường dùng để chiếu sáng, lại rõ ràng. Hắn tính toán đúng thời gian, thừa dịp hai trạm gác ngầm ánh mắt giao nhau lưu lại một kẽ hở, bay nhanh qua tường của hiệp hội, tiến nhập đại viện, sau đó chui vào trong bụi cỏ.

- Lầu hai có một chút phiền phức...

Ẩn thân trong bụi cỏ, Minh Diệu tìm kiếm cơ hội có thể đột nhập đại lâu hiệp hội. Chỉ là có trạm gác ngầm đứng ở lầu hai của hiệp hội, tầm nhìn trống trải. Mà từ vị trí Minh Diệu đang ẩn thân đến đại lâu hiệp hội có một bãi đỗ xe rộng rãi, căn bản không có chỗ trốn, chỉ cần vừa ra khỏi sẽ bị trạm gác ngầm kia phát hiện tung tích. Minh Diệu ngẫm lại quyết định đả thảo kinh xà, dẫn dắt lực chú ý của trạm gác ngầm kia.

Minh Diệu từ trên mặt đất nhổ mấy gốc cỏ, cẩn thận rót vào linh lực. Sau khi được Lilith giải trừ trói buộc đối với nhân loại, Minh Diệu hoàn toàn không cần dựa vào phù chú làm môi giới cũng có thể sử dụng Ngũ Hành Chi Thuật. Đỡ cho hắn mỗi lần ra ngoài đều phải mang theo một đống phù chú phiền phức. Chỉ là có chút di chứng nho nhỏ.

Hắn còn không thể hoàn toàn tùy tâm sở dục khống chế được đối với cổ lực lượng này.

Khi linh lực phát ra, có chút phiền toái nhỏ. Giống như là một tên ăn mày đột nhiên nhận được giải thưởng lớn, đối với xài tiền ra sao cũng không có khái niệm gì.

Mấy gốc cỏ xanh nhạt dưới linh lực khu động, chậm rãi biến dài ra, dần dần hình thành hình dạng một con mèo. Cho dù là ban ngày thoạt nhìn thứ này liếc mắt sẽ bị nhận ra, nhưng đây là ban đêm, nếu như không nhìn kỹ, cùng một con mèo đen không có gì khác nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK