• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 59

“Con người vì sao lại phóng hỏa?”

“Bởi vì khi nhìn thấy ngọn lửa thiêu rụi hết tất cả, có thể cảm nhận được cảm giác vui sướng của việc ‘khống chế trong lòng bàn tay’. Đầu tiên là khống chế ngọn lửa, sau đó hắn muốn khống chế sinh mạng rồi chuyển sang giết người.”

Trong nhà xưởng cháy đen một mảng, Bạc Cận Ngôn chắp tay sau lưng, đứng trên nơi phủ đầy tro tàn trầm tư. Giản Dao đứng sau lưng anh, cẩn thận đánh giá từng góc nhỏ.

Bởi vì năm vụ án xảy ra ở những thành phố khác nhau, cũng đều được kết án khác nhau. Cho nên lần này bọn họ triển khai điều tra bí mật.

Một viên cảnh sát của Bộ Công an đứng sau lưng bọn họ giải thích: “Ba vụ án trước, đều xảy ra ở công viên ban đêm vắng người, chỉ có mình họ ở đó, ngoại trừ bản thân người phóng hỏa, không hề người bị hại nào khác. Nhưng bắt đầu từ vụ thứ tư, thứ năm trở đi, bắt đầu có người vô tội hy sinh. Ngoài ra ở vụ thứ năm, ba nhân viên công tác trực ban ở nhà xưởng đều bị nổ chết.”

“Cho nên…” Bạc Cận Ngôn quay đầu nhìn anh ta: “Các anh mới chú ý đến chỗ tương đồng của năm vụ án?”

Viên cảnh sát gật đầu.

Bờ môi Bạc Cận Ngôn hiện lên một nụ cười mỉa mai: “Tôi không tin những lời quỷ quái như là năm vụ án vô tình có nét tương đồng. Rõ ràng có thể thấy được, người thao túng phía sau đã thay đổi sách lược giữa chừng, bắt đầu giết người không liên quan, chỉ có hai nguyên nhân: Thứ nhất, khẩu vị của hắn ngày càng mạnh; Thứ hai, hắn muốn thu hút sự chú ý nhiều hơn. Bước tiếp theo, chắc chắc hắn sẽ tạo ra những vụ án lớn tương tự như nổ phương tiện giao thông công cộng.”

Viên cảnh sát giật mình, hỏi: “Nhưng làm sao hắn có thể thao túng người khác?”

“Đây chính là đáp án mà chúng ta phải tìm ra.” Bạc Cận Ngôn trả lời lãnh đạm.

Anh tháo bao tay, quay người nhìn Giản Dao: “Đi thôi.”

Giản Dao bước nhanh lên đi cùng anh: “Đã quan sát xong các hiện trường, anh có phát hiện gì không?”

“Chưa có phát hiện gì. Đây là hiện trường phóng hỏa rất điển hình, những thứ có thể điều tra lấy chứng cứ, phía cảnh sát đều đã làm hết rồi.”

Bước ra khỏi hiện trường vụ cháy, phía bên ngoài đều là xe cảnh sát.

Bạc Cận Ngôn đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn cô cười nhẹ: “Nói thử anh nghe, tiếp theo phải làm gì?”

Giản Dao ngẫm nghĩ chốc lát, đáp: “Nếu hiện trường không có manh mối gì, em cho rằng nên đi giám định những bức di thư của năm người đó.”

Bạc Cận Ngôn đột nhiên lại quay người, tiếp tục đi về phía trước, giọng nói thản nhiên truyền đến: “Xem ra việc làm tình thường xuyên và tình dục mãnh liệt mấy ngày trước, cũng không có những quấy nhiễu rõ ràng đến đầu óc, ảnh hưởng đến trí thông minh bình thường của em. Rất tốt, hãy cứ tiếp tục bảo trì như vậy.”

Giản Dao: “…”

Anh chàng này… quả nhiên cứ hễ bắt đầu công việc là thay đổi ngay lập tức, lại còn thử thách cô ở phương diện này nữa chứ, thật là công tư rạch ròi.<>

Ở Cục Cảnh sát.

Giản Dao và Bạc Cận Ngôn ngồi trong phòng hội nghị, di thư của năm người chết nằm trên bàn, cùng với bản copy di thư từ các nơi khác gửi tới.

Bạc Cận Ngôn xem xong rất nhanh, ngồi dựa vào ghế, khoanh tay nhìn chằm chằm về phía trước, trong đôi mắt đen nhánh của anh có nét như có như không, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Giản Dao cẩn thận tỉ mỉ đọc từng câu từng chữ, càng đọc, nghi ngờ trong lòng càng lớn.

“Những bức di thư này… là lạ.” Cô ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn.

Anh nhếch môi cười, tiếng nói trầm thấp ôn hòa: “Đúng vậy, những bức di thư này quả thực quá hoàn mỹ.”

Giản Dao hiểu rõ, ‘hoàn mỹ’ mà anh nói, hoàn toàn không phải chỉ việc bố trí quá hoàn mỹ, có thể dễ dàng xác định là giả. Mà là…

Chúng quá chân thực đáng tin!

Bút tích lưu loát, thỉnh thoảng có chữ viết ngoáy do cảm xúc bị kích động; dùng khẩu ngữ rất tự nhiên; cảm tình chân thực căm phẫn. Mỗi một bức đều đang lên án những bất công trong cuộc đời mình, sự tuyệt vọng đối với xã hội, cuối cùng quyết định dùng hình thức phóng hỏa, kết thúc sinh mạng, ‘báo đáp’ xã hội. Hơn nữa mỗi bức thư đều dài dòng, hoàn toàn không cố ý lảng tránh bất cứ chuyện gì, thậm chí còn chứa đầy phong cách sắc thái riêng biệt của từng người.

Chiếu theo phương pháp lý luận mà Bạc Cận Ngôn đã dạy cô lúc trước, những bức di thư này rất có khả năng là chân thực, cũng không phải viết dưới tình trạng bị bức ép. Chắc đây là một trong những nguyên nhân mà phía cảnh sát địa phương nhanh chóng kết án.

Nhưng điều này lại đi ngược với các suy luận trước đây của Bạc Cận Ngôn. Thật sự tồn tại người thao túng phía sau sao? Nếu như tồn tại, thì giống như câu hỏi lúc nãy của viên cảnh sát, hắn làm sao có thể khiến bọn họ cam tâm tình nguyện viết di thư, sau đó đi phóng hỏa?

“Hãy nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy nghi hoặc của em kìa.” Giọng nói trầm thấp, làm gián đoạn suy nghĩ của cô. Bạc Cận Ngôn đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc bén thấu suốt, nhưng trên gương mặt anh lại không nhìn ra chút do dự nghi hoặc nào cả, bờ môi thậm chí vẫn còn giữ nụ cười kiêu ngạo.

“Em đang suy nghĩ mà!” Giản Dao phản bác: “Nói nhanh đi, anh nghĩ thế nào.”

Bạc Cận Ngôn đứng lên. Hôm nay anh mặc một bộ comple màu xám đậm, càng toát lên vẻ thanh tân thoát tục phẳng phiu. Anh lại gần bảng trắng ngay trước bàn dài trong phòng hội nghị, khom lưng cầm bút lên, hai tay chắp sau lưng, gương mặt tuấn tú thản nhiên nhìn về phía cô: “Conan Doyle có một câu nói thực dụng cổ điển như thế nào?”

Giản Dao: “Sau khi đã loại bỏ hết các yếu tố không thể hay vô lý, cái còn lại dù có vô lý đến đâu cũng phải coi đó là sự thực.”

Bạc Cận Ngôn: “Cho nên? Em còn nghi hoặc gì nữa? Từng bước suy luận chẳng phải ok rồi sao.”

Giản Dao: “… Đừng nói nhảm nữa! Suy luận liền đi.” Cái người này, trên phương diện chuyên nghiệp và trí tuệ, vĩnh viễn ngạo mạn như vậy. Cho dù bọn họ đã phát triển đến bước này, cũng chẳng thấy anh đối xử ‘thương hương tiếc ngọc’ với cô được bao nhiêu hết, cần đả kích thì vẫn đả kích như cũ… Nhưng mà không sao cả, cô cũng có thể lờ đi sự ấu trĩ tự đại của anh giống y như lúc trước.

Bạc Cận Ngôn lúc này mới bắt đầu bình thản đáp: “Xác định lại lần nữa kết luận trước đây của anh: Nhất định tồn tại một kẻ lập kế hoạch ở phía sau.

Đạo lý rất đơn giản: Cho dù năm người này đều có động cơ phóng hỏa để báo thù xã hội, cũng không thể nào trùng hợp đến thế, đều chọn thời gian mấy ngày liền nhau, chọn phương thức công cụ gây án tương đồng nhau, hơn nữa năm vụ án còn lộ ra xu thế thăng cấp phạm tội ngắn gọn rõ ràng như vậy.”

“Ừ.” Giản Dao tiếp lời: “Xác suất này cực kỳ nhỏ.”

Bạc Cận Ngôn lại nói tiếp: “Dưới tiền đề này, di thư lại không có kẻ hở, chỉ có hai khả năng:

Thứ nhất, bọn họ vốn đã có lòng muốn chết, người này chỉ hơi dẫn đường và tổ chức một chút, biến những vụ án này trở thành những vụ án liên hoàn. Nếu như vậy, hắn cũng là một nhân vật nguy hiểm.”

Giản Dao gật đầu: “Em cảm thấy khả năng này rất cao.”

“Còn có một khả năng thứ hai.” Bạc Cận Ngôn nói: “Lúc viết di thư, hắn sử dụng kỹ thuật khống chế tâm lý, ảnh hưởng đến ý chí của bọn họ, thủ đoạn cụ thể bao gồm dùng thuốc, thôi miên, ngôn ngữ hướng dẫn… khiến bọn họ sản sinh ra ảo giác dẫn đến cảm xúc dao động… Từ đó viết ra được những ‘di thư chân thật’ này.”

Giản Dao sững sờ.

Kỹ thuật khống chế tâm lý? Cái thứ này chỉ nghe qua trên các tác phẩm văn học gần đây thôi, nhưng Bạc Cận Ngôn lại trịnh trọng nhắc đến chuyện này.

Dường như phát hiện được suy nghĩ của cô, Bạc Cận Ngôn cười nhạt: “Lại nghi hoặc rồi? Kỹ thuật khống chế tâm lý vốn là một chuyên mục nhỏ trong tâm lý học. Chỉ có điều, không khoa trương và không chuyên nghiệp như những bộ phim điện ảnh tạp nham mà em xem.” Vừa nói xong đột nhiên anh dừng lại một chút, ánh mắt bỗng trở nên thâm trầm.

Giản Dao: “Sao vậy?”

Trong mắt Bạc Cận Ngôn lướt qua ý cười cực kỳ lãnh đạm: “Đột nhiên nhớ ra, Tommy cũng đã từng vọng tưởng muốn dùng kỹ thuật khống chế tâm lý với anh. Hừm…”

Giản Dao buông lỏng hai tay trên đùi xuống, không tiếng động nắm chặt lại.

Tommy, tên ăn thịt người ‘hoa tươi’ đến nay vẫn còn bị giam giữ trong nhà tù của nước Mỹ.

Đoạn quá khứ đó, Bạc Cận Ngôn chưa từng kể chi tiết cho cô nghe. Căn hầm âm u, vết thương chi chít khắp người, còn có những lời anh vừa mới nói, kỹ thuật khống chế tâm lý nguy hiểm.

“Vậy sau đó… thế nào?” Cô nhìn anh chằm chằm, cất giọng khe khẽ hỏi.

Bạc Cận Ngôn nhìn cô kỳ quái: “Sau đó? Anh tống hắn vào nhà tù Pelican Bay State. Khả năng ghi nhớ lựa chọn của em bị mất rồi sao?”

Giản Dao ngắm gương mặt cao lớn lạnh lùng của anh, nhịn không được mỉm cười.

Đúng vậy, anh làm sao có thể thua!

“Đúng đúng đúng, là em hỏi nhảm nhí. Tiếp tục suy luận đi, em đã nắm được một chút cảm giác sáng tỏ thông suốt rồi.”

Nhìn Bạc Cận Ngôn tự phụ chỉ dẫn tất cả, sau khi nghe thấy lời tán dương uyển chuyển của cô, quả nhiên ‘nghe lời’ mà tiếp tục suy luận tiếp: “Đương nhiên, cá nhân anh có khuynh hướng thiên về suy luận, hắn sử dụng kỹ thuật khống chế tâm lý. Bởi vì tự thiêu là một cách chết vô cùng đau đớn. Em muốn trong cùng một khoảng thời gian, tụ tập đủ năm người vô cùng kiên định, dùng phương thức đau khổ này để tự tử nhằm báo thù xã hội, vốn không phải chuyện dễ dàng. Nêu thử một ví dụ, nếu như cho em lựa chọn, uống thuốc độc và tự thiêu, em sẽ chọn cách nào?”

Giản Dao: “… Uống thuốc độc.”

Bạc Cận Ngôn gật đầu: “Không sai.”

“Vấn đề tiếp theo: Năm người phóng hỏa có những điểm chung nào?” Anh hỏi tiếp.

Vấn đề này xác thực Giản Dao đã nghiêm túc suy nghĩ qua, trả lời vô cùng lưu loát:<>

“Đầu tiên, tuổi nằm trong khoảng ba mươi lăm đến bốn mươi lăm;

Thứ hai, tình hình kinh tế của bọn họ không quá như ý. Có người lãnh số tiền trợ cấp ít ỏi, có người công việc thu nhập vô cùng thấp, còn có hai người thất nghiệp;

Thứ ba, từ lời khai của những người thân thích bạn bè cho thấy rằng, có người tính cách cực kỳ trầm mặc hướng nội rất ít khi giao lưu với người khác, lại có người rất căm ghét thế tục, thường xuyên công kích xã hội bất công. Bất luận là kiểu nào, đều tồn tại tư tưởng tiêu cực;

Thứ tư, em còn chú ý tới, bọn họ đều có ghi chép đã từng vi phạm pháp luật. Có người là trộm cắp tài sản công cộng, có người đánh nhau với hàng xóm. Nhưng không phải đặc biệt nghiêm trọng, cho nên chỉ phải nhận giáo huấn và hòa giải của phía cảnh sát. Tuy có ghi chép về vụ án, nhưng không phải ngồi tù.”

Sau khi nói xong, mắt cô liền sáng rực rỡ nhìn chằm chằm Bạc Cận Ngôn. Bờ môi của anh hiện lên một ý cười đăm chiêu.

“Không tệ.” Anh chậm rãi nói: “Đây là một bức tranh tâm lý tội phạm phóng hỏa sinh động biết bao.”

Giản Dao ngây người một lúc: “Ý của anh là…”

Bạc Cận Ngôn khẽ gật đầu: “Hắn cũng hiểu được cách phân tích hành vi, hắn thông qua một phương thức nào đó, tuyển chọn những người phù hợp với bức chân dung đó, thực hiện phương thức phạm tội. Đây cũng chứng minh cho kết luận lúc trước của anh: Hắn rất có khả năng nắm được kỹ thuật khống chế tâm lý.”

Giản Dao trầm mặc không nói lời nào. Nếu là như vậy, tên tội phạm này không chỉ có trí tuệ cao, thậm chí còn hiểu được tâm lý tội phạm. Thông qua việc sắp đặt một loạt các vụ án phóng hỏa tàn nhẫn, trắng trợn và táo bạo khiêu khích phía cảnh sát…

Cô nhẹ giọng hỏi: “Hắn có phải là tên biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’ số hai không?”

Vốn trước giờ chưa từng nghĩ đến phương diện này. Sau cái chết của Giang Hạo, hai vụ án tiếp theo không còn xuất hiện tin tức của ‘hắn’, khiến cô gần như tưởng rằng ‘hắn’ khẳng định đã chết rồi.

Nhưng vừa nãy nghe Bạc Cận Ngôn nhắc đến Tommy cũng biết kỹ thuật khống chế tâm lý, thật sự khiến lòng cô có dự cảm không hay. Hơn nữa không biết tại sao, phong cách gây án của người này, luôn khiến cô cảm giác có điểm tương đồng với ‘hắn’ nhưng lại có chút không nói rõ được.

Bạc Cận Ngôn rõ ràng đã sớm nghĩ đến khả năng này, gương mặt anh ẩn hiện một tia ý cười mỉa mai: “Nếu như phải, vậy thì càng thú vị.” Anh liếc nhìn cô một cái: “Em khẩn trương cái gì, có anh ở đây cơ mà.”

Tâm tình vốn đang trầm trọng của Giản Dao, thật sự bị anh quấy nhiễu mà thả lỏng hơn không ít. Ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, ‘hắn’ tuy rằng thần không biết quỷ không hay, nhưng sao có thể là đối thủ của anh được?

Tôi chỉ bắt tội phạm hung hãn tàn bạo nhất, cũng chỉ một mình tôi mới có thể bắt chúng. Năm đó sau khi huênh hoang quẳng cho cô câu nói đó, anh chưa bao giờ nuốt lời.

Buổi chiều.

Bạc Cận Ngôn cùng Giản Dao đang ngồi trong phòng ăn chính của một nhà hàng nổi tiếng nhất tại thành phố cấp hai này.

Ánh mặt trời chói chang lấp lánh, hồ nước ngoài cửa sổ trong vắt. Bạc Cận Ngôn nới lỏng cà vạt, thoải mái dựa vào chiếc sô pha tao nhã, cánh tay còn ôm người phụ nữ của mình.

Giản Dao đã thích ứng được phương thức phá án lao động cao độ kết hợp với nghỉ dưỡng của anh. Hiện giờ giai đoạn công tác phân tích tâm lý tội phạm đã tuyên bố kết thúc. Tiếp theo chính là cần cảnh sát hình sự và nhân viên giám định đi từ các phương diện khác nhau, tìm kiếm trên diện rộng ‘một điểm chung nào đó’ tồn tại giữa năm tên tội phạm phóng hỏa, cũng tức là tên sắp đặt phía sau, rốt cuộc làm thế nào để tìm kiếm và thiết lập liên hệ với bọn họ.

Chỉ có điều cho dù là đang nghỉ ngơi buổi chiều, cô cũng không thoải mái giống như anh, cầm lấy tư liệu vụ án tiếp tục xem xét.

Lúc này Bạc Cận Ngôn quay đầu, ngắm nhìn chăm chú sườn mặt yên tĩnh thanh tú của cô, đột nhiên mở miệng nói: “Hôm nay em đã vượt qua mức độ chuyên nghiệp trước thời hạn đối với việc phác họa tội phạm phóng hỏa.”

Giản Dao nhất thời ngẩng đầu cười với anh: “Cám ơn.” Được anh khen ngợi một câu, quả thực không dễ dàng gì!

Bạc Cận Ngôn mỉm cười: “Xem ra phán đoán trước đây của anh về em chưa đủ chính xác.”

Giản Dao hơi sững người: “Gì cơ?”

Anh thong thả ung dung đáp: “Người Anh cho rằng, tình dục thích hợp có thể khiến tình trạng cơ thể của con người tốt hơn, năng lực tư duy và năng lực phản ứng càng nhanh nhẹn hơn. Em đã chứng minh kết luận này, có ý nghĩa thực tiễn.”

Lúc anh nói những lời này, giọng điệu không mang theo bất cứ cảm giác dụ dỗ mập mờ nào, sắc mặt thản nhiên ánh mắt trong trẻo, thật sự như chỉ là đang ‘nghiệm chứng một lý luận nào đó’.

Nhưng Giản Dao khó tránh khỏi nóng bừng hai gò má.

Anh lại bình thản nói tiếp: “Còn không cám ơn anh?”

“Anh thôi đi!”

Hai người cơm nước xong xuôi, trên đường lái xe trở về Cục Cảnh sát, cuối cùng cũng có tin tức.

Hình cảnh gọi điện thoại đến: “Giáo sư Bạc, chúng tôi phát hiện một manh mối quan trọng!”

 

Chương 60

Trong lịch sử, có rất nhiều tội phạm hung tàn giảo hoạt, không sa lưới dưới sự vây bắt mạnh mẽ của phía cảnh sát, lại bởi vì những bất ngờ ngẫu nhiên, bị bại lộ thân phận. Ở nước ngoài có vụ án ‘Sát thủ đẹp trai’ Ted Bundy bởi vì phương tiện giao thông mà bất ngờ bị bắt. Trong nước có vụ lúc cảnh sát đang tuần tra thường lệ các địa điểm vui chơi giải trí vô tình đụng phải tên sát nhân hàng loạt Dương Tân Hải.

Hiện tại phơi bày trước mặt Bạc Cận Ngôn và Giản Dao, chính là một manh mối quý báu ngẫu nhiên thu hoạch được như vậy.p>

Buổi chiều, trong phòng hội nghị rộng rãi sáng sủa yên tĩnh. Mấy kỹ thuật viên bên Bộ Công an phái tới đang chỉnh lý số liệu trong máy tính. Tổ trưởng tổ kỹ thuật độ khoảng hơn ba mươi tuổi giải thích: “Trong năm tên phóng hỏa, có ba người có máy tính trong nhà. Chúng tôi phát hiện ra một hiện tượng khác thường. Những máy tính này mấy ngày trước đều bị format lại toàn bộ, thậm chí đến mấy server gần đó cũng từng bị tấn công. Rõ ràng đã bị ai đó thả virus vào, xóa đi toàn bộ số liệu.”

Bạc Cận Ngôn đứng sau lưng bọn họ, ngón tay thon dài như ngọc gõ nhẹ lên mặt bàn: “Cho nên, gần chỗ ở của hai người còn lại có tiệm net, hơn nữa những máy tính của tiệm net này cũng từng bị hack?” Anh dùng giọng điệu lãnh đạm nói: “Internet, chắc chắn là con đường để hắn khai quật ra con mồi nhanh và tiện nhất.”

Anh phản ứng nhanh như vậy, khiến mọi người đều im lặng trong khoảnh khắc.

Giản Dao ngẫm nghĩ nói: “Dựa theo độ tuổi của bọn họ, cơ bản đều sinh năm 70. Độ tuổi này có khoảng thời gian tiếp xúc diễn đàn, chat room tương đối nhiều.” Cô quay đầu nói với Bạc Cận Ngôn: “Phác họa bọn họ vẫn còn cộng thêm một điểm: Quen thuộc với internet.” Hiện giờ mạng lưới internet ở thành phố cấp hai cũng vô cùng phổ biến và tiện dụng, những người trung niên tương đối thất bại trong cuộc sống, gửi gắm tình cảm vào internet cũng không có gì lạ.

“Cô nói rất đúng.” Tổ trưởng tổ kỹ thuật nhìn cô bằng ánh mắt tán thưởng: “Chúng tôi có một thu hoạch bất ngờ, có một máy tính may mắn thoát nạn.”

Thì ra, tên phóng hỏa thứ năm, cũng chính là người đàn ông trung niên lớn tuổi nhất, tình hình kinh tế tương đối khá hơn một chút. Máy tính của ông ta là máy tính để bàn đời cũ do đứa con trai đang học đại học để lại dùng. Trước khi xảy ra vụ án, đứa con nghỉ phép về nhà, chê máy tính tốc độ quá chậm, tự ý quyết định đem đi tu sửa, lấy laptop của mình cho ba dùng tạm.

Kết quả, laptop bị hack tiêu rồi, máy tính để bàn cũ sau khi tu sửa xong đem về nhà, ba đã phóng hỏa mất mạng.

“Thông qua số liệu trên máy tính để bàn, chúng tôi truy tìm đến một server diễn đàn. Ở phía diễn đàn cho biết, bọn họ mấy ngày trước cũng từng bị tấn công, nhưng bởi vì hệ thống an toàn mạng của bọn họ tương đối phức tạp, đối phương không thể tấn công được. Vì thế chúng tôi thu hoạch được số liệu hoạt động internet của năm người phóng hỏa. Thống kê cho thấy, bọn họ đều có liên hệ vô cùng thường xuyên với cùng một ID.” Tổ trưởng tổ kỹ thuật quay đầu sang một nhân viên kỹ thuật bên cạnh nói: “An Nham, mở ra cho nhóm giáo sư Bạc nhìn xem.”

Người thanh niên gọi là An Nham trông cực kỳ trắng trẻo, giơ tay chỉnh chỉnh lại gọng mắt kiếng viền vàng, quay màn hình về phía bọn họ: “ID này gọi là ‘Thanh thiên cô chí’, sử dụng server đăng ký đại diện ở nước ngoài, bố trí rất nhiều tường lửa. Trước mắt chúng tôi đang lợi dụng nhiều thuật toán khác nhau, thâm nhập vào máy tính, để xác định vị trí của hắn.”

Tính luôn cả anh ta, trên ba cái máy tính của các vị kỹ thuật viên khác, đều cho thấy các số liệu tính toán đang chạy đầy trên màn hình.

Đây đương nhiên không phải là sở trường của Bạc Cận Ngôn, anh liếc mắt một cái liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm An Nham: “Mất bao lâu thì sẽ có kết quả?”

An Nham: “Ba phút.”

Bạc Cận Ngôn lộ ra một nụ cười mỉm hài lòng, kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống bên cạnh. Giản Dao và tổ trưởng tổ kỹ thuật cũng ngồi xuống, căng thẳng chờ đợi.

“Thanh thiên cô chí…” Bạc Cận Ngôn dùng một giọng nói vô cùng vui tai, thì thầm mỉa mai: “Một cái tên vô cùng tự kỷ dung tục.”

Giản Dao im lặng, những người khác cũng không trả lời.

Chính vào lúc này, ba cái màn hình máy tính phía trước đồng thời lóe lên tia sáng, đột nhiên biến thành màu xanh lam! Một đống số liệu báo sai liên tiếp không ngừng nhảy ra, những trình tự tính toán phía trước không biết biến đi đâu.

“Chuyện gì vậy?” Tổ trưởng tổ kỹ thuật nhanh chóng đứng dậy.

Chân mày An Nham nhíu chặt nhìn chằm chằm máy tính, hai người khác cũng biến sắc, liên tục gõ lên bàn phím, nhưng không có chút phản ứng nào.p>

Bạc Cận Ngôn vô cùng lãnh đạm nói: “Đừng nói với tôi, các anh bị hắn hack ngược lại tiêu rồi.” Giản Dao cũng căng thẳng trong lòng, nhẹ nhàng túm lấy cánh tay anh, ý bảo anh nên nể mặt người ta một chút.

Sắc mặt vị tổ trưởng tổ kỹ thuật khó coi hạ lệnh: “Lập tức xử lý! Nếu manh mối bị mất thì vụ án này làm sao mà phá!”

Lúc này, An Nham vẫn luôn yên tĩnh bất động, đột nhiên mở miệng nói: “Hệ thống an toàn mà hắn chọn dùng là kỹ thuật tân tiến nhất của hacker Mỹ.”p>

Sắc mặt mọi người đều trầm trọng đi mấy phần, nhưng lại nghe thấy anh ta hờ hững nói tiếp: “Có điều, đồ của Mỹ chưa chắc đã là tốt nhất.” Vừa nói xong, mười đầu ngón tay gõ như bay trên bàn phím.

Trong nháy mắt, màn hình vi tính của anh ta đã sáng trở lại, từng hàng số liệu tính toán, một lần nữa hiện ra lưu loát.

Những nhân viên kỹ thuật đều thở phào nhẹ nhõm, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đồng thời liếc nhìn anh chàng An Nham một cái. Lúc này, con chuột trên tay anh ta nhanh chóng click mười mấy cái trên màn hình, một hàng số liệu tọa độ nhảy ra. Anh ta quay đầu nhìn về phía Bạc Cận Ngôn, đôi mắt hẹp dài sau mắt kính ánh lên màn hình sáng bóng: “Đã lấy được địa chỉ của hắn, vẫn chưa vượt quá ba phút.”

Mọi người nghe xong, tất cả vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vỗ vỗ bả vai của An Nham, sau đó nhanh chóng hành động, báo cho nhóm hình cảnh bên ngoài lập tức ra quân hành động.

Bạc Cận Ngôn cũng đứng dậy, dáng vẻ cao lớn vững chãi, thản nhiên lướt mắt qua An Nham: “Hệ thống bảo an mạng của diễn đàn đó là do cậu thiết kế?”

Trên mặt An Nham không chút biểu tình, giơ tay khép màn hình lại, trả lời: “Một case nhỏ nhận làm thời đại học.”

Bạc Cận Ngôn không nói thêm lời nào, sải bước dài đi ra khỏi phòng hội nghị. Giản Dao nhìn bóng lưng cao ngất thong thả của anh, lại nhìn anh chàng An Nham trầm mặc mảnh khảnh, cũng bước nhanh ra ngoài.

Nửa tiếng sau, trên máy bay hàng không dân dụng.

Địa chỉ An Nham tìm thấy, được xác định là một ngôi biệt thự ở một thành phố ven biển nào đó. Người của tổ chuyên án lập tức khẩn trương lên chuyến bay sớm nhất, đồng thời thông báo với cảnh sát địa phương để kết hợp hành động.

Ngoài cửa sổ, bầu trời xanh trong vắt, từng đám mây trắng lượn lờ. Bạc Cận Ngôn đeo chụp mắt, hạ thấp lưng ghế dựa, gương mặt anh tuấn như tranh vẽ dưới ánh mặt trời thấu suốt. Một tay anh vẫn còn nắm chặt lấy tay Giản Dao, ngón tay cái nhẹ nhàng tinh tế xoa nhẹ mu bàn tay cô.<>

Có lúc, bạn cùng người ấy yêu đương, yêu nhất chính là những khoảng thời gian an bình như thế này. Anh ấy ở bên cạnh bạn, ưu nhã tự đắc, mà trong lòng bạn lại như tràn đầy nước suối ngọt lành ngập tới tận miệng. Cho dù tình huống có nguy hiểm căng thẳng đi chăng nữa, cũng có thể cùng anh ấy thản nhiên đối diện.

“An Nham cũng là một thiên tài.” Giản Dao nhẹ giọng nói.

Vừa rồi nhìn thấy sự tương tác giữa hai người bọn họ trong phòng hội nghị, giống như nhìn thấy cao thủ so chiêu. Không biết bọn họ có phải sẽ có cảm giác đồng cảm thương tiếc lẫn nhau hay không? Dù sao cô cũng rất kinh ngạc và vui mừng, bởi vì một thiên tài như vậy, có thể mang đến sự hỗ trợ lớn nhất để bọn họ phá án.

Ai ngờ Bạc Cận Ngôn chân mày cũng không động, nhàn nhạt lặp lại một từ quan trọng: “Cũng?”

Giản Dao mỉm cười: “Ừ, giống y như anh vậy.”

Khóe môi xinh đẹp khẽ hiện lên một ý cười kiêu ngạo: “Mọi người đều biết, tâm lý tội phạm là một môn nghệ thuật, IT là một môn kỹ thuật. Em đem hai thứ này đánh đồng với nhau à?”

Giản Dao: “…”

Sự tự cao tự đại của anh quả nhiên là hết thuốc chữa rồi.

Kết quả, lại nghe thấy anh nói: “Đương nhiên, anh ta cũng coi như xuất sắc trong số đồng loại. Gặp được anh, anh ta nên cảm thấy vui mừng.”

Giản Dao liếc mắt nhìn anh: “Tại sao?”

“Được anh sử dụng có thể nâng giá trị của anh ta lên cao nhất.” Bạc Cận Ngôn thản nhiên nói: “Chẳng phải anh ta nên cảm thấy vui mừng hay sao?”

Giản Dao: “…”

Ghế trống phía sau máy bay rất nhiều, Lúc này mấy người trong tổ chuyên án đi đến ngồi, muốn bàn với Bạc Cận Ngôn phương án để lát nữa hành động. Bạc Cận Ngôn lấy chụp mắt xuống, ngồi thẳng dậy, thấp giọng thảo luận với bọn họ.

Giản Dao quay đầu nhìn lại, An Nham đang ngồi một mình bên phía cửa sổ cách đó mấy ghế, cúi đầu nhìn vào điện thoại. Sắc mặt anh ta hờ hững, hoàn toàn không muốn tham gia thảo luận với Bạc Cận Ngôn ở bên này.

Cho nên, thiên tài ngạo mạn gặp phải một thiên tài khác, đều sẽ trực tiếp lờ đi đối phương?

Gần đến hoàng hôn, ánh sáng màu vàng vỡ ra tràn trên mặt biển, gió biển thổi chầm chậm, bờ cát tư nhân trắng xóa bằng phẳng.

Mấy chiếc xe cảnh sát chạy trên đường quốc lộ dọc theo bờ biển, từ phía xa nhìn thấy một ngôi biệt thự mang phong cách hiện đại xen kẽ trắng và đen, đứng sừng sững bên bờ biển. Chung quanh nhà đã có mấy bóng cảnh sát, đó là cảnh sát địa phương đến trước.<>

“Biệt thự mày mới xây xong không lâu, vẫn chưa đăng ký tên chủ nhà.” Một viên cảnh sát đi theo đoàn giải thích: “Nhưng có thể xây biệt thự ở chỗ này, không giàu thì cũng sang.”

Sau khi xe cảnh sát chạy tới bãi đậu xe tự thiết lập ở khu biệt thự, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao vừa mới xuống xe, đều ngẩn người cùng một lúc.

Bên cạnh một chiếc xe cảnh sát ở phía trước, bọn họ nhìn thấy một dáng người quen thuộc đến bất ngờ, đứng giữa hai người cảnh sát.

Doãn Tư Kỳ.

Chị mặc một bộ đồ thể dục trong nhà màu vàng nhạt, tóc dài tùy ý cột lên sau gáy, thần sắc vô cùng chán nản. Mấy người đứng sau lưng chị vẻ mặt cũng không dễ chịu lắm. Giản Dao nhận ra đó là trợ lý, thư ký và hai người vệ sĩ của chị.

“Chào các vị lãnh đạo, chào mừng đến thành phố K. Nói ngắn gọn, chúng tôi đã xác nhận rồi.” Một người giống như hình cảnh vẻ mặt nghiêm trọng đi đến: “Người đứng tên của ngôi biệt thự này gọi là Lận Y Dương, là phó tổng giám đốc của tập đoàn Phong Khải. Cô Doãn Tư Kỳ đứng phía bên kia là vị hôn thê của anh ta. Lúc chúng tôi đến, cô ấy đang ở trong ngôi biệt thự này.”

Lòng Giản Dao đột nhiên chấn động. Bạc Cận Ngôn đã lạnh mặt xuống, đẩy mọi người ra, sải bước đi về phía Doãn Tư Kỳ.

Doãn Tư Kỳ vừa nhìn thấy anh, trong mắt nhanh chóng lướt qua một loạt cảm xúc vô cùng phức tạp: kinh ngạc, vui mừng, ỷ lại, nghi hoặc, chấn kinh…

“Cận Ngôn, đây rốt cuộc là chuyện gì?” Chị nắm vạt áo trước ngực anh: “Y Dương xảy ra chuyện gì rồi?”

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Bạc Cận Ngôn nhìn chị: “Trước mắt vẫn chưa rõ ràng. Tại sao chị lại ở đây?”

“Mấy hôm trước Y Dương nói muốn ra biển, đến bên này. Hôm qua tôi vừa đúng lúc đến đây công tác, liền ở đây đợi anh ấy.” Doãn Tư Kỳ đáp: “Lúc trước anh ấy nói hôm nay sẽ trở về.”

Bạc Cận Ngôn im lặng trong phút chốc, nói: “Vậy chị tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, anh ta có khả năng sẽ mãi mãi cũng không quay về được.”

Doãn Tư Kỳ biến sắc trong nháy mắt, Giản Dao ở một bên cũng trầm mặc không nói gì.

Anh nói đúng, bất luận Lận Y Dương có phải là người đứng sau lên kế hoạch cho những vụ án phóng hỏa hay không, đều có khả năng sẽ không quay về được nữa.

Nhưng điều này thật khiến người ta bất ngờ. Vị hôn phu của Doãn Tư Kỳ, thiếu gia con nhà giàu, lại có thể bị cuốn vào trong vụ án này?

Đã vậy còn là một người luôn kề cận bên bọn họ?

Lúc này, sắc mặt của Doãn Tư Kỳ đã trắng bệch, tâm tình dậy sóng khó mà bình lặng nổi.

Tuy rằng ngẫu nhiên có chút vui mừng, nhưng Lận Y Dương và chị đã yêu nhau được năm năm, cảm tình rất sâu đậm, đôi bên đều coi đối phương là đối tượng kết hôn đúng đắn nhất. Lời của Bạc Cận Ngôn quả thực giống như sét đánh giữa trời quang.

Chị không ngốc, chị biết Bạc Cận Ngôn chỉ làm những vụ án giết người lớn, nháy mắt lệ đã tràn đầy khóe mi: “Cho nên… Lận Y Dương đã bị người ta giết rồi sao?”

Bạc Cận Ngôn ra hiệu cho nhóm cảnh sát bên cạnh rời đi trước, sau đó nhàn nhạt đáp: “Cũng chưa chắc. Có thể chính anh ta mới là kẻ giết người.”

Sắc mặt Doãn Tư Kỳ đột nhiên thay đổi: “Cậu đang nói cái gì?”

Ánh mắt Bạc Cận Ngôn lạnh lẽo nhìn chằm chằm mặt chị. Giản Dao ở bên cạnh bỗng nhiên phản ứng lại. Anh đang quan sát biểu tình của Doãn Tư Kỳ, nhìn xem chị có biết chuyện gì hay không.

Nhưng dựa theo trực giác của bản thân Giản Dao, biểu tình của Doãn Tư Kỳ rất chân thực, chắc hẳn không biết chuyện gì.

Bạc Cận Ngôn rõ ràng cũng có cùng kết luận, giọng nói của anh thả lỏng hơn mấy phần: “Không cần đau buồn, tôi biết chị rất kiên cường. Tôi sẽ tìm anh ta trở về, bất kể là sống hay chết.”

Những lời này lại càng khiến nước mắt của Doãn Tư Kỳ chảy nhiều hơn, hai gò má vừa hồng vừa trắng. Giản Dao nhìn thấy trong lòng có chút buồn phiền, nhưng Bạc Cận Ngôn quả thực không biết cách an ủi người khác, còn phải nhấn mạnh là ‘bất kể sống hay chết’? Cô bước lên phía trước một bước, xoa nhẹ lên lưng Doãn Tư Kỳ: “Đừng lo lắng, tất cả hãy giao cho Cận Ngôn đi, nói không chừng tình hình cũng không đến nông nổi như vậy.”

Doãn Tư Kỳ không lên tiếng, rút khăn giấy lau chùi nước mắt, rồi lại nhìn về phía Bạc Cận Ngôn: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Bạc Cận Ngôn: “Không có thời gian nói nhiều với chị, những cảnh sát khác sẽ nói rõ cho chị. Hiện giờ chỉ cần chị trả lời tôi một vấn đề thôi.”

Khóe mắt Doãn Tư Kỳ đỏ hồng, lặng lẽ gật đầu.

Bạc Cận Ngôn nhìn chị chằm chằm, giọng nói trầm thấp rõ ràng: “Tên biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’ số hai đã từng hôn chị. Chị lại sớm chiều qua lại với Lận Y Dương. Hiện giờ tôi muốn chị nhớ lại thật kỹ, vị hôn phu của chị trong đời sống ngày thường, có bất cứ điều khác thường nào không? Chị có phát hiện ra, giữa anh ta và ‘hắn’ có bất cứ điểm nào giống nhau không?”

Giản Dao quay đầu nhìn Doãn Tư Kỳ. Sau khi chị sững sờ một chút, liền biểu lộ vẻ mặt không thể tin: “Không thể nào! Sao cậu có thể nghĩ như vậy…”

“Chị xác định?” Bạc Cận Ngôn lạnh giọng cắt ngang: “Không có bất cứ điều gì làm chị cảm thấy có chỗ nào đó bất thường sao?”

“Không có!” Lần này là Doãn Tư Kỳ cắt ngang lời anh.

“Cận Ngôn, quả thực bình thường công việc của anh ấy và tôi đều rất bận rộn, tôi cũng không hiểu hết tất cả mọi chuyện của anh ấy. Nhưng cậu cũng đã nói, tên biến thái ăn thịt người đã từng hôn tôi. Lẽ nào đến nụ hôn của vị hôn phu mà tôi cũng không phân biệt nổi sao?”

Đây là một ngôi nhà của phú hộ điển hình, trang hoàng xa hoa, tinh xảo thanh lịch. Đặc biệt là phòng ngủ, phòng sách, mang đến phong cách rõ ràng là chỗ ở của đàn ông. Trong phòng ngủ treo một bức ảnh nghệ thuật nửa người thật lớn của Lận Y Dương, không có mặc đồ. Đó là một người đàn ông anh tuấn, cường tráng và gợi cảm, khóe môi ẩn hiện ý cười nhàn nhạt, lộ rõ nét phong lưu.

Trong phòng sách có một màn hình cực lớn. An Nham kết nối laptop với cái máy tính để bàn ở đó, còn đang loay hoay bận rộn. Những cảnh sát khác cũng khẩn trương điều tra thu thập chứng cứ ở khắp nơi trong phòng.

Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đi một vòng xung quanh, không có phát hiện manh mối nào rõ ràng, cuối cùng đi đến phòng sách.

Bạc Cận Ngôn đứng trước cửa sổ, kéo rèm cửa lên, ngẩng đầu ra ngoài nhìn về biển lớn, gương mặt tuấn tú lãnh đạm, không biết đang suy nghĩ điều gì. Giản Dao nhẹ giọng hỏi: “Anh cho rằng là anh ta sao?”

Bạc Cận Ngôn buông rèm cửa sổ xuống, liếc mắt nhìn cô: “Trước mắt anh không định kết luận vội. Nhưng Lận Y Dương phù hợp với rất nhiều điều kiện của ‘hắn’.”

Giản Dao trầm ngâm trong giây lát. Vừa rồi cô cũng đã nghĩ đến điểm này. Có quan hệ gần gũi với Doãn Tư Kỳ, giàu có, những chuyện ‘hắn’ đã từng làm, Lận Y Dương đều có thể làm được. Từ bối cảnh cho thấy, anh ta chỉ là một công tử nhà giàu bình thường đến không thể bình thường hơn, học vấn cao, trí tuệ cao, ai có thể xác định phải chăng anh ta còn có một bộ mặt khác ẩn giấu dưới bộ mặt vinh quang này?

Giản Dao ngẫm nghĩ một lát, vẫn nói: “Em cho rằng không phải anh ta.”

Đôi mắt dài của Bạc Cận Ngôn khẽ nhíu lại: “Tại sao? Nữ trinh thám của tôi?”

Giản Dao hé miệng cười, ngữ khí lại rất nghiêm túc: “Lời nói của Doãn Tư Kỳ cũng rất có lý. Nếu như Lận Y Dương chính là ‘hắn’, vậy lúc anh ta hôn chị ấy, chị ấy sẽ phát hiện ra.”

Bạc Cận Ngôn yên lặng nhìn cô chằm chằm, đột nhiên lộ ra ý cười: “Kết luận thật kỳ lạ làm sao. Từ một nụ hôn liền có thể phân biệt được một người? Trừ phi Lận Y Dương hôi miệng rất nghiêm trọng, nếu không thì tùy tiện thay đổi một cách thức hôn khác, anh nghĩ Doãn Tư Kỳ sẽ khó có thể phân biệt được.”

Giản Dao hơi giật mình: “Nhưng em vẫn cảm thấy…”

“Ok, chúng ta kiểm chứng thử xem.” Bạc Cận Ngôn nói dứt khoát. Vừa dứt lời, anh đã tiến lên một bước, ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên.

Sự ẩm ướt ấm áp đặc thù của đàn ông, trong nháy mắt cuốn lấy khoang miệng cô. Nhưng nụ hôn này, hoàn toàn không giống những nụ hôn trước đây.

Trước đây, anh hôn đa số là dịu dàng, triền miên. Ngay cả những khi động tình nhất, cũng là nóng bỏng và nhẫn nại liếm mút cô, tạo cho cô cảm giác tao nhã mãnh liệt.

Còn lần này, tay anh nắm chặt lấy cằm cô, lực đạo hơi mạnh, mang đến cảm giác đau nhè nhẹ. Môi lưỡi của anh cũng vô cùng kịch liệt, hung hăng mạnh mẽ càn quét trong khoang miệng cô, giống như công kích quấn lấy lưỡi nhỏ của cô. Thậm chí còn cắn lấy đầu lưỡi cô, vừa đau vừa ngứa, khí thế áp bức không thể kháng cự. Hoàn toàn giống như biến thành một người khác, nụ hôn vừa mạnh mẽ lại hung tàn…

Sau một lúc, anh mới buông cô ra, trên bờ môi vẫn còn lờ mờ bóng nước, đôi mắt đen láy thâm trầm. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Giản Dao lại bị hôn đến thở dốc phù phù, bờ môi phát đau.

“Anh vốn không thích cách thức hôn như thế này, xem ra em cũng không thích.” Giọng điệu của anh bình thản nói: “Nhưng anh nghĩ vừa rồi đã kiểm chứng được, hôn có thể giả trang rất dễ dàng.”

Hơi thở của Giản Dao có chút không ổn định, vừa định lên tiếng, đột nhiên nhớ đến một sự thật.

Trong phòng vẫn còn một người khác nữa!

Cô hơi cứng người. Tuy rằng Bạc Cận Ngôn dùng thái độ nghiên cứu khoa học để hôn cô, nhưng bị đồng nghiệp nhìn thấy, đương nhiên cũng không hay lắm. Cô đảo ánh mắt, quả nhiên nhìn thấy cách đó mấy bước chân, An Nham ở phía sau bàn sách đang ngẩng đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt lộ rõ có chút bất ngờ. Nhưng sau khi tiếp xúc với ánh mắt của Giản Dao, anh ta lại cúi đầu không chút biểu tình, tiếp tục bận rộn với máy tính.

Gò má Giản Dao hơi nóng bừng, lúc này mới quay đầu nhìn Bạc Cận Ngôn, thấp giọng hỏi: “Phong cách hôn như thế này, anh lại học được từ trong sách phải không?”

Bạc Cận Ngôn: “Không cần thiết, anh chỉ cần tưởng tượng bản thân mình thành một tên côn đồ thôi.”p>

Giản Dao mỉm cười: “Nhưng anh vẫn sai lầm rồi.”

Mắt Bạc Cận Ngôn chợt tối lại.

Giản Dao kéo áo của anh, để anh cúi đầu thấp xuống, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Mỗi lần anh hôn đến lúc cuối cùng… đều sẽ có một thói quen, nhẹ nhàng đánh lấy lưỡi em từ dưới lên trên một cái. Mới vừa rồi anh cũng vô thức làm động tác nhỏ này.”

Bạc Cận Ngôn ngẩn người một lúc, cúi thấp đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.

Trầm tư trong giây lát, anh đột nhiên bật cười: “Em đã thuyết phục được anh rồi.” Anh giơ ngón tay thon dài, cọ nhẹ lên mặt cửa sổ, nói: “Doãn Tư Kỳ và Lận Y Dương yêu đương nhiều năm như vậy, bọn họ hiểu nhau chắc chắn thân thuộc hơn chúng ta. Tính tình của Doãn Tư Kỳ trời sinh mẫn cảm tỉ mỉ hơn em nhiều. Chiếu theo suy đoán này, chị ấy quả thực có thể thông qua một nụ hôn, phân biệt ra hai người khác nhau.”

Giản Dao gật đầu, không biết vì sao, nghe anh nói vậy, khiến cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ là vì cô cũng không muốn để người bên cạnh bị cuốn vào trong vụ án.

Ai ngờ anh đột nhiên lại nói: “Nhưng điều này cũng không thể chứng minh, Lận Y Dương không phải là ‘hắn’.” Giản Dao trừng mắt: “Tại sao?” Anh nói như vậy không phải là tự mình mâu thuẫn?

Gương mặt tuấn tú của Bạc Cận Ngôn hiện lên ý cười mờ nhạt: “Em quên mất một khả năng. Hắn có thể là người hai nhân cách.”

Giản Dao hơi ngẩn người.

Cô cũng có đọc sơ những quyển sách liên quan đến người đa nhân cách. Nếu như thật sự là người hai nhân cách, tính cách, sở thích, thậm chí là giới tính nhân cách, đều có thể khác nhau. Vậy thói quen khi hôn, đương nhiên cũng có thể hoàn toàn khác biệt.

Xoay xoay chuyển chuyển, dường như lại trở về điểm ban đầu. Vụ án này, càng lúc càng dày đặc sương mù, khó tìm kiếm dấu vết.

***

Lúc này, mấy thành viên khác của tổ chuyên án cũng bước vào phòng sách, gật đầu với bọn họ, hỏi An Nham: “Lại có phát hiện gì sao?”

An Nham lắc đầu: “Mainboard và phần cứng của anh ta đều bị hủy rồi, tôi đang thử xem có thể khôi phục lại một phần số liệu hay không…” Đột nhiên, tiếng nói im bặt, anh ta nhìn màn hình, biểu tình có chút biến hóa.

Tất cả mọi người đều nhận thấy, trầm ngâm nhìn anh ta.

Anh ta chỉ yên lặng trong nháy mắt, đem màn hình cực lớn từ từ đẩy qua, đưa màn hình hướng về phía mọi người: “Đây là một nhóm số liệu duy nhất lấy ra được từ phần cứng của anh ta.”

Những người trong tổ chuyên án đều là chuyên gia của vụ án phóng hỏa, chưa từng tiếp xúc với vụ án biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’, nhìn thấy màn hình thì sững sờ. Mắt Bạc Cận Ngôn trầm xuống, còn lòng Giản Dao lại giật thót!

Trên màn hình được bao phủ bởi một màu đen thui, duy nhất chỉ có mấy con số màu đỏ như máu quen thuộc, lộ ra vẻ âm u lạnh lẽo, nhìn thấy ghê người.

“1/26/575/36/529;

25/50/24/100/16;p>

……”

An Nham gõ rất nhanh trên bàn phím, đem những số liệu này truyền ra, tự động giải toán. Giản Dao nhìn những con số mật mã đầy màn hình, quay đầu nhìn về phía Bạc Cận Ngôn.

Anh đứng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén sáng ngời nhìn chằm chằm vào màn hình, càng lộ ra vẻ mặt tuấn tú cương quyết.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Đột nhiên, Bạc Cận Ngôn biến sắc.

Lòng Giản Dao lộp bộp một cái, cô bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành.

Đồng thời lúc đó, bên phía An Nham đã chầm chậm rõ ràng báo cáo đáp án: ‘Say hello to Jenny’. Sau đó ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Jenny là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK