Chương 79
Tất cả trang trí đều không còn nữa, lồng giam, sô pha, giường, bàn trà… toàn bộ đều bị dọn dẹp sạch sẽ.<>
Xung quanh tối đen trống trải, dường như không có điểm dừng. Chỉ còn lại Giản Dao, bị xích sắt khóa chặt dưới ánh đèn sáng chói ở trung tâm, mũi chân khẽ chạm đất. Cô giống như một con rối gỗ trên sân khấu, nhỏ bé, tái nhợt và cứng ngắc chờ đợi vận mệnh sắp đến.
Băng keo dày đang bịt lấy miệng cô, khiến cô không thể phát ra chút âm thanh nào. Chỉ có thể mở to đôi mắt đen láy rõ ràng, căng thẳng nhìn chằm chằm từng cử động của Tạ Hàm.
Hôm nay Tạ Hàm mặc một bộ vest ghile và quần dài, thẳng tắp văn nhã, khóe miệng hàm chưa ý cười dạt dào. Nhưng càng khiến Giản Dao cảm thấy hắn biến thái và ghê tởm.
Hắn cầm lấy điện thoại, đứng dưới ánh đèn cách cô mấy bước, quay đầu nhìn cô cười: “Kích động không?”
Giản Dao yên lặng bảo trì tư thế bất động. Tim trong lồng ngực lại thật sự nhảy dồn dập kịch liệt giống như lời hắn nói.
Bởi vì, người sắp nói chuyện với hắn ở đầu bên kia điện thoại, chính là Bạc Cận Ngôn.
Dưới phần tin tức trong mục phân loại trên báo hôm qua, còn có lưu lại một số điện thoại không bắt mắt lắm. Mà lúc này, Tạ Hàm thật sự sắp gọi vào số đó.
Tâm tình của Tạ Hàm rõ ràng rất tốt, giữa hai hàng chân mày đen thẫm lung linh ánh sáng. Ngón tay thon dài lướt nhanh trên màn hình điện thoại, sau đó ấn xuống nút handsfree của điện thoại.
“Tút… tút…” Điện thoại đã thông.
Tim Giản Dao nháy mắt nhảy lên tới cổ họng. Nụ cười khẽ của Tạ Hàm, dường như ngưng đọng trong khoảnh khắc, nhìn chằm chằm màn hình chờ.
‘Cạch’ một tiếng vang lên, có người nhận điện thoại.
“Hi.” Một giọng nam hoàn toàn xa lạ, thấp thoáng mang theo ý cười trầm thấp.
Mắt Giản Dao thoáng chốc trừng to.
Giọng nói và ngữ điệu, thật sự đã thay đổi. Người ở đầu dây bên kia, có đúng là Bạc Cận Ngôn?
Nhưng trực giác báo cho cô biết, nhất định là anh.
Bạc Cận Ngôn… đang che giấu sao?
Ý cười trên mặt Tạ Hàm càng thêm ý tứ hàm xúc không rõ, khẽ trả lời: “Hi.”
Người đàn ông đầu bên kia thong thả hỏi: “Chúng ta gặp mặt ở đâu?”
“Hai giờ sau…” Tạ Hàm quay đầu nhìn Giản Dao một cái: “Tôi sẽ nhắn tin địa chỉ cho anh.”
“Ok.”
“Giản Dao đang ở chỗ tôi, đặc biệt chuẩn bị vì anh đấy.”
Người đàn ông yên lặng trong nháy mắt, ý cười trong giọng nói dường như càng sâu càng lạnh lẽo: “Rất tốt. Cám ơn.”
Điện thoại cứ vậy mà cúp. Hai người nói chuyện có liên quan đến cô, lại khiến cho Giản Dao kinh hồn tán đảm.
Lời của Tạ Hàm, có ý gì? Đặc biệt chuẩn bị vì ‘anh’?
Lúc này Tạ Hàm đã tắt điện thoại, cất đi, quay đầu nhìn cô. Hắn vươn tay ra, gỡ bỏ băng keo trên miệng cô.
Thân hình cao lớn đứng thẳng trước mặt cô, trên gương mặt thanh tú có một vẻ thương tiếc nhàn nhạt.
“Hiện giờ, thật sự sắp phải vĩnh biệt cô rồi, Jenny.”
Một nỗi sợ hãi bất an vô bờ bến xông lên trong lòng cô, Giản Dao cuối cùng không nhịn được chủ động hỏi hắn: “Anh… muốn giết tôi sao?”
Ngay bây giờ? Ngay khi Bạc Cận Ngôn đang trên đường tới đây?
Chính tại lúc sống chết cách biệt nhau thế này, lại chỉ có thể để anh nhìn thấy thi thể của cô thôi sao? Không!
“No.” Bất ngờ ngoài dự liệu của cô chính là Tạ Hàm lại cười tủm tỉm lắc đầu, phủ định giả thiết tàn nhẫn này. Đột nhiên, cô căn bản không thể dễ chịu hơn chút nào, bởi vì hắn lập tức nói ra một kết luận còn đáng sợ hơn.
“Người giết cô, đương nhiên là Allen.” Hắn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt càng thêm thâm trầm: “Ồ… thử nghĩ mà xem, nếu như đích thân anh ta giết cô, việc này đối với Simon bé nhỏ là một đả kích trầm trọng đến thế nào nhỉ? Anh ta yêu cô như vậy, nhất định không thể tự tha thứ cho bản thân mình.”
Hắn ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, giống như đang tưởng tượng một chuyện gì đó vô cùng thú vị. Sau đó hắn đột nhiên cúi đầu nhìn cô, thấp giọng than một tiếng: “Ài… đau khổ và tự trách sẽ luôn dằn vặt anh ta. Cô biết mà, người hai nhân cách luôn trong sáng và tuyệt vời như vậy đó. Chỉ cần ý chí của anh ta từ từ suy yếu, sẽ bị rơi vào trong bóng tối, bị Allen thay thế, có lẽ mãi mãi cũng không thể tỉnh lại. Cô xem, Allen cũng hiểu được đạo lý này. Cho nên, anh ta mới không thể chờ đợi đến lúc giết chết cô.”
Trong nhà kho rộng rãi yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng vọng của giọng nói vừa hưng phấn vừa ôn hòa của Tạ Hàm. Sắc mặt Giản Dao chết lặng nhìn hắn, tay chân bị dây xích trói chặt, bởi vì cơ thể bị kéo căng quá mức, khiến cơn đau kéo đến từng cơn.
Không, anh sẽ không giết cô.
Nếu như anh là Simon, anh sẽ không giết cô.
Anh là Simon, anh không phải là bất kỳ ai khác!
Cô tin, cho dù mạng sống như chỉ mành treo chuông, cô vẫn tin tưởng!
Sau đó, Tạ Hàm lại giống như nhìn thấu tâm tư cô, đột nhiên bật cười lên. Hắn với lấy chiếc áo vest đang đặt trên sợi xích sắt khoác lên người, chỉnh lại áo sơ mi, ngước mắt nhìn cô: “Suýt nữa thì quên mất, ở dưới chân cô có chôn ba trăm ký thuốc nổ, có thể san bằng nguyên một căn phòng và nhà kho này thành bình địa bất cứ lúc nào. Lúc đó, cô sẽ biến thành tro bụi phiêu tán trong không khí, sẽ giống hệt cảnh cô đã viết trong bức thư tuyệt vời đó, một mớ tro tàn, cũng là tình yêu của cô đối với Simon.”
Lòng Giản Dao lại trùng xuống.
Thuốc nổ đủ để hủy diệt tất cả? Ở ngay dưới chân cô?
Hắn đã sớm chôn xong thuốc nổ, để chờ đợi ngày hôm nay?
Lẽ nào hắn muốn… đầu óc Giản Dao nháy mắt sáng ngời như tia lửa điện xẹt qua.
Thì ra đây chính là thủ đoạn âm mưu của hắn! Thì ra đây chính là nguyên nhân chân chính hắn giữ lại tính mạng của cô đến bây giờ, không chỉ bởi vì muốn Bạc Cận Ngôn tự tay giết cô, mà còn muốn kiểm chứng xem Allen là thật hay giả!
Nếu như Bạc Cận Ngôn đã trở thành Allen, anh sẽ nhanh chóng dứt khoát giết chết cô. Vậy thì thuốc nổ dưới chân, sẽ không phát nổ. Tạ Hàm lúc này mới thật sự tin tưởng và tiếp nhận Allen, cho dù hắn luôn muốn có được anh, nhưng vẫn luôn phòng ngừa. Đây chính là khảo nghiệm cuối cùng, dùng mạng của cô để khảo nghiệm.
Nếu như… anh vẫn còn là Simon, nhất định sẽ không giết cô. Vậy cũng chứng minh được, tất cả sự tồn tại của Allen đều là giả dối, Tạ Hàm nhất định sẽ không chút do dự kích nổ bom!
Sau khi suy nghĩ rõ ràng nguyên nhân hậu quả, sống lưng Giản Dao lại toát mồ hôi lạnh.
Nếu như đây chính là cái bẫy của hắn, tại sao lại nói với cô?
Đúng vậy, nói với cô rồi thì đã sao? Tạ Hàm căn bản không có gì phải lo sợ. Bởi vì chỉ cần Bạc Cận Ngôn bước vào chỗ này, muốn một người chết hay hai người đều chết, căn bản không có lựa chọn nào khác!
Hơn nữa, dựa vào tính cách của Bạc Cận Ngôn, anh đã có thể chết vì những người xa lạ không liên quan, thì sao có thể giết cô được?
Lòng Giản Dao cứ thế mà trùng xuống, cả người phát lạnh, ngón tay dường như cũng trở nên cứng ngắc.
Tạ Hàm muốn nhìn thấy chính là phản ứng lo sợ đến phát run không ngừng này của cô. Hắn gần như vui sướng than thở một tiếng: “Oh my God, tôi thật sự rất thích biểu tình hiện giờ của cô, rất sợ hãi phải không? Bạn thân yêu à, không cần quá đau buồn. Chết chỉ là chuyện trong chớp mắt, rất ngắn ngủi, rất đau khổ, cũng rất vui vẻ. Cô và tôi đã ở chung với nhau bao nhiêu ngày rồi, tôi cũng rất thích cô. Hiện giờ, tôi cho cô có thể chết đi bằng một phương thức đáng giá như thế này, cô nên cảm thấy vui mừng, rất vui mừng mới đúng.”
Tiếng bước chân của Tạ Hàm lại tiến vào trong bóng tối lần nữa, đó cũng là lần cuối cùng. Giản Dao yên lặng nhìn về phía trước hư vô, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống từng giọt lớn.
Ở trên mặt đất nơi cô nhìn không tới cũng không nghe được, một chiếc xe thương vụ chống đạn màu đen, phóng ra ngoài từ trong garage với tốc độ cực nhanh, chạy qua đường cao tốc thẳng tắp của trấn nhỏ, tiến thẳng về hướng tây, xuyên qua ranh giới của bang, băng qua cánh đồng trống, cuối cùng, chạy đến một thị trấn nhỏ hẻo lánh hơn.
Xuyên qua con đường rừng phía sau lưng thị trấn nhỏ, là một bình nguyên xanh ngát rộng lớn. Một tòa trang viên trắng tinh đứng sừng sững ở đó.
Xe của Tạ Hàm chạy dọc theo con đường nhỏ phía trước trang viên. Lưới sắt cao áp cao đến mấy mét, bảo vệ dày đặc xung quanh trang viên. Cửa sắt từ từ mở ra, hai người cảnh vệ vác súng trên vai bước tới: “Tiên sinh, ngài đã trở về.”
Tạ Hàm khẽ cười, đẩy cửa xuống xe: “Hôm nay sẽ có một người bạn đến đây, cảnh giới an toàn cấp một.”
“Dạ.”
Sau khi hạ mệnh lệnh xong, Tạ Hàm lại thong thả bước dọc theo con đường mòn của vườn hoa, tiến vào trang viên. Dọc đường, đi qua vài lầu gác, mấy tay súng máy và bắn tỉa ở trên đầu đều dùng ánh mắt chăm chú nhìn hắn đã quay trở về.
Tạ Hàm cứ đi thẳng vào nơi sâu nhất trong trang viên, dọc theo hành lang vắng vẻ dài đằng đẳng, đi đến một gian phòng ở tận cùng, vượt qua mấy lớp cửa chống đạn dày đến mấy centimét. Cuối cùng, hắn đi vào một căn phòng sách.
Đây là một căn phòng kín mít, trên tường treo đầy những bức tranh xinh đẹp, trừu tượng, dữ tợn. Trong tủ xếp đầy súng ống, còn có chai chai lọ lọ xếp lung tung đầy trong đó, bên trong ngâm các bộ phận cơ thể người.
Tạ Hàm ngồi vào trước bàn, mở máy tính trước mặt ra.
Màn hình sáng lên, trên đó chính là hình ảnh nhà kho dưới đất. Ở trung tâm có một vùng ánh sáng, Giản Dao vẫn bị treo ở tại chỗ như cũ, xem ra vẫn nhỏ bé nhưng không mất đi sự mềm mại. Chỉ là lúc này gương mặt cô tái nhợt, hốc mắt đỏ hoe, rõ ràng sau khi hắn rời khỏi, cô đã tuyệt vọng khóc lóc.
Khóe miệng Tạ Hàm khẽ cong lên, bưng cốc cà phê trên bàn uống một ngụm, ngón tay lại khẽ gõ lên bàn phím.
“Tút tút tút…” Miệng hắn khẽ mô phỏng âm thanh tiếng điện lưu nối thông, đồng thời lúc này, trong màn hình, một dãy các bóng đèn chiếu trong nhà kho lại cùng lúc sáng lên. Nguyên cả nhà kho nhất thời sáng trưng như một tinh cầu chói mắt. Giản Dao gần như lập tức nghiêng đầu nhắm mắt, tránh khỏi ánh sáng lóa mắt đó.p>
Hắn nhịn không được bật cười, cầm lấy cái micro ở trên bàn: “Hi, Jenny, tôi về tới nhà rồi. Cô cảm thấy thế nào?”
Trong nhà kho.
Giản Dao nhắm mắt một lúc rồi mới mở mắt ra, thích ứng với ánh sáng chói lóa. Nghe thấy giọng nói của Tạ Hàm đột nhiên vang lên, rõ ràng như đang ở bên cạnh mình, khiến lòng cô rung thật mạnh.
Ngước mắt nhìn cẩn thận, từ từ, cô phát hiện ở các góc trên trần nhà cao cao đều có lắp đặt các camera, ống kính tối tăm, giống như đôi mắt khiến người ta sợ hãi của Tạ Hàm. Ở trong đó có một cái máy khuếch âm nhỏ xíu.
“Anh ấy còn bao lâu nữa mới tới?” Giọng nói khàn khàn của Giản Dao khẽ hỏi. Không biết cái micro truyền âm được thiết kế ở đâu trong nhà kho này, nhưng cô khẳng định, một chút âm thanh khe khẽ trong này đều sẽ rơi vào đôi tai cẩn thận của hắn.
Quả nhiên, giọng nói trong trẻo của Tạ Hàm lại truyền đến một lần nữa: “Sắp rồi.”<>
Giản Dao không nói tiếp, Tạ Hàm dường như cũng không có hứng thú nói chuyện. Trong nhà kho sáng như ban ngày, vắng lặng như tờ. Chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng Tạ Hàm ngâm nga truyền đến.
Giản Dao trước giờ chưa từng nghiêm túc nghe xem hắn ngâm nga cái gì. Hiện giờ, trong cả cái địa ngục khủng bố này, chỉ còn lại tiếng của hắn. Chăm chú lắng nghe, thì ra hắn đang hát một ca khúc cũ quen thuộc, ‘Sao một thiên thần có thể làm tan vỡ trái tim tôi’.
“How could an angel break my heart? Why didn’t he catch my falling star……”
(Sao một thiên thần có thể làm tan vỡ trái tim tôi? Tại sao anh không đón lấy vì sao đang rơi của tôi…)
Giản Dao ở trong tiếng hát thấp thoáng của hắn, có chút thất thần nhìn chằm chằm phía trước, nơi Bạc Cận Ngôn có thể xuất hiện.
Sao một thiên thần có thể làm tan vỡ trái tim tôi?
Cận Ngôn, sao em có thể để anh chết đi?
…
Xin hãy giết chết em, rồi tiếp tục sống.
Cuối cùng, sau một khoảng tĩnh lặng lâu dài, cô nghe thấy ở phía trước, từ rất xa, ở nơi ánh đèn không thể chiếu tới, ‘cạch’ một tiếng, cửa bị đẩy ra. Sau đó, tiếng bước chân đều đều, mạnh mẽ và quen thuộc, từng bước truyền tới.
Hốc mắt Giản Dao dần ẩm ướt. Đây là một loại cảm giác vô cùng phức tạp: đau khổ, bi thương, hạnh phúc, tê dại, đều đang pha trộn trong lòng cô, trong tầng tầng tình ý sâu không thấy đáy này.
Từ từ, người đó bước ra từ trong bóng đêm. Thân hình cao lớn tuấn dật, đội một cái mũ dày, che hơn nửa khuôn mặt. Lòng Giản Dao, dường như cũng từ từ thắt chặt, thắt chặt theo đường nét thân hình đang hiện lên của anh.
Anh cuối cùng cũng đi đến dưới ánh đèn, gỡ mũ xuống, ngẩng đầu nhìn cô từ phía xa xa.
Thế giới của Giản Dao, ngưng đọng ngay tại thời khắc này.
Thời gian, không gian, tiếng động, ánh sáng… đều trở thành những bóng dáng hư vô. Chỉ có người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong, cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt cô.
Anh mặc một cái áo khoác lớn màu đen, áo sơ mi trắng sạch sẽ, không thắt cà vạt, thân hình cao lớn thon gầy. Ánh đèn bao trùm lên mái tóc đen và gương mặt anh, đôi mắt thon dài bướng bỉnh đó đang nhìn cô. Đồng tử rõ ràng đen nhánh như mực, lại khiến người ta cảm thấy ánh mắt anh lãnh đạm vô cùng.
Không chút độ ấm, cũng không chút tình ý nào.<>
Giản Dao: “Cận Ngôn, có bom.”
Xin anh, nhất định phải có lựa chọn thích đáng.
Em đã không oán không hối gì nữa. Có thể gặp anh một lần, em thật sự đã mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng mà cô không ngờ rằng, vừa nói xong, có hai tiếng cười đồng thời vang lên.
Một là của Tạ Hàm trong máy phóng thanh không biết cách đó bao xa, còn một là của Bạc Cận Ngôn ở trước mặt cô.
Bóng dáng cao lớn chậm rãi đi về phía cô, gương mặt anh tuấn hiện lên ý cười xa lạ không kiềm chế được, đôi mắt càng tràn đầy vẻ trào phúng và đạm mạc.
“Bệnh đa nghi.” Ánh mắt anh nhìn Giản Dao, nhưng lại nói chuyện với Tạ Hàm.
Giọng nói của Tạ Hàm lập tức truyền tới, ý cười nồng đậm: “Lần đầu gặp mặt, tôi đã tặng anh một phần lễ vật lớn như vậy, có phải anh cũng nên bày tỏ chút thành ý không?”
Bạc Cận Ngôn đứng ở chỗ cách Giản Dao khoảng hai ba bước, ánh mắt lạnh băng, nhưng dường như thấp thoáng mang theo hứng thú, lướt qua thân thể bị trói buộc của cô.
“Rất công bằng.” Anh nói với Tạ Hàm: “Giết cô ta rồi chúng ta sẽ gặp mặt ở đâu?”p>
Tạ Hàm: “Tôi sẽ nói cho anh biết địa điểm.”
“Ok.” Ánh mắt Bạc Cận Ngôn lưu chuyển, lại rơi xuống trên người cô.
Giản Dao ngây ngốc nhìn anh.
Khoảng cách gần như vậy, cô gần như có thể ngửi thấy hơi thở nam tính quen thuộc trên người anh, gương mặt tuấn tú và đôi mắt kiêu ngạo. Nhưng lại hoàn toàn khác với anh trước đây. Giọng nói khàn khàn thoáng mang theo sự tàn ác đó, tương tự như Tommy máu lạnh, cũng tương tự với đôi mắt thâm trầm chơi đùa với thế gian nhưng không cho phép đến gần thân cận của Tạ Hàm…
“A…” Cô khẽ thở gấp một tiếng, bởi vì Bạc Cận Ngôn đột nhiên giơ tay nắm lấy cằm cô. Sức lực mạnh bất ngờ, nhất thời khiến cô đau nhói.
Mà anh cũng không chút tiếc thương, thậm chí trong ánh mắt lướt qua một tia sáng hưng phấn nào đó. Gương mặt thanh nhã càng lộ ra mấy phần cay nghiệt, lực ngón tay cũng mạnh thêm, móng tay găm vào trong da thịt cô.
Cự ly gần như vậy, nhìn thấy được từng biểu tình nhỏ bé nhất, trong đầu Giản Dao thoáng chốc như mộng mị.
Một ý nghĩ cô trước sau vẫn không tin, sống chết đè nén đột nhiên lại xông lên đầu.<>
Không thể nào… lẽ nào anh thật sự… thật sự…
Trở thành Allen rồi?
Bạc Cận Ngôn của cô, Simon của cô, thật sự đã trầm luân vào trong bóng tối vô cùng vô tận? Không thể gặp lại, không thể yêu nhau nữa rồi sao?
Cô sắp phải chết trong cùng một đôi tay, chết trong cùng một cơ thể nhưng linh hồn tội ác bất đồng ở trước mặt sao?
Không! Cận Ngôn, Cận Ngôn!
Cô gần như bất giác mở miệng, thoáng chốc liền cắn lấy ngón tay anh, cắn thật mạnh, mùi máu tươi nháy mắt tràn đầy khoang miệng cô. Gương mặt anh tuấn của người đàn ông nháy mắt càng thêm âm trầm, anh túm lấy tóc dài sau ót cô, khiến cô đau đớn vô cùng lại không thể động đậy.
Nước mắt Giản Dao đã rơi đầy mặt, sống chết nhìn anh chằm chằm.
Nhưng trên gương mặt anh, trước sau vẫn không có chút chần chờ hay thương tiếc nào, ngược lại sự tàn bạo trong mắt càng gia tăng.
“Ha… người phụ nữ của Simon.” Anh dùng một giọng nói âm trầm lên tiếng: “Vẫn chưa nếm thử mùi vị của cô mà đã giết cô rồi thì thật đáng tiếc.” Vừa nói xong, anh liền lôi một cây súng từ trong túi ra, nòng súng vừa đen vừa cứng, đặt ở trên huyệt thái dương của cô.
Toàn thân Giản Dao khẽ run lên, thân hình đang ở trong lòng anh bị kéo chặt giống như một con cá sắp chết vì thiếu dưỡng khí. Nhưng anh lại thong thả cười, từ từ cúi đầu về phía cô, giọng nói trầm thấp âm u vang lên bên tai cô: “Bảo bối, đừng sợ, sẽ kết thúc rất nhanh thôi.”
Cả người Giản Dao lại mềm nhũn ra, từ từ nhắm mắt lại. Hơi thở của anh phun lên gò má cô, cô thậm chí còn nghe thấy âm thanh anh mở chốt an toàn trên súng.<>
Vĩnh biệt, Cận Ngôn. Vĩnh biệt, mẹ.
Hôm nay em chết ở chỗ này.
Vĩnh viễn không cần tỉnh lại, vĩnh viễn không còn nhìn thấy anh nữa, vĩnh viễn… cũng sẽ không quên anh.
Ở bên ngoài nhà nho, trong mật thất của trang viên cách đó mấy trăm kilômét, Tạ Hàm đang nhìn chằm chằm đôi nam nữ trong màn hình, chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân dường như đang sôi trào lên.
Hắn chờ đợi, vô cùng vui sướng và kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ đợi một Allen hoàn toàn, triệt để, không chút tỳ vết đi đến bên cạnh hắn!
Chính vào lúc này, lại thấy Bạc Cận Ngôn đột nhiên cúi đầu, cắn lên môi Giản Dao.
Tạ Hàm khẽ giật mình, chợt cười lên!
Bởi vì biểu tình của Bạc Cận Ngôn tràn đầy dục vọng ác liệt, nụ hôn này rất hung tàn và thô bạo, môi Giản Dao nháy mắt bị cắn chảy máu. Biểu tình của Giản Dao rất sinh động rất đáng thương, sự tuyệt vọng, bi ai, phẫn nộ trên mặt cô càng tăng thêm.
Allen cực kỳ khát vọng chà đạp Giản Dao, suy nghĩ này hắn có thể hiểu được. Nếu không phải là bây giờ muốn cô gái này trở thành một biểu tượng cuối cùng để bọn họ đạt thành liên minh thì hắn cũng không ngại để Allen đùa chết cô ta.
Hiện tại, cứ để cho anh ta làm cho đỡ nghiện đi.
Trong màn hình, Giản Dao bị cưỡng hôn, đã hoàn toàn không còn sức lực để vùng vẫy nữa, mặc kệ tên đàn ông này điên cuồng vô tình giày xéo môi lưỡi của mình. Nụ hôn này hoàn toàn khác với Bạc Cận Ngôn trước đây, kịch liệt hung mãnh vô cùng, đầu lưỡi của anh giống như rắn độc công kích cô, thậm chí cắn cả đầu lưỡi cô, mang theo cảm giác đau đớn khát máu. Một cánh tay cũng lưu động một cách tùy ý hèn hạ trên cơ thể cô….
Đột nhiên, một cảm giác giống như đã từng quen biết đột nhiên nảy lên trong lòng…
Bạc Cận Ngôn… Simon, đã từng hôn cô như vậy.
Đó là lúc nào?
Là lúc ở trong ngôi biệt thự ven biển của Lận Y Dương, anh và cô thảo luận, có thể từ trong nụ hôn phân biệt được sự khác nhau của một người hay không. Lúc đó anh đã mô phỏng một người khác, hôn cô rất hung tàn như thế này.
Sau đó thì sao?<>
Sau đó lúc đầu lưỡi của anh rút lui, vẫn giống như lúc bình thường, bất giác từ dưới lướt lên trên, câu lấy đầu lưỡi của cô khẽ liếm một cái. Còn thảo luận của bọn họ, cũng vì một động tác nhỏ theo thói quen đó, mà kết thúc với thắng lợi thuộc về cô.
Kết luận của bọn họ là, từ một nụ hôn, cũng có thể thật sự phán đoán được có phải là cùng một người hay không.
…
Giản Dao thoáng giật mình, ý thức gần như sắp sụp đổ bất chợt hồi phục sự sáng suốt; nỗi tuyệt vọng và bi ai đau đớn khôn cùng bị lý trí đè nén. Nụ hôn sắp đến khúc cuối thì trái tim cô cũng đã bắt đầu buộc chặt trước giờ chưa từng có.
Anh lại cắn cô một cái, chỉ khiến cô đau đến mức toàn thân run rẩy.
Anh hung hăng mút lấy đầu lưỡi của cô, dường như tràn đầy dục vọng trắng trợn.
Sau đó, cuối cùng anh cũng lưu luyến buông đầu lưỡi của cô ra, từ từ rút lui ra ngoài.
Đầu lưỡi của anh sắp rời khỏi khoang miệng cô…
Đột nhiên, anh khựng lại, vừa kiên định vừa cực kỳ dịu dàng, từ dưới lên trên khẽ liếm đầu lưỡi của cô một cái.
…
Cùng một hôm, năm tiếng đồng hồ trước đó, ở trong bệnh viện.
Phó Tử Ngộ chỉ miễn cưỡng hồi phục được một chút. Nhưng mà hôm nay, anh căn bản không cách nào ngủ yên trên giường bệnh của mình. Anh tìm một viên thanh tra đến, dùng xe lăn đẩy anh đi đến phòng bệnh của An Nham.
Trước cửa có mấy viên cảnh sát đang canh giữ, cửa phòng bệnh đóng chặt, hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong. Viên thanh tra đẩy anh đi vào trong, vừa nhìn vào đã thấy drap giường bệnh được xếp rất chỉnh tề nhưng lại không một bóng người.
Đi tiếp vào trong, xuyên qua cửa an toàn rộng mở trong sáng là một căn phòng làm việc rất lớn. Hơn mười mấy chuyên gia IT đang ngồi trước máy tính, căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình. An Nham mặc một bộ đồ bệnh nhân ngồi dẫn đầu, sắc mặt chăm chú bình tĩnh, không có chút bệnh tật nào.
Phó Tử Ngộ im lặng ngồi một bên, không dám làm phiền bọn họ.
Lúc này một viên thanh tra bên cạnh nhìn màn hình một cái, nhịn không được than thở ra tiếng: “Nói thật nha, cuộc vượt ngục mấy hôm trước, lên kế hoạch thật sự là hoàn mỹ vô cùng. Giáo sư Bạc hoàn toàn có tiềm chất trở thành một cao thủ tội phạm.”
Cả đám người đều khẽ cười, Phó Tử Ngộ lại đáp: “Cậu ấy mãi mãi cũng không trở thành một cao thủ tội phạm được.”
Viên thanh tra lúc trước hơi giật mình, gật đầu nói: “Anh nói cũng đúng. Một trận chiến hỏa lực khí thế như vậy, lại tính toán vô cùng tỉ mỉ, không có một người thương vong. Phải gọi anh ấy là chuyên gia cứu vớt, chứ không phải cao thủ tội phạm.”
Bởi vì lời của anh ta, tất cả mọi người đều nhớ đến hình ảnh công kích trên bãi đất trống hôm đó, không tự chủ được có chút cảm khái, đều trở nên yên tĩnh.
Nhưng trước giờ trong đầu An Nham chỉ nghĩ đến số liệu dấu hiệu, phá lệ lại nhớ đến một chuyện khác.
Anh ta nhớ đến một ngày nào đó trước đây, lúc nói chuyện với Phó Tử Ngộ, vô tình nói đến hôm anh ấy vừa mới tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật, nói điện thoại với Bạc Cận Ngôn.
“Lúc đó tại sao anh lại khóc?” An Nham hỏi. Anh ta cũng không để ý nhân tình thế thái gì cả, cũng không để ý đến việc sẽ chạm đến vết thương của người khác. Nghi vấn này vẫn luôn ở trong lòng anh ta, anh ta có chút suy đoán không chắc chắn, cho nên liền hỏi trực tiếp.
Phó Tử Ngộ im lặng một lúc, mới trả lời: “Bởi vì lúc đó, tôi nghe thấy giọng nói của người gọi là ‘Allen’.”
Lần trước Phó Tử Ngộ nghe thấy giọng nói này là vào lúc nào?
Lúc được cứu ra khỏi hầm giam của tên biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’, Bạc Cận Ngôn đang gặp nguy hiểm tính mạng, trải qua vô số ngày cấp cứu mới tỉnh lại, chính là giọng nói này.
“Giọng của cậu tại sao lại…” Lúc đó Phó Tử Ngộ đã hỏi.
Bạc Cận Ngôn chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Tommy rời đi mấy ngày, tôi bị sốt cao, sốt hỏng cả giọng.” Là cổ họng bị sốt đến hỏng triệt để, bị cảm, nhiễm trùng, khàn giọng, đau nhức… Vì thế dứt khoát tương kế tựu kế, thi triển kế hoạch đã dự tính từ lâu, giả làm nhân cách thứ hai, từng bước cẩn mật… Nhưng sau khi được an toàn rồi, thanh đới của anh cũng đối mặt với khả năng bị mất tiếng nghiêm trọng, bác sĩ khó khăn lắm mới giúp anh hồi phục lại, có điều giọng nói và Bạc Cận Ngôn đã từng hoàn hảo vô khuyết đã có sự thay đổi.
Chỉ là Giản Dao, vẫn không biết mà thôi. Bạc Cận Ngôn sao có thể để cô biết, căn bản không cần phải khiến cô đau lòng.
Lần này, lúc Phó Tử Ngộ nhận được điện thoại của anh, giọng nói đã giống Allen đến bảy tám phần.
Phó Tử Ngộ lập tức hiểu được, mấy ngày mất đi người yêu, anh khóa mình ở trong phòng, dùng một phương pháp nào đó phá hoại giọng nói của mình lần nữa.
Mà tri kỷ như Phó Tử Ngộ, lập tức có thể đoán ra được kế hoạch của anh, ngụy trang thành Allen, tiếp cận Tạ Hàm, thân bại danh liệt, đẩy mình vào nguy hiểm… Từ đó về sau là một con đường nguy hiểm vô cùng có khả năng sẽ phá hủy một đời của anh.
Phó Tử Ngộ biết, anh vẫn thường làm những chuyện mạo hiểm như vậy.
Nhưng mà giây phút đó, khi nghe thấy giọng nói khàn khàn đã lâu không gặp, anh lại không ngăn được nước mắt của mình. Bởi vì điều anh nghe thấy, rõ ràng là một tình yêu cố chấp, trầm mặc, trọn vẹn của người bạn thân của mình, của một người đàn ông cô độc ngạo mạn đối với một cô gái.
…
Lúc này, Phó Tử Ngộ mới lên tiếng hỏi: “Tiến triển thế nào rồi?”
An Nham quay đầu nhìn anh, trầm giọng trả lời: “Tất cả vẫn đang tiến hành theo kế hoạch. Hai người bọn họ sẽ trở về bình an không sứt mẻ gì, rất nhanh thôi.”
Chương 80
Tạ Hàm cười tủm tỉm nhìn chằm chằm màn hình quan sát.
Trong mắt hắn nhìn thấy, là một màn xa hoa đẹp đẽ vô cùng. Một người đàn ông chiếm đoạt ngược đãi thân thể một người phụ nữ, mà cô gái này giống như một chú chim non tuyệt vọng kinh hãi, gần như co rúm người lại thành một đống, nhưng lại bị xích sắc khóa chặt, chỉ có thể để mặc hắn xâm lược.
Nụ hôn này vốn không dài, người đàn ông liếm liếm máu trên môi mình. Lúc triệt để rời khỏi cô, súng trong tay, cũng áp chặt vào huyệt thái dương của cô.
“Bye, Jenny.” Giọng nói khàn khàn và hưng phấn.
Giản Dao đã nhắm chặt mắt lại, thân hình khẽ run lên, đôi tay tinh tế như ngọc bất giác nắm chặt lấy xích sắt….
“Pằng!” Tiếng súng dứt khoát gãy gọn.
Khóe môi Bạc Cận Ngôn nổi lên ý cười trào phúng, lấy súng nhét trở lại túi. Anh quay người ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn về phía camera giám sát trên trần nhà.
Bên ngoài màn hình, Tạ Hàm nhìn về phía sau anh, thân thể Giản Dao từ từ mềm nhũn, đầu rũ xuống. Còn huyệt thái dương bên trái có một cái lỗ máu chảy đầm đìa, rõ ràng đã bị bắn xuyên qua đầu.
“Ồ…” Ý cười trên mặt Tạ Hàm càng thêm sâu, càng thêm xán lạn, đôi tay lại kích động nắm chặt lấy cạnh bàn.
Allen, là Allen không còn nghi ngờ gì nữa.
Khảo nghiệm hoàn mỹ đến thế, cuộc chém giết xinh đẹp đến thế!
Thân hình cao lớn như ngọc của Bạc Cận Ngôn đứng dưới ánh đèn, trong mắt hiện lên tia cười cuồng vọng: “Puppet (con rối gỗ), chúng ta gặp mặt ở đâu?”
Xưng hô này của hắn đối với Tạ Hàm, có ý trào phúng, chế giễu một trò chơi khảo nghiệm quá sức ấu trĩ này. Nhưng Tạ Hàm không hề để ý, ngược lại càng thêm vui vẻ, dựa vào trong ghế trả lời: “Trong garage còn một chiếc xe, anh lái đi. Tôi sẽ dùng GPS navigation báo cho anh vị trí chính xác.”
“Ok.” Bạc Cận Ngôn cầm lấy nón chụp lên đầu lần nữa, lại ngẩng đầu nhìn camera: “Cô gái này để lại đây đi. Khi quay về tôi sẽ đến lấy.”
Tạ Hàm cười lớn: “Ok, Ok. Một khúc xương của cô ta đều là của anh.”
Bạc Cận Ngôn sải bước đi rất nhanh nhưng lại trầm ổn mạnh mẽ, rời khỏi nhà kho dưới đất. Tạ Hàm ngồi nguyên chỗ cũ, nhìn hình ảnh trong nhà kho. Dưới ánh đèn sáng trưng, tất cả bình tĩnh giống như cái chết, duy nhất chỉ có thi thể Giản Dao còn đang treo tại chỗ cũ, máu chảy dọc theo gò má và mặt cô, còn không ngừng nhỏ giọt xuống, giống như một bức tranh tươi đẹp, thê lương, yên tĩnh.
Hiện giờ tất cả tâm tư của Tạ Hàm đều đặt trên người Bạc Cận Ngôn sắp đến, cũng không còn chút hứng thú nào với cô. Hắn khẽ cười một tiếng, tắt màn hình, đứng dậy đi ra khỏi mật thất.
Hai giờ sau, bệnh viện bang.
Giản Dao từ từ mở mắt ra.
Hình ảnh đập vào mắt đầu tiên chính là trần nhà màu trắng xa lạ, ánh sáng màu lam nhạt ở bên ngoài cửa sổ bị rèm che kín. Cô đang nằm trên một chiếc giường bệnh, đã đổi một bộ đồ mới mềm mại sạch sẽ, trên tay còn đang truyền dịch.
Bên cạnh giường có một người đàn ông tuấn tú đang ngồi. Anh mặc một bộ đồ bệnh nhân màu lam nhạt, ngồi trên một chiếc xe lăn, thân hình tướng mạo có vẻ gầy ốm hơn so với nửa tháng trước rất nhiều. Lúc này đôi mắt anh khép hờ, đang ngủ say.
Hốc mắt Giản Dao nổi lên một làn hơi nước.
Tử Ngộ.
Đầu cô vẫn còn rất nặng nề, nhưng cũng không gây trở ngại cho việc chống tay lên giường ngồi dậy, trong đầu thoáng hiện lên cảnh phát sinh trong nhà kho lúc trước.
Tất cả giống như chỉ vừa mới xảy ra, nhưng lại giống như đã cách mấy đời.
…
Sau khi kết thúc nụ hôn giống như khắc cốt ghi tâm, Bạc Cận Ngôn từ từ dời môi đi, đôi mắt đen gần trong gang tấc nhìn cô chằm chằm.
Không có bất cứ một lời nói nào, anh nâng ngón tay lên, ra hiệu cho cô yên lặng.
Lúc đó, cả trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, anh đang làm gì vậy? Không sợ Tạ Hàm nhìn thấy sao?
Nhưng chuyện kỳ lạ lại xảy ra, trong loa phóng thanh, lại truyền đến tiếng tán thưởng vui sướng của Tạ Hàm: “Ồ…”
Cả đầu cô đầy sương mù, Bạc Cận Ngôn lại cúi mạnh đầu, ôm lấy eo cô, hôn xuống.<>
Môi lưỡi mát lạnh còn mang theo hơi thở nhiễm máu lúc trước. Nhưng mỗi một tấc, hơi thở triền miên đều là mùi vị mà cô quen thuộc. Ngón tay anh khẽ nắm lấy cằm dưới đã có chút xanh tím. Nụ hôn của anh trầm mặc, dịu dàng và kiên định, nhưng bàn tay ôm lấy cô càng lúc càng thu lại thật chặt, giống như muốn đem cả người cô quấn vào trong cơ thể anh.
Cả người Giản Dao đều đắm chìm trong vòng tay và hơi thở của anh, nước mắt như hạt châu bị đứt, không ngừng rơi xuống. Nhưng giờ phút này, anh lại nhanh chóng buông cô ra. Ngón tay trắng trẻo thon dài khẽ lau nước mắt trên gò má cô, thân thể mát lạnh như cây lui về sau mấy bước, kéo ra khoảng cách với cô.
Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, Giản Dao cắn môi dưới không để mình phát ra tiếng. Ánh mắt anh thâm trầm như nước nhìn cô lần cuối cùng, trong đôi mắt đó lại có ý cười ngạo mạn và thản nhiên mà cô rất quen thuộc.
Giản Dao cũng sắp ngừng thở. Anh lại khôi phục biểu tình đạm mạc, quay người ngẩng đầu, nhìn về camera, nói với Tạ Hàm: “Puppet (con rối gỗ), chúng ta gặp mặt ở đâu?”
…
Trong chốc lát, Bạc Cận Ngôn đã rời khỏi nhà kho dưới đất.
Giản Dao vẫn bị treo ở chỗ cũ yên lặng không tiếng động, trái tim đập như sấm còn ruột gan lại lộn tùng phèo cả lên.
Cô căng thẳng bởi vì đã đại khái đoán được chuyện gì vừa xảy ra, Bạc Cận Ngôn nhất định đã để An Nham dùng biện pháp nào đó, thay đổi hình ảnh mà Tạ Hàm nhìn thấy. Tạ Hàm khẳng định cho rằng cô đã chết, triệt để tin tưởng Bạc Cận Ngôn. Nhưng điều này trên thực tế lại quá nguy hiểm, quá kinh ngạc vui mừng. Cô tưởng mình chắc chắn phải chết, tất cả lại vẫn nằm trong kế hoạch của Bạc Cận Ngôn!
Điều lo lắng là, Bạc Cận Ngôn sắp đi gặp Tạ Hàm? Tại sao anh phải đi một mình.
Sau đó không được bao lâu, nhà kho lại có người đi vào. Chỉ có điều lần này, là một số thanh tra FBI và cảnh sát cơ động sắc mặt chăm chú. Bọn họ trước tiên khẽ rón rén đi vào, ra dấu yên lặng với Giản Dao, sau đó phân làm hai nhóm. Một nhóm lấy những cái mũ trùm kim loại màu đen, trùm lên tất cả các camera, loa phóng thanh cùng với các micro ở trong nhà kho. Giản Dao không biết đó là dụng cụ gì, nhưng nhất định dùng để làm nhiễu thiết bị nghe nhìn của Tạ Hàm.
Một đội khác, lại thay cô mở xích sắt, đặt cô lên băng ca.<>
Tất cả tiến hành nhanh chóng, hiệu suất cao và không một tiếng động.
Trong chốc lát, Giản Dao đã được vội vàng đưa lên mặt đất. Đón lấy ánh mặt trời đã lâu không thấy, cô chỉ có cảm giác hốc mắt và gò má nhói đau, giơ tay ôm lấy mặt. Hốc mắt đỏ hoe gần như đã khô cạn lại chảy nước mắt.
Lúc lên trên xe cứu thương, một nữ thanh tra an ủi cô: “Tiểu thư Giản Dao, cô an toàn rồi.”
Giản Dao lập tức hỏi: “Bạc Cận Ngôn thì sao? Anh ấy một mình đi gặp Tạ Hàm phải không?”
Viên thanh tra không trả lời, bác sĩ đi đến rất nhanh, kiểm tra thân thể cho cô. Bởi vì cô sốt nhẹ, thể lực và tinh thần đã cạn kiệt vô cùng, sau đó liền hôn mê lâm vào trong bóng tối.
…
Ánh đèn trong phòng bệnh chiếu sáng nhu hòa và yên tĩnh, có lẽ bởi vì động tác ngồi dậy của cô đánh thức Phó Tử Ngộ bên cạnh giường, anh lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô.
Đều đã trải qua giây phút cận kề sống chết, bọn họ chỉ yên lặng nhìn nhau, rồi mỉm cười.
Phó Tử Ngộ giang hai tay ôm chặt lấy cô.
“Bạc Cận Ngôn ở đâu rồi?” Giản Dao lên tiếng hỏi anh.
Phó Tử Ngộ khựng lại, trả lời: “Anh ấy sắp đến trang viên của Tạ Hàm, đó là sào huyệt của hắn.”
Giản Dao khẽ trừng to mắt, khàn giọng hỏi: “Hiện giờ rốt cuộc tình hình như thế nào?”
Nếu Bạc Cận Ngôn không có hai nhân cách, vậy thì tất cả những nguy cơ, phản bội, vui buồn mấy ngày hôm nay… Chỉ sợ đều là một vở kịch do anh đạo diễn, thiết kế một cạm bẫy đặc biệt vì Tạ Hàm vừa khôn khéo vừa đa nghi này.
Nhưng Bạc Cận Ngôn tại sao có thể làm được tất cả những thứ này? Tiếp theo, anh lại muốn làm gì?
Phó Tử Ngộ mỉm cười: “Nói ra thì dài dòng lắm. Thế cục phức tạp nhất mà đầu óc cậu ấy nghĩ ra được, khiến cho tất cả mọi người đều khó khăn khốn khổ quá chừng. Nhưng cuối cùng cũng cứu được em rồi, tất cả đều đáng giá. Đừng lo lắng, cậu ấy sẽ không có chuyện gì đâu. Tôi dẫn em đến một nơi, em sẽ hiểu thôi.”
Anh nói vậy, khiến Giản Dao hơi thoải mái một chút. Chỉ là nghĩ đến hình bóng lúc Bạc Cận Ngôn rời đi, lại cảm thấy khát vọng và đau lòng.<>
Hành động của Giản Dao cơ bản không bị trở ngại gì nên không ngồi xe lăn. Một viên thanh tra đẩy Phó Tử Ngộ, ba người đi ra khỏi phòng bệnh, tiến về phía ‘phòng bệnh của An Nham’ bên kia.
Ánh mặt trời buổi chiều trong suốt sáng sủa, tại hành lang trắng tinh yên tĩnh, so sánh với nơi giam giữ Giản Dao ở dưới đất mấy giờ trước, quả thực là khác nhau một trời một vực. Cô bất giác có chút hoảng hốt. lúc này, Phó Tử Ngộ lấy một cái bọc trong suốt từ trong túi ra đưa cho cô: “Vật trả về chủ cũ.”
Giản Dao nhận lấy nhìn qua, bước chân liền khựng lại.
Đây là bức di thư mà cô viết cho Bạc Cận Ngôn, lúc đó bị Tạ Hàm gửi đến đài truyền hình. Hiện giờ lại trở về trên tay cô.
Giản Dao nhìn nó chằm chằm, có chút ngẩn người.
Mặt giấy trắng tinh bóng loáng có rất nhiều nếp gấp chỉnh tề, cho thấy được giữ gìn rất cẩn thận. Duy nhất chỉ có phía dưới của ba câu, bị người nào đó dùng bút lông màu đen gạch mấy vạch nhỏ.
Câu đầu tiên là ‘Mơ ước trở thành một người giống như ba’;
Câu thứ hai là ‘Lần đầu tiên nắm tay, anh nói em làm anh ngứa’;
Câu cuối cùng là ‘Em đã trở thành người giống như ba và mẹ hi vọng’.
Mũi Giản Dao chua xót, trái tim lan tràn một cảm xúc không thể nói thành lời.
Anh ấy đọc hiểu rồi, hiểu được chính xác tin tức của cô.
Phó Tử Ngộ và viên thanh tra bên cạnh, nhìn thấy bộ dáng hơi thất thần của cô, cũng có chút đau lòng.
Còn nhớ hôm đó lúc nhìn thấy phong thư này, tất cả mọi người chỉ cảm thấy đau lòng và cảm động, cũng không cách nào tưởng tượng nổi, thân là người trong cuộc như Bạc Cận Ngôn sẽ cảm thấy thế nào.
Bạc Cận Ngôn lúc đó cũng thất thần chốc lát, bộ dáng vừa trầm mặc vừa lạnh lùng đó khiến cho tất cả mọi người đều toát mồ hôi.
Nhưng mà không ngờ rằng, anh đột nhiên nhàn nhạt lên tiếng, nói ra những manh mối quan trọng ẩn giấu trong bức thư:
“Người như ba cô ấy, tức là thân phận cảnh sát; cô ấy…” Anh hiếm khi khựng lại một lúc: “Lần cô ấy làm cho tôi ngứa, chúng tôi vốn không phải đang nắm tay nhau, cô ấy không thể nào nhớ lầm được, đó là ở vụ án ‘Cỗ máy giết người’. Cuối cùng, mẹ cô ấy vốn không hi vọng cô ấy làm cảnh sát. Cho nên, điều cô ấy muốn nói với chúng ta chính là, Tạ Hàm đã từng ngụy trang thành cảnh sát trong vụ án ‘Cỗ máy giết người’.”
Lúc đó suy luận của anh ấy vừa rõ ràng vừa chính xác, chỉ là ngữ điệu đặc biệt bình tĩnh và trầm thấp hơn bình thường: “Không thể nào là hình cảnh được, tất cả hình cảnh trong nước đều phải chịu sự thẩm tra tư cách nghiêm khắc, hơn nữa lúc đó phối hợp vô cùng thân cận với tôi. Chỉ có thể là cảnh sát nhân dân, bởi vì lúc đó triệu tập cảnh sát nhân dân của rất nhiều khu vực giúp đỡ điều tra hung thủ, rất nhiều người vốn không quen biết nhau…” Nói đến đây, ánh mắt của anh chợt tối lại: “Tôi nghĩ, tôi biết hắn là ai rồi.”
…
Vấn đề quấy nhiễu phía cảnh sát nhiều ngày qua, lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy, bọn họ đã có được hình của Tạ Hàm.
An Nham gần như phải xâm nhập vào tất cả các kho tư liệu, camera giám sát có khả năng liên quan của đại lục, Hồng Kông và Mỹ. Mà tung tích của Tạ Hàm này, cuối cùng cũng xuất hiện dồn dập… Hắn ngồi nghe giảng ở một đại học nào đó tại thành phố B; hắn còn đi du lịch đến một số địa điểm ở quê nhà của Giản Dao; hắn sống ở Hồng Kông với thân phận phú hào nặc danh đăng ký sản nghiệp; hắn thậm chí còn có một căn phòng ở trong tiểu khu mà Giản Dao và Bạc Cận Ngôn sống. Hắn cứ sống hành tung bất định lại ngang ngược không sợ gì như vậy.
Lần xuất hiện mới nhất gần đây nhất của hắn, chính là trên đường Bạc Cận Ngôn vượt ngục. Một camera giám sát ở trên một tòa lầu nào đó cách quảng trường khá xa, chụp được hình ảnh của hắn ở dưới lầu. Có thể khẳng định, trước đây hắn nhất định ở một chỗ nào đó trên lầu, quan sát Bạc Cận Ngôn từ xa. Mà chính nhờ lần theo manh mối đó, phía cảnh sát đã xác định được Giản Dao bị giam cầm ở trong nhà kho dưới đất của một ngôi biệt thự tại nông thôn, chỉ trước khi Bạc Cận Ngôn đi gặp hắn một ngày. Có điều cũng đồng thời điều tra được, ở dưới đó còn chôn một lượng lớn thuốc nổ.
Bạc Cận Ngôn hiểu rất rõ tính cách của Tạ Hàm, một khi phía cảnh sát công kích mạnh mẽ để cứu Giản Dao. Tạ Hàm không còn đường thoát, tất nhiên sẽ kích nổ quả bom để tất cả cùng chết. Cho nên chỉ có thể dùng trí. Anh vẫn chiếu theo kế hoạch cũ, ngụy trang thành Allen, một mình xông vào.
…
“Cũng may có thư của em, mới có thể tìm thấy em nhanh như vậy.” Phó Tử Ngộ dịu dàng nói: “Bức thư này Bạc Cận Ngôn mang bên người mỗi ngày, hôm nay rời đi mới đưa cho tôi bảo quản.”
Lòng Giản Dao lại khẽ đau, cô gấp thư lại bỏ vào trong túi của mình, khẽ nắm chặt.
‘Phòng bệnh của An Nham’ nghiễm nhiên đã trở thành trung tâm chỉ huy cho lần hành động này. Cửa sổ được che đậy kín đáo kỹ càng, vô số ánh đèn huỳnh quang của máy tính đang chiếu sáng. Lấy An Nham dẫn đầu có hơn mười người đang ngồi phía sau máy tính, đều đang tập trung tinh thần. Ngoài ra, còn có mấy thanh tra FBI cũng tụ tập ở trong này.
Giản Dao nhìn thấy hình ảnh trên màn hình máy tính đầu tiên, liền hiểu được mới vừa rồi ở trong nhà kho, làm cách nào Bạc Cận Ngôn có thể giấu giếm. Bởi vì trên màn hình có hai hình ảnh, ống kính giống y như nhau, đều là nhà kho dưới đất. Nhưng cái bên trái, xích sắt đã bị cắt đứt, vị trí vốn đang treo cô, trống trải không một bóng người; còn màn hình bên phải, một cô gái đang rũ đầu xuống bị treo trên xích sắt, huyệt thái dương bị đạn bắn thủng, ở phía dưới còn có một vũng máu nhỏ.
Giản Dao: “Đây là…”
An Nham nghe thấy tiếng nói, quay đầu lại nhìn cô một cái, khẽ giật mình. Sau đó anh lại nở một nụ cười hiếm có, nhanh chóng giải thích: “Samuel làm đó.”
Một người đàn ông da đen khoác một cái áo FBI ngồi cách anh hai vị trí, cười với Giản Dao ra dấu thắng lợi.
Giản Dao hiểu ra rồi. Cho nên ngày hôm qua sau khi xác định được nhà kho của Tạ Hàm, bọn họ đã xâm nhập vào hệ thống của hắn, trong thời khắc quan trọng, liền dùng hình ảnh giả để thay thế?
Tuy rằng không biết bọn họ làm được như thế nào, nhưng thật sự là vô cùng kỳ diệu.
Giản Dao và Phó Tử Ngộ cùng ngồi xuống trước một máy tính.
Vừa nhìn vào màn hình, lòng Giản Dao liền bị bấu chặt.<>
Đó là cửa kính trước của xe hơi đang chạy trên đường. Bên trong xe yên tĩnh, thấp thoáng truyền đến hơi thở trầm ổn của một người đàn ông. Bên cánh rừng phía trước, một tòa trang viên trắng tinh đã hiện ra trong tầm mắt.
Đây là…. hình ảnh nhìn và nghe được thông qua camera, máy nghe lén mini gắn ở trên người Bạc Cận Ngôn.
Một viên thanh tra thấp giọng giải thích: “Chúng tôi đã xác định được vị trí của tòa trang viên này chỉ mới mấy tiếng trước. Nhưng từ hình ảnh quan sát từ vệ tinh và kết quả từ máy trinh sát mini cho thấy trong trang viên rất có khả năng còn mười mấy nạn nhân bị giam cầm nữa.”
“Chúng tôi bố trí kế hoạch tấn công và giải cứu, thâm nhập vào hệ thống an toàn của trang viên, còn cần chút thời gian.” Một người thanh tra khác tiếp lời: “Vì thế, chỉ có thể để Simon đi lôi kéo hắn trước. Nhưng mà cô yên tâm, một khi tình huống không ổn, máy bay chiến đấu và đội hải quân lục chiến ở gần đó sẽ triển khai tấn công mạnh, trong vòng hai phút sẽ xác định vị trí của Simon để thực hiện việc giải cứu.”
Giản Dao nghe xong, gật đầu chầm chậm, ánh mắt quay lại màn hình.
Tuy nói như thế, nhưng mà đến cuối cùng, vì giải cứu những con tin khác, vẫn là anh một thân một mình xông vào hang hổ.
Lúc này, xe của Bạc Cận Ngôn đã bắt đầu tiến vào trang viên.
Hai cánh cổng sắt lớn màu đen nặng nề mở ra, trước mặt là mấy nhân viên vũ trang cầm súng chờ đợi, sắc mặt lạnh lùng đứng hai bên đường nhìn Bạc Cận Ngôn chằm chằm.
Xe anh chạy càng sâu vào trang viên thì lòng Giản Dao càng bị bóp chặt.
Bên ngoài màn hình, trong trang viên, xe của Bạc Cận Ngôn cuối cùng cũng dừng lại bên vườn hoa giữa trang viên.
Anh đẩy cửa xuống xe, đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, trong mắt mang theo ý cười không chút để ý, dường như không thèm nhìn đến các vệ sĩ vũ trang ở xung quanh mình.
Lúc này, một người đàn ông cao lớn, thong thả đi ra từ cửa một tòa nhà màu trắng. Hắn mặc một bộ quần dài áo sơ mi đơn giản, đầu tóc thậm chí còn có vẻ như vừa mới chải xong, trên gương mặt thanh tú trắng trẻo nhàn nhạt ý cười.
Bạc Cận Ngôn quay đầu nhìn hắn, cũng nở nụ cười, giữa chân mày thon dài ngạo mạn hiện lên một ý cười không rõ giống như vậy.
“Hi.”
“Hi.”