• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 25

Mặt trời đã ló ra khỏi tầng mây, ánh nắng xuyên qua cửa sổ mờ mờ, chiếu lên khuôn mặt Bạc Cận Ngôn. Chụp mắt màu đen che kín đôi mắt anh, chỉ để lộ sống mũi thẳng và bờ môi mỏng cong cong. Trông anh càng tuấn tú và cuốn hút.

Giản Dao nhìn chằm chằm Bạc Cận Ngôn. Nhớ đến những vết sẹo trên lưng anh mà cô nhìn thấy tối qua, Giản Dao bất chợt mềm lòng, cô cất giọng dịu dàng: “Anh mau nói đi.”

Bạc Cận Ngôn hỏi Phó Tử Ngộ: “Đến đâu rồi?”

Phó Tử Ngộ: “Sắp đến trạm thu phí.”

“Ừm.” Bạc Cận Ngôn tháo chụp mắt, ngồi thẳng người, quay sang Giản Dao: “Cuối cùng em cũng khiến tôi tiến hành báo cáo ở trạm thu phí như ý nguyện.”

Giản Dao nhớ đến vụ án lần trước, Bạc Cận Ngôn tự cao tự đại, sống chết không giải thích chi tiết vụ án trên trạm thu phí ở đường quốc lộ.

“Người đàn ông bị dính lời nguyền của trạm thu phí…” Giản Dao vui vẻ buông một câu.

Bạc Cận Ngôn từ tốn mở miệng: “Đầu tiên, trong nửa năm qua, Vương Uyển Vi bị một người nào đó dùng ma túy khống chế.

Cô ta viết trong nhật ký: “Sai lầm nối tiếp sai lầm”. Cô ta làm sai chuyện gì? Tất cả không ngoài mấy trường hợp bị lừa đảo, nhất thời kích động sử dụng ma túy hoặc phát sinh quan hệ tình dục. Vương Uyển Vi có viết câu “không thể chống lại số phận”, chứng tỏ đối phương nắm được điểm yếu của cô ta. Đối với loại phụ nữ tự ti hướng nội và thật thà như Vương Uyển Vi, điểm yếu nhiều khả năng là đoạn video hoặc hình ảnh quan hệ tình dục.

Thứ hai, người khống chế Vương Uyển Vi chỉ có thể trong ba người, Thẩm Đan Vi, Bùi Trạch hoặc Tiền Dục Văn.

Không phải Lâm Vũ Huyên, bởi vì chị ta tìm trăm phương nghìn kế đuổi việc hoặc thuyên chuyển Vương Uyển Vi.

Cũng không phải Châu Tần, bởi anh ta từng từ chối cô gái trẻ trung xinh đẹp. Hơn nữa, ngày nào anh ta cũng phải về trông con. Tôi nghĩ, anh ta rất khó có thể bỏ nhiều thời gian vào người khác.

Nhân viên của phòng 3 khách hàng lớn đều không thiếu tiền. Vì vậy, việc khống chế Vương Uyển Vi không phải nhằm mục đích trục lợi mà chỉ là thỏa mãn tính dục. Từ nhật ký của Vương Uyển Vi có thể thấy thủ đoạn của người đó tương đối lão luyện. Thông thường, loại người như thế nào mới tinh thông trò này? Quan hệ tình dục bừa bãi, hay ra vào chốn ăn chơi, rất quen thuộc với ma túy. Đương nhiên đối tượng cũng phải có bản lĩnh, không có nhân tính. Thẩm Đan Vi, Bùi Trạch và Tiền Dục Văn đều đáp ứng những điều kiện nói trên. Tiền Dục Văn tuy là gay nhưng cũng không loại trừ khả năng anh ta là người lưỡng tính. Do đó anh ta cũng đáng nghi.” (Gay: đồng tính nam)

Giản Dao không khỏi rùng mình. Không ngờ dưới vỏ bọc những con người tinh anh lại che giấu linh hồn tăm tối xấu xa như vậy. Họ dùng thủ đoạn bẩn thỉu để đối phó với đồng nghiệp, một cô gái yếu ớt. Đúng như Bạc Cận Ngôn nói, bây giờ cô không muốn tiếp xúc với đám người đó.

Bạc Cận Ngôn nói tiếp:

“Thứ ba, tuy Lâm Vũ Huyên không dính dáng đến người khống chế Vương Uyển Vi, nhưng chị ta cũng thừa dịp “giậu đổ bìm leo”, đồng thời che giấu một số sự thật nào đó.

Trong nhật ký, Vương Uyển Vi viết, cô tự dưng làm việc gì cũng không thuận lợi. Điều này chứng tỏ có người âm thầm giở trò sau lưng. Mà nhân vật có năng lực chỉ đạo hoặc ra hiệu ngầm các đồng nghiệp tẩy chay Vương Uyển Vi, chỉ có giám đốc phòng Lâm Vũ Huyên.

Tuy Lâm Vũ Huyên thuộc dạng nội tâm cô độc đến mức hơi biến thái, nhưng về phương diện công việc, chị ta luôn sáng suốt và giỏi giang, không đến mức đột nhiên vô duyên vô cớ nhằm vào một cô gái hiền lành hướng nội. Như vậy rất có khả năng, Vương Uyển Vi vì một chuyện gì đó đắc tội Lâm Vũ Huyên, nên Lâm mới tìm mọi cách đẩy cô ta khỏi phòng. Có thể là Lâm giở trò gian lận trên sổ sách, hoặc cuộc sống riêng của Lâm tồn tại vết nhơ, bị Vương Uyển Nhi tình cờ bắt gặp. Tuy nhiên, căn cứ vào nhật ký của Vương Uyển Vi, cô ta vốn không nhận thức ra điều đó. Về vấn đề kinh tế của Lâm Vũ Huyên, tôi sẽ nhờ Doãn Tư Kỳ điều tra. Còn về cuộc sống riêng, bảo văn phòng thám tử tư tiếp tục.

Thứ tư, theo tình hình trước mắt, kẻ có động cơ giết người chính là người khống chế Vương Uyển Vi. Nửa đêm mò đi tìm cô ta cũng là tên đó. Nhưng ba kẻ tình nghi đều có bạn cùng phòng. Buổi tối hôm đó trời mưa to, bất kể ai đi ra ngoài khi trở về cũng để lại dấu vết trong phòng, ví dụ như bùn đất, nước mưa…Hơn nữa đối tượng rời khỏi phòng một thời gian dài, làm gì có chuyện không bị phát hiện. Nhưng ngày hôm sau, bọn họ đều khai với cảnh sát, không một ai rời khỏi phòng. Vì vậy, người cùng phòng chắc chắn khai man để giúp hung thủ, người đó được gọi là tòng phạm.”

Khu nghỉ mát thuộc một địa điểm du lịch mới khai thác ở miền nam, đơn vị đầu tư chính là tập đoàn của Doãn Tư Kỳ.

Đây cũng là nơi Vương Uyển Vi qua đời.

Dưới sự hướng dẫn của trợ lý do Doãn Tư Kỳ cử đến, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao lên chiếc xe buýt nhỏ tới khu biệt thự. Bây giờ đang là giữa trưa, cả vùng núi một màu xanh biếc, địa hình nhấp nhô, thậm chí trên sườn núi xuất hiện dòng suối len lỏi. Các ngôi nhà trong khu nghỉ mát được xây dựng theo mô hình nguyên thủy, hòa lẫn vào thiên nhiên, phân bố không có quy luật.

Giản Dao và Bạc Cận Ngôn nhanh chóng tới đích.

Đây là một sườn núi bằng phẳng, năm gian nhà nằm san sát trên sườn núi. Tuy vị trí tương đối hỗn độn nhưng các ngôi nhà được thiết kế như nhau, đều quét sơn màu cà phê, mái nhọn, trước cửa có bậc cầu thang đá, đằng sau có sân nhỏ, được vây quanh bởi một hàng rào cây xanh thấp đến đầu gối, tạo thành cảnh sắc trang nhã và tinh tế.

Hung thủ gặp may. Khu nghỉ mát trên núi mới xây xong đầu năm nay, chưa đón khách bên ngoài, chỉ mấy lần tiếp đãi hội nghị nội bộ của công ty, nhiều trang thiết bị vẫn chưa hoàn thiện. Khu vực này tương đối hẻo lánh, chưa lắp camera giám sát, cũng không có người qua lại.

Sau khi xảy ra vụ án, Doãn Tư Kỳ đã ra lệnh phong tỏa khu biệt thự.

Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đi vào ngôi nhà đầu tiên, cũng chính là nơi ở của Vương Uyển Vi. Trong nhà không có gì đặc biệt, tất nhiên cũng không có dấu vết.

Từ sân sau đi ra ngoài, cách vài bước là cửa ra vào ngôi nhà của Châu Tần. Đi qua ngôi nhà này tới nơi ở của Tiền Dục Văn và Bùi Trạch. Khoảng cách của hai gian nhà này càng gần hơn. Từ phòng khách gian nhà của Tiền Dục Văn, có thể nhìn thấy rõ cả sân sau nhà Châu Tần.

Vì vậy ba gian phòng này nằm gần nhau. Thứ tự lần lượt là Vương Uyển Vi, Châu Tần và Tiền Dục Văn.

Ngôi nhà của Mạch Thần và Lâm Vũ Huyên nằm ở hai bên.

Giản Dao không phát hiện ra điều gì đặc biệt. Phòng của hai cặp đáng nghi nhất lại nằm cách xa nhà Vương Uyển Nhi nhất. Hơn nữa buổi tối hôm đó trời mưa to, dù có người đi lại bên ngoài chắc cũng khó bị phát hiện.

Lúc Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đi ra ngoài. Khu biệt thự xuất hiện mấy nhân viên giám định của bên công an.

Giản Dao rất bất ngờ. Cô không nghĩ Bạc Cận Ngôn âm thầm điều nhiều người đến nơi này. Thứ nhất do cách một thời gian dài, khả năng tìm thấy chứng cứ hay dấu vết là rất mong manh. Thứ hai, cô không nghĩ Bạc Cận Ngôn coi trọng phương diện khoa học, cô tưởng anh là người thích suy đoán một cách điên cuồng.

Bắt gặp thân hình cao lớn của anh đứng giữa sân, chỉ huy các nhân viên giám định đào chỗ này bới chỗ kia, Giản Dao mỉm cười.

Ừm, anh cũng không tồi, lúc cần điên cuồng thì điên cuồng, lúc nên chắc chắn thì chắc chắn.

Tuy nhiên, kết quả kiểm nghiệm sơ bộ không mấy lý tưởng. Nhân viên giám định không tìm thấy bất cứ vết máu nào trong phòng, dù là vết bắn tung tóe rất nhỏ.

Nhưng dưới mệnh lệnh của Bạc Cận Ngôn, các nhân viên giám định vẫn ngang nhiên đào đất trong khu vực, chứa đầy hai thùng lớn xách đi, vài ngày sau sẽ có kết quả giám định.

Trợ lý của Doãn Tư Kỳ dõi mắt quan sát đống hoang tàn, cất giọng khó xử: “Chúng tôi có nên…lấp hết chỗ này?”

Bạc Cận Ngôn điềm nhiên trả lời: “Chẳng cần thiết. Sau khi giám định xong, chúng tôi sẽ trả lại đất cho các anh.”

***

Vài ngày tiếp theo, Giản Dao sống rất thoải mái.

Bởi vì cần phải đợi kết quả giám định nên cô và Bạc Cận Ngôn tiếp tục “nằm vùng”. Bọn họ cả ngày chẳng có việc gì để làm. Giản Dao vốn định mở tài liệu nghiệp vụ để học thêm kiến thức, nhưng bộ não của cô chứa đầy thông tin vụ án, không có cách nào thích ứng với cảnh thái bình của xã hội hiện tại.

Bạc Cận Ngôn có phải cũng như vậy? Anh từ từ bước vào một thế giới khác, từ đó không thể quay đầu?

Ngoài ra, hàng ngày Giản Dao còn phải cùng ăn trưa với kẻ tình nghi. Buổi chiều cô lại vào phòng trà nước tán gẫu với bọn họ. Tất nhiên, cô cũng muốn tìm ra manh mối thông qua việc tiếp xúc với bọn họ. Nhưng đám người này đều là cáo già, làm sao có chuyện để lộ sơ hở.

Bùi Trạch thường lượn lờ xung quanh Giản Dao nhưng anh ta không chính thức tán tỉnh, mà có ý định lên kế hoạch mới hành động.

Giản Dao nghĩ thầm, mong anh ta đừng theo đuổi.

Kết quả chuyện gì đến sẽ đến, tối thứ sáu, Giản Dao đang cùng Bạc Cận Ngôn ăn cá sống tại một nhà hàng Nhật Bản, cô bất chợt nhận được điện thoại của Bùi Trạch.

Bây giờ là lúc thành phố bắt đầu lên đèn, trong căn phòng tràn ngập ánh sáng dịu dàng chỉ có Bạc Cận Ngôn và Giản Dao.

Nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, Giản Dao lập tức nói với Bạc Cận Ngôn: “Là Bùi Trạch.”

Bạc Cận Ngôn chau mày: “Nghe đi.”

Ở đầu kia điện thoại, ngữ khí của Bùi Trạch đầy ý cười: “Giản Dao, ngày kia em có thời gian không? Mọi người đến nhà tôi chơi, tự chuẩn bị đồ ăn. Lão Châu cũng dẫn con trai đến, em không được từ chối đâu đấy nhé.”

Giản Dao hơi ngẩn người: “Ngày kia đến nhà anh? Tôi…” Cô chưa kịp nói dứt câu, Bạc Cận Ngôn giơ tay giữ nút gọi điện thoại.

Anh mấp máy môi: “Đi đi!”

Giản Dao đắn đo. Đến nhà Bùi Trạch trong khi những người khác cũng có mặt đúng là cơ hội tốt để tìm hiểu bọn họ. Nhưng có thể là chốn nguy hiểm cũng không biết chừng.

Cô bịt ống nói, thì thầm: “Nhỡ tôi gặp nguy hiểm thì sao?”

Bạc Cận Ngôn liếc Giản Dao một cái bằng ánh mắt ngạo mạn, giống như cô vừa hỏi một vấn đề ngu xuẩn.

“Làm sao tôi có thể để em gặp nguy hiểm?” Anh nói nhỏ.

Giản Dao lại cầm di động, mỉm cười nói với người ở đầu bên kia: “Được, tôi sẽ đi. Mấy giờ? Ở đâu?”

***

Nửa đêm yên tĩnh, Giản Dao ôm hơn mười bộ quần áo, ném lên giường Bạc Cận Ngôn.

“Tôi nên mặc bộ nào?”

Bạc Cận Ngôn khoanh tay, quan sát một lượt đống váy áo và quần dài. Giản Dao tưởng anh sẽ cho ý kiến, nào ngờ anh mở miệng: “Em định bắt bộ não của tôi tưởng tượng hình dáng của em khi mặc những bộ đồ này? Xin lỗi, tôi không thạo vụ đó. Em mau mặc vào cho tôi xem.”

Bộ đầu tiên là áo phông màu trắng và quần dài màu gạo. Khi Giản Dao đi ra ngoài, Bạc Cận Ngôn ngồi trên ghế sofa, tay trái cầm cốc cà phê, tay phải cầm quyển sách. Anh ngẩng đầu, nhìn cô vài giây rồi kết luận: “Không được.”

Giản Dao chỉ còn cách đi thay bộ khác.

Mùa hè quần áo mỏng, muốn tìm bộ đồ có thể gắn máy camrea đầu lỗ kim và máy nghe lén sao cho không lộ liễu thật sự chẳng dễ dàng.

Giản Dao thay liền bốn năm bộ đồ. Lần nào Bạc Cận Ngôn cũng quan sát cô từ đầu đến chân một lượt, thỉnh thoảng còn kêu cô quay một vòng, để xem sau lưng có chỗ nào thích hợp lắp máy nghe lén. Giản Dao có cảm giác cô là một người mẫu, trình diễn dưới đôi mắt xét nét của boss. Điều này khiến hai má cô dần nóng ran. Cô âm thầm ảo não. Bởi vì đến nhà Bùi Trạch nên cô cố tình chọn mấy bộ đồ mua từ thời sinh viên, bây giờ đã rất lỗi thời. Nếu sớm biết phải diện trước mặt Bạc Cận Ngôn…cô đã chọn mấy bộ váy đẹp hơn.

Cuối cùng, Bạc Cận Ngôn quyết định một bộ váy cotton kẻ sọc nhỏ màu xanh da trời. Đầu camera nhỏ hình tròn màu đen gắn vào cổ áo hình chữ V, trông giống cái cúc lấp lánh. Máy nghe lén được gắn dưới ghim cài áo.

Tiếp theo là màn thử máy liên lạc. Việc này phiền phức một chút, bởi vì phải nhét vào tai Giản Dao.

Giản Dao ngồi trên một cái ghế vuông, Bạc Cận Ngôn đặt máy liên lạc cực nhỏ vào đầu ngón tay đi đến bên cô. Giản Dao có cảm giác bản thân biến thành một đặc công, cô hưng phấn chờ đợi anh gắn máy liên lạc.

Bạc Cận Ngôn ngồi xổm xuống, để bằng chiều cao với cô. Anh nhìn chằm chằm tai Giản Dao, hơi thở mát lạnh của người đàn ông phảng phất bên tai. Giản Dao cảm nhận thấy, đầu ngón tay mềm mại của anh chạm vào vành tai cô, khiến cô hơi tê tê, hơi nong nóng và nhồn nhột.

Một lúc sau, Giản Dao hỏi: “Anh đã bỏ xong chưa?”

“Chưa.” Bạc Cận Ngôn trả lời: “Ngón tay tôi không thể thò vào bên trong.”

Giản Dao cúi đầu quan sát. Ngón tay Bạc Cận Ngôn tuy rất dài nhưng thân hình anh vốn cao lớn nên bàn tay cũng không nhỏ.

Giản Dao đành cầm lấy máy liên lạc mini: “Để tôi tự làm.”

Giản Dao dè dặt đẩy máy liên lạc vào lỗ tai.

“Chắc không bị rơi vào bên trong đấy chứ?” Giản Dao hỏi.

“Rơi, vì vậy ngày kia em đừng có lắc đầu mạnh quá.”

“…Tôi sẽ chú ý.”

Sau khi thử một lượt thiết bị, Bạc Cận Ngôn còn đưa cho Giản Dao máy điện kích màu đen cỡ nhỏ để cô phòng thân.

***

Ngày hôm sau là thứ bảy, Bạc Cận Ngôn cả ngày không ở nhà, anh chỉ nói với Giản Dao đi sắp xếp một số việc. Đến sáng ngày chủ nhật, Giản Dao chuẩn bị xong xuôi mới xuống nhà anh.

Cô hơi căng thẳng: “Tôi đi đây.” Trước đó cô hỏi Bạc Cận Ngôn làm thế nào để bảo vệ cô? Anh chỉ nói: “Tôi sẽ tự sắp xếp, em không cần lo lắng vụ này.”

Bạc Cận Ngôn đang uống sữa đọc báo. Bắt gặp vẻ khẩn trương trên mặt Giản Dao, anh mỉm cười: “Đừng căng thẳng. Bọn họ không ngu ngốc đến mức giết chết em tại nhà riêng.”

Giản Dao hết nói nổi, có lời động viên nào như anh?

Giản Dao bắt taxi đến nhà Bùi Trạch. Lúc xuống xe, trong lòng vẫn hơi nơm nớp bất an, cô nói nhỏ: “Tôi đến rồi.”

“Ừ, tôi biết.” Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của Bạc Cận Ngôn. Giản Dao tưởng anh theo dõi qua camera đầu lỗ kim, ai ngờ anh nói tiếp: “Tôi ở sau lưng em.”

Giản Dao gần như quay người ngay lập tức. Cô nhìn thấy một chiếc Lexus màu đen, chính là chiếc xe Phó Tử Ngộ vẫn lái từ dòng xe cộ nhanh chóng dừng lại ở vị trí được đỗ xe bên lề đường. Sau đó, cánh cửa kính màu thẫm từ từ hạ xuống, một cánh tay đàn ông thò ra ngoài, gác lên cửa sổ. Anh muốn thông qua động tác này để báo hiệu cho cô biết sự tồn tại của anh.

Giản Dao cười tủm tỉm.

Sự sắp xếp của anh…chính là một bước không rời, theo cô đến đây?

Giản Dao cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng, mạnh dạn đi vào bên trong.

Sơ đồ năm ngôi nhà trong khu nghỉ mát:

 

Chương 26

Thật ra đi nhà Bùi Trạch ăn cơm nguy hiểm đến mức nào?

Trong lòng Giản Dao biết rõ không nguy hiểm. Như Bạc Cận Ngôn nói, chẳng có ai não tàn đến mức trắng trợn kêu một đồng nghiệp không phải thân thiết lắm đến nhà ăn cơm rồi ra tay sát hại.

Hơn nữa, nếu Bùi Trạch là hung thủ thật sự, hôm nay anh ta giở trò với cô, ngược lại sẽ trực tiếp tạo chứng cứ phạm tội.

Nhà Bùi Trạch là một căn hộ sang trọng, nội thất tinh tế và hiện đại. Phòng khách là cửa sổ toàn cảnh 270 độ, có thể ngắm cảnh đẹp của thành phố từ trên cao.

Giản Dao ngồi ở ghế sofa, tay cầm ly đồ uống, nhở nha nhấp từng ngụm nhỏ. Kể từ khi cô đặt chân vào căn hộ này, Bạc Cận Ngôn hoàn toàn im lặng, bất kể bọn họ đang thảo luận sôi nổi về anh.

Thẩm Đan Vi ngồi phía đối diện Giản Dao, chị ta nở nụ cười lành lạnh: “…Bạc tổng vẫn chưa có bạn gái à?”

“Tôi không rõ vụ đó.” Giản Dao trả lời.

Khóe miệng Thẩm Đan Vi cong lên: “Anh ta chưa bao giờ sai cô đặt hoa, mua quà, đặt nhà hàng cho bạn gái. Chứng tỏ anh ta chắc vẫn còn độc thân.”

Giản Dao cười cười không trả lời. Tiền Dục Văn và Châu Tần ngồi bên cạnh cũng cười. Bùi Trạch đang ở trong nhà bếp nghe câu chuyện liền góp lời: “Đan Vi, chị có hứng thú với anh ta? Không sợ thì lên đi.”

Thẩm Đan Vi phì cười một tiếng, không để tâm đến câu nói đùa của Bùi Trạch. Chị ta đảo mắt hai vòng, tiếp tục nhìn Giản Dao, miệng thốt một câu tương đối shock: “Không phải anh ta vẫn còn là trai tân đấy chứ?”

Giản Dao đang uống nước, suýt nữa bị sặc.

Đám đàn ông cười ha hả. Bùi Trạch ở trong bếp cất giọng phụ họa: “Theo tôi thấy đúng là như vậy.”

Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng của Bạc Cận Ngôn đột nhiên vang lên trong tai Giản Dao: “Vớ vẩn!”

Giản Dao liền cười tủm tỉm, khóe mắt cong cong.

Tiền Dục Văn tựa vào thành ghế, lên tiếng: “Cô đã thử bao giờ đâu mà biết Bạc tổng còn là trai tân?” Hôm nay anh ta mặc áo sơ mi đen bó sát, cổ tay và cổ áo có đường chỉ vàng, khiến thân hình với chiều cao trung bình của anh ta trở nên thẳng tắp. Anh ta cũng hoạt bát hơn lúc đi làm, không còn lạnh lùng, thậm chí còn tỏ ra hài hước…rất phù hợp với kết quả điều tra lý lịch của văn phòng thám tử tư.

Trước câu chất vấn của Tiền Dục Văn, Thẩm Đan Vi cầm ly đồ uống, ngậm ống mút, hờ hững trả lời: “Còn phải thử sao? Đàn ông và phụ nữ đói khát đã lâu đều bất bình thường. Bạc tổng và giám đốc Lâm đều là loại người toàn thân từ trên xuống dưới tỏa ra khí chất cấm dục mãnh liệt. Họ thường dùng những lời lẽ xoi mói khắt khe để che giấu sự bực bội trong nội tâm.”

Tiền Dục Văn và Bùi Trạch cùng cười ha hả. Lão Châu không nhịn được cười.

Thẩm Đan Vi lại liếc Giản Dao: “Cô cũng là phụ nữ, cô thấy tôi nói có đúng không?”

Giản Dao ngẫm nghĩ, trả lời thật thà: “Chị nói rất có lý.”

Vừa dứt lời, cô liền nghe thấy tiếng “hừ” khinh thị từ đầu kia truyền tới.

***

Trong lúc các nhân viên phòng 3 trò chuyện vui vẻ, Bạc Cận Ngôn ngồi trong chiếc Lexus, cửa xe đã đóng kín, tạo thành không gian khép kín và yên tĩnh.

Thành ghế của anh đã được hạ xuống, cả người anh nửa nằm nửa ngồi một cách thoải mái. Trên đùi Bạc Cận Ngôn đặt một cái laptop, màn hình phát hình ảnh từ camera nhỏ xíu gắn trên người Giản Dao.

Ghế lái phụ đặt một máy bộ đàm, vang lên tiếng thông báo ngắn gọn:

“Số 1 vào vị trí”

“Số 2 vào vị trí.”

“Số 3 vào vị trí.”

Cuối cùng, một giọng đàn ông nghiêm túc vang lên: “Giáo sư Bạc, tất cả mọi người đã vào vị trí, tạm thời chưa phát hiện ra điều gì bất thường.”

Bạc Cận Ngôn cầm máy bộ đàm, cất giọng nhàn nhạt: “Tiếp tục quan sát.”

Giản Dao đang trò chuyện cùng Châu Tần, đột nhiên nghe thấy tiếng động hỗn loạn. Trong lòng cảm thấy kỳ lạ nên cô đứng dậy đi nhà vệ sinh.

Giản Dao mở hết cỡ vòi nước. Trong tiếng nước chảy ào ào, cô hạ giọng hỏi Bạc Cận Ngôn: “Anh đang làm gì vậy? Hình như có rất nhiều người?”

Bạch Cận Ngôn đáp: “Chẳng phải tôi nói, tôi sẽ sắp xếp đâu vào đấy hay sao?”

Giản Dao lập tức hiểu ra vấn đề, hóa ra anh dẫn theo trợ thủ. Trong lòng cảm thấy yên tâm hơn, Giản Dao nói nhỏ: “Cám ơn anh…đã sắp xếp ổn thỏa như vậy.”

Bạc Cận Ngôn đáp rất nhẹ nhàng: “Khỏi cần cám ơn. Người có nội tâm bực bội đều thích làm việc ổn thỏa.”

Giản Dao: “…” Người đàn ông này thù dai thật.

Thức ăn chuẩn bị xong xuôi đã là ba bốn giờ chiều.

Món chính là tôm hùm và cua Đại Tuyết, bày mấy đĩa đầy bàn, nhìn đã muốn ăn. Giản Dao vừa ngồi xuống bàn tròn, cạnh Châu Tần, Bùi Trạch từ bếp đi ra, lập tức ngồi bên cạnh cô, đồng thời dặn Tiền Dục Văn bày thức ăn còn lại ra bàn.

Thẩm Đan Vi ở phía đối diện, nửa cười nửa không nhìn Bùi Trạch: “Bùi Trạch, vị trí của cậu có điều hòa thổi gió mát, tôi muốn đổi chỗ với cậu.”

Giản Dao mừng thầm, nhưng Bùi Trạch cười khẽ: “Chị tránh sang một bên, đừng quấy rối ở đây.”

Giản Dao mỉm cười, không lên tiếng.

Ăn một lúc, mọi người trò chuyện rôm rả. Tiền Dục Văn và Châu Tần kể chuyện công việc. Thẩm Đan Vi hưng phấn chơi đùa với con trai Châu Tần. Giản Dao yên lặng ăn đồ. Bùi Trạch hỏi nhỏ: “Tay nghề của tôi thế nào?”

Giản Dao mỉm cười với anh ta: “Rất tuyệt.”

Bàn ăn không lớn, ghế của hai người gần kề. Bùi Trạch nghiêng người, ghé sát tai cô nói nhỏ: “Tôi để mấy cái càng cua lớn nhất vào cái đĩa ngay trước mặt em.”

Giản Dao nhướng mắt, quả nhiên bên dưới đĩa đồ ăn có mấy càng cua lớn trông rất ngon lành.

“Cám ơn anh.” Giản Dao mỉm cười, dịch người sang một bên. Bùi Trạch không tiếp tục áp sát cô, anh ta nhìn cô chằm chằm, miệng cười cười: “Sao em lại đỏ mặt? Em dễ đỏ mặt đến thế sao?”

Thật ra Giản Dao rất ghét ngữ điệu của Bùi Trạch. Theo đuổi hay chòng ghẹo cũng vậy anh ta cứ bám dính khiến cô càng phản cảm.

Giản Dao không có kinh nghiệm yêu đương nên cô không hiểu, bản thân việc đàn ông ân cần niềm nở với phụ nữ không đáng ghét. Cô cảm thấy phản cảm, chỉ vì đối tượng không đúng mà thôi.

Nghĩ đến đại cục, Giản Dao đành cười cười: “Vậy sao? Có lẽ do tôi hơi nóng.”

Vài giây sau, Bùi Trạch đột nhiên cất cao giọng: “Giản Dao ngẩng đầu.”

Cô vô ý thức ngẩng đầu, liền thấy ánh đèn flash chớp nháy. Bùi Trạch bỏ điện thoại, điềm nhiên ăn đồ như không có chuyện gì xảy ra.

Giản Dao: “Anh làm gì vậy? Anh mau xóa đi.”

Bùi Trạch huýt sáo: “Đó là tự do của tôi.” Anh ta ngoảnh đầu cười với cô: “Bây giờ hiếm thấy con gái đỏ mặt. Dù thế nào cũng phải chụp một tấm làm kỷ niệm.”

Ăn cơm xong, Giản Dao lại đi nhà vệ sinh.

“Này.” Cô nói nhỏ.

“Gì?” Đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm của Bạc Cận Ngôn.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi bị Bùi Trạch chòng ghẹo, đồng thời bị Bạc Cận Ngôn chứng kiến từ đầu đến cuối bằng ánh mắt kiêu ngạo và xét nét của anh, Giản Dao có một cảm giác kỳ lạ. Lúc nãy cô đỏ mặt cũng vì nguyên nhân này.

Bạc Cận Ngôn lại mở miệng: “Chuyện gì?”

Giản Dao: “Khi nào vụ án kết thúc, tôi yêu cầu xóa ảnh trong điện thoại của Bùi Trạch.” Bất kể anh ta có phải là hung thủ hay không, cô cũng không muốn anh ta giữ ảnh chụp cô.

“Tất nhiên.” Bạc Cận Ngôn đáp.

Trong lòng Giản Dao nổi lên tia vui vẻ. Cô quay về phòng khách tiếp tục công việc “nằm vùng”.

Vừa đi vào, Giản Dao thấy Châu Tần một tay bế con trai: “Giản Dao, tôi về trước đây. Thằng bé còn phải tắm rửa và đi ngủ sớm.”

“Vâng… Chào cháu!” Giản Dao cúi thấp người, mỉm cười chào tạm biệt cậu bé.

Trò chuyện suốt một buổi chiều, Giản Dao phát hiện Châu Tần quả thực là một người cha dịu dàng ân cần, chăm sóc con trai chu đáo. Anh ta rất hòa nhã và cởi mở, tiếp xúc với anh ta là dễ chịu nhất.

Bốn người ở lại chơi “Tam quốc sát” một lúc, bên ngoài trời đã sẩm tối. (Tam quốc sát: một trò chơi online)

Thẩm Đan Vi nói: “Tôi đi đây, bạn trai đến đón, anh ta đã ở dưới nhà.”

Giản Dao cũng đứng dậy: “Tôi cũng về đây, không còn sớm nữa.” Bùi Trạch giơ tay kéo túi xách của cô: “Ở đây không tiện bắt xe, em đợi một lát, tôi sẽ lái xe đưa em về.”

“Tôi không sao, khỏi cần phiền anh.”

Bùi Trạch ôm túi xách của Giản Dao vào lòng, không trả lại cô: “Đại tiểu thư, tôi đi lấy chìa khóa xe ngay bây giờ, được chưa?”

Giản Dao bị anh ta chọc cười, cô gật đầu: “Được, vậy tôi làm phiền anh.”

Trong lúc hai người nói chuyện, Thẩm Đan Vi đã đóng cửa ra về. Ai ngờ Bùi Trạch lại giở quẻ: “Khoan đã, đợi Lão Tiền rửa bát trước, để đống bát đĩa sẽ bốc mùi.”

Lão Tiền cười khẽ: “Tôi dễ bị sai khiến như vậy sao?” Vừa nói, anh ta vừa liếc Giản Dao. Mặc dù cằn nhằn nhưng anh ta vẫn xắn tay áo đi vào nhà bếp.

Phòng khách chỉ còn Bùi Trạch và Giản Dao.

“Em vẫn chưa thăm quan nhà tôi đúng không?” Bùi Trạch đứng dậy, hơi cúi người: “Hay đi ngó một vòng?”

Giản Dao còn chưa trả lời, Bạc Cận Ngôn đã lên tiếng: “Đi đi.”

Giản Dao không biết, thăm quan nơi ở của một người có thể giúp gì cho Bạc Cận Ngôn trong việc phán đoán về người đó. Nhưng cô vẫn làm hết trách nhiệm, chậm rãi ngó nghiêng mọi ngõ ngách nhà Bùi Trạch. Thấy cô có hứng thú, Bùi Trạch càng nhiệt tình giới thiệu với cô.

Đây là nhà của một người đàn ông giàu có biết hưởng thụ cuộc sống điển hình. Đồ điện trong nhà đều là loại mới nhất và xa xỉ nhất, đồ gia dụng cũng là thứ cao cấp dễ chịu, còn có cả phòng đặt máy tập thể hình và máy chơi game. Bên cạnh là giá sách, nhưng đều là tiểu thuyết tu tiên và tạp chí ô tô. Bên dưới bày đầy xe mô hình, găng tay quyền anh, cây sáo dài, thậm chí còn có cả nghiên mực và bút lông. Giản Dao hỏi: “Anh biết viết thư pháp?”

Bùi Trạch mỉm cười: “Thỉnh thoảng cũng viết, nhưng chữ của tôi không đẹp lắm.”

Đúng lúc này, cửa ra vào có tiếng lạch cạch, giọng Lão Tiền từ phía xa vọng tới: “Tôi về đây, ngày mai gặp.”

Căn hộ trở nên yên tĩnh. Giản Dao nhướng mắt nhìn Bùi Trạch: “Tôi cũng về đây.”

Dưới ánh đèn sáng lấp lánh, nụ cười của Bùi Trạch vô cùng rạng rỡ: “Được, em ra phòng khách đợi tôi, tôi đi lấy chìa khóa xe.”

Lúc này bầu trời đã tối đen, ánh đèn ngoài cửa sổ thấp thoáng. Nhà của Bùi Trạch không nằm ở trung tâm thành phố. Nơi này nhà cửa thưa thớt, chỉ có mấy tòa cao ốc, xung quanh yên tĩnh và trống trải.

Giản Dao đi ra ghế sofa ở ngoài phòng khách, cầm túi xách đứng đợi Bùi Trạch.

Ở bên ngoài tòa nhà, Bạc Cận Ngôn khởi động máy, anh dán mắt vào màn hình, chỉ đợi Giản Dao xuống dưới là anh lập tức bám theo.

Đột nhiên, máy bộ đàm vang lên tiếng rè rè.

“Vị trí số 3 báo cáo: “Kẻ tình nghi có hành vi hơi kỳ lạ. Hắn đang tắt cầu dao nguồn điện của ngôi nhà.”

Bạc Cận Ngôn nghiêm mặt, màn hình phía trước tối đen trong giây lát.

***

Bóng tối bất thình lình bủa vây khiến Giản Dao giật mình. Trước mắt cô tuy không đến nỗi giơ tay không nhìn thấy năm ngón nhưng cũng một màu tối đen.

“Bùi Trạch, mất điện à?” Giản Dao hỏi.

Xung quanh vắng lặng như tờ, không ai trả lời. Vài giây sau, cô nghe thấy tiếng bước chân của Bùi Trạch.

Bên tai vang lên giọng Bạc Cận Ngôn: “Anh ta tắt cầu dao điện, em hãy bình tĩnh ứng phó.”

Thần kinh của Giản Dao căng lên như sợi dây đàn.

Giản Dao vẫn đứng nguyên một chỗ, cô thò tay vào túi xách, nắm chặt máy điện kích mini.

“Thật không may, mất điện rồi.” Giọng Bùi Trạch ẩn hiện ý cười nhàn nhạt: “Tôi không tìm thấy chìa khóa xe.”

Hết chương 26

Câu chuyện nhỏ số 6:

1. Câu chuyện ăn cua:

Bạc Cận Ngôn và Giản Dao hay ăn cá, là khách quen của một nhà hàng hải sản.

Sau khi kết thúc vụ án ở công ty của Doãn Tư Kỳ, một ngày cuối tuần, hai người đi nhà hàng hải sản như thường lệ. Bây giờ đúng là mùa cua, hai người gọi một ít cua bể.

Trước đây mỗi lần ăn hải sản, phần lớn đều là Bạc Cận Ngôn đánh chén sạch sẽ. Bởi vì anh thích đồ biển, còn Giản Dao không mấy hứng thú nên đống càng cua đầy thịt đều chui vào bụng Bạc Cận Ngôn.

Lần này, Bạc Cận Ngôn nhớ đến chuyện Bùi Trạch để riêng càng cua ngon nhất cho Giản Dao. Thế là…

Anh chọn ra mấy càng cua to nhất bỏ vào đĩa, đẩy đến trước mặt Giản Dao: “Không cần cám ơn tôi.”

Giản Dao lặng lẽ quan sát Bạc Cận Ngôn chọn thứ anh thích ăn cho cô, lại nhớ đến hành động của Bùi Trạch ngày hôm đó. Lẽ nào việc làm của Bạc Cận Ngôn lúc này xuất phát từ sự ghen tuông?

Hai má Giản Dao nóng ran, cô vui vẻ thưởng thức càng cua.

Bạc Cận Ngôn nhìn cô chăm chú, anh mỉm cười: “Quả nhiên hễ ăn càng cua là em đỏ mặt. Đây là phản ứng sinh lý gì lạ vậy?”

Giản Dao: “…Bởi vì em thích.”

Bởi vì em thích anh, tên ngốc tự cao tự đại.

2. Nghiệm chứng lý luận trai tân

Sau khi nghe Thẩm Đan Vi đưa ra lý luận trai tân thường hay bực bội vì bị cấm dục, Bạc Cận Ngôn luôn khịt mũi khinh thường.

Cho đến một ngày…anh cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp trai tân.

Bạc Cận Ngôn ôm người phụ nữ của anh, trầm tư trong giây lát rồi mở miệng: “Xem ra lời của Thẩm Đan Vi cũng có lý.”

Giản Dao không hiểu: “Gì cơ?”

Bạc Cận Ngôn trả lời: “Anh đúng là cảm thấy cuộc sống đột nhiên trở nên tươi đẹp hơn, trước đây anh cũng hay bực bội khó chịu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK