Mục lục
U Minh Trinh Thám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Anh có thể không cần phải dài dòng như vậy hay không?

Ada thật sự không sao chịu nổi, lớn tiếng kháng nghị nói:

- Trước kia Tiểu Manh nói với tôi mỗi lần nàng cần đi ra ngoài anh sẽ lập tức biến thân thành Đường Tăng mà tôi còn chưa tin, lần này tôi thật sự đã tin rồi!

- Tôi chỉ là xác nhận một chút mà thôi!

Minh Diệu thản nhiên nhún nhún vai, nói:

- Miễn cho vì món đồ vật nào đó mà cô bỏ quên trong trang viện, đến lúc đó chúng ta còn phải quay trở lại để lấy!

- Đi nhanh đi, bằng không sẽ không kịp chuyến bay!

Ada bất đắc dĩ thở dài, đẩy mạnh Minh Diệu vào trong xe đóng ập cửa, xe lại chạy nhanh về hướng sân bay.

- Lần này là thật phải rời đi rồi!

H dìu Lana còn suy yếu nhìn Ada nói:

- Tuy rằng trước đó đã nói qua, nhưng tôi nghĩ muốn nói thêm lần nữa, cảm ơn cô!

Burrell thú tội của mình không chút giấu diếm, hơn nữa thái độ còn thật cứng rắn, tựa hồ chuyện mình giết người chưa thành không phải là việc xấu xa gì mà chỉ là một việc vô cùng quang vinh. Hiềm nghi mưu sát của Lana đã được giải tỏa, sau khi nộp xong tiền phạt cũng đã được thả ra. H tự mình đến ủy viên hội phân bộ đón Lana trở về nhà. Không thể không nói, H rất có tài năng dỗ dành thiếu nữ, ban đầu vừa mới gặp lại Lana vẫn còn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng với hắn, nhưng chỉ sau mười mấy phút đồng hồ ngắn ngủi khi quay về tới trang viện, lúc xuống xe nàng cũng đã thay đổi thái độ rúc vào trong lòng H.

- Wiln tiểu thư, Minh Diệu tiên sinh, thật sự vô cùng cảm tạ hai người!

Sắc mặt Lana vẫn còn có chút tái nhợt, nhưng tinh thần rất tốt, trên mặt cũng hiện lên nụ cười hạnh phúc. Nàng có chút áy náy nhìn qua Ada:

- Wiln tiểu thư, lần trước ở bệnh viện thái độ của tôi đối với cô thật sự là không tốt, thật tình xin lỗi cô!

- Những chuyện nhỏ nhặt như vậy không cần để mãi trong lòng.

Ada cười cười:

- Hết thảy đều là quá khứ, đây là một sự bắt đầu mới!

- Đã đến giờ rồi!

Minh Diệu nhìn đồng hồ nhắc nhở.

- Chúng tôi phải đi!

Ada nhìn Lana nói:

- Chúc hai người hạnh phúc!

- Chúng tôi sẽ, cảm ơn cô!

Lana rúc vào lòng H, mỉm cười gật đầu.

H cùng Lana đứng ngay cửa ra máy bay, nhìn thấy Minh Diệu cùng Ada biến mất sau cửa, mới buông tay xuống.

- Cất cánh đi, mau nhanh cất cánh đi!

Minh Diệu vừa cài dây an toàn vừa lầm bầm than thở.

- Làm sao vậy, đến thời gian cũng không thấy anh khẩn trương như thế!

Ada nhìn Minh Diệu khó hiểu hỏi.

- Không có gì, có chút lo lắng cho Tiểu Manh mà thôi!

Minh Diệu nói:

- Hơn nữa tôi có một loại dự cảm vô cùng kỳ quái!

- Dự cảm? Dự cảm gì vậy?

Ada hỏi.

- Tôi cảm giác còn có chuyện gì đó, hoặc là có người nào đó không muốn cho tôi về nhà!

Minh Diệu nói:

- Tôi luôn có loại cảm giác rốt cục sẽ có người tranh thủ trước khi cất cánh ngăn cản tôi đi về!

- Có thể do vụ án lần này thật sự quá phức tạp, anh đã mệt mỏi quá độ cho nên mới sinh ra ảo giác đi.

Ada cười nói:

- Không cần khẩn trương như thế, sự tình đã được chúng ta giải quyết viên mãn, tiền thù lao anh cũng đã lấy được. Còn vài phút nữa máy bay sẽ cất cánh, còn có người nào lại chạy tới kịp ngăn cản anh trở về đây.

- Tôi cũng không biết!

Minh Diệu lắc lắc đầu:

- Tôi cũng cảm thấy có vẻ kỳ quái, nhưng tôi luôn đối với loại phương tiện giao thông như máy bay có chút lo lắng!

Máy bay trượt nhanh trên đường băng, gia tốc, chậm rãi lên không. Thẳng đến khi trong loa truyền ra thanh âm thông báo có thể cởi dây an toàn, Minh Diệu mới thở ra một hơi thật dài, thả trái tim rơi xuống.

- Anh xem, tôi đã nói là do ảo giác của anh mà thôi.

Ada tháo dây an toàn, nhìn Minh Diệu nói:

- Nào có ai sẽ đi ngăn đón máy bay không cho nó cất cánh, anh lại không phải là đào phạm của FBI gì đó…

- Tiếp qua mấy giờ là có thể về nhà!

Minh Diệu gật gật đầu:

- Vụ án lần này đích thật làm cho đầu óc của tôi choáng váng…

- Không thể nha! Còn chưa thể về nhà đâu nha…

Thanh âm của Alie đột nhiên xuất hiện trong đầu Minh Diệu.

- Ân?

Minh Diệu bị giật mình hoảng sợ.

- Alie? Bây giờ là ban ngày a, cô không cần ngủ sao?

- Bề bộn nhiều việc đây, làm gì có thời gian được ngủ!

Alie nói:

- Hiện tại Lilith điện hạ muốn gặp anh đó…

- Di? Gặp tôi sao? Chuyện gì?

Minh Diệu kỳ quái hỏi:

- Hiện tại? Hiện tại tôi đang ở trên máy bay a, tôi làm sao ở trước mặt công chúng xuất ra ma pháp trận để đi đây…

- Nga, việc này anh không cần lo lắng, giao cho tôi là được!

Thanh âm của Lilith cũng vang lên trong đầu Minh Diệu.

- Chuẩn bị cho tốt nga, một, hai, ba!

- Chuẩn bị cái gì…A!

Minh Diệu còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác chiếc ghế dưới mông biến mất, cả người trực tiếp rơi xuống.

- Minh Diệu, lần này anh trở về…Minh Diệu?

Ada xoay đầu lại, vừa định nói chuyện với Minh Diệu lại phát hiện chỗ ngồi của Minh Diệu đã trống rỗng, không biết Minh Diệu đã đi nơi nào.

- Tiểu thư, xin hỏi cô có thấy được vị tiên sinh luôn ngồi bên cạnh tôi đã đi đâu không?

Ada gọi một nữ tiếp viên vừa đi ngang qua dò hỏi.

- Tiên sinh?

Tiếp viên hàng không mang theo nụ cười chức nghiệp trên mặt nói:

- Vị tiểu thư này, xin hỏi cô có phải nhớ lầm hay không, chỗ ngồi này vốn không có ai cả, luôn trống không từ đầu đến cuối a?

- Trống không?

Ada lặng người một thoáng, nàng nhớ tới dự cảm của Minh Diệu, chẳng lẽ…

- Đau quá đi, đau quá…

Minh Diệu xoa xoa bờ mông đau điếng, cau mày nói:

- Lại đem tôi từ hơn ba vạn thước Anh trên bầu trời cao trực tiếp ném xuống, cô thật không sợ tôi bị ngã chết hay sao?

- Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không chết!

Lilith mang theo nụ cười trên mặt thản nhiên nói:

- Tối đa có chút đau mà thôi!

- Tới tìm tôi để làm chi vậy, nói nhanh lên một chút!

Minh Diệu không có biện pháp gì với nữ ác ma có gương mặt thiếu nữ với bộ ngực to trước mặt, nói:

- Tôi còn đang vội vã quay về nhà đây!

- Có một việc muốn ủy thác cho anh!

Alie đứng bên cạnh Lilith mở miệng nói:

- Là một chuyện vô cùng trọng yếu!

- Không thể nào, chuyện mà ngay cả cô cũng không làm được, tôi làm sao làm nổi?

Minh Diệu hoảng sợ nhìn Lilith nói:

- Làm ơn đi, cô là bán thần, tôi chẳng qua chỉ là một nhân loại có chút linh lực mà thôi a!

- Chuyện này có khác nhau.

Lilith nói:

- Việc quá dễ dàng thì tôi không hứng thú, chỉ nhấc ngón tay đã có thể đem sự tình giải quyết, vậy còn niềm vui gì đáng nói!

- Tôi cũng không phải món đồ chơi của cô, tôi cự tuyệt!

Minh Diệu đứng dậy:

- Tôi phải về nhà, cửa ở đâu?

- Không có cửa đâu!

Lilith không chút hoang mang cười nói:

- Nếu như anh không đáp ứng, anh không thể quay về nhà nha!

- Làm ơn đi, chị cả. Đừng đùa tôi được không?

Minh Diệu dở khóc dở cười nói:

- Tôi phải về nhà!

- Tôi biết, anh đang lo lắng cho tiểu sủng vật trong nhà anh!

Lilith đứng lên, đi tới bên người Minh Diệu đẩy hắn ngồi xuống ghế.

- Yên tâm đi, tôi cam đoan, sủng vật nhà anh sẽ không có việc gì, hơn nữa trong lúc anh giúp tôi giải quyết việc vô cùng trọng yếu này, nàng sẽ không thiếu một sợi lông nào đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK