“Thực xin lỗi!”
Mới vừa mở mắt ra, tầm nhìn còn chưa rõ ràng, Thụ Thanh liền nghe được lời nói tràn ngập áy náy của Hoằng Nhưng, phản ứng duy nhất của Thụ Thanh chính là giương khóe miệng có chút cứng ngắc, ảm đạm cười: “Ngươi... ngươi không cần... giải thích, ta không… không sao... Khụ khụ.” Yết hầu bị đau, khiến thanh âm Thụ Thanh trở nên đứt quãng, nhưng vẫn có thể làm cho Hoằng Nhưng hiểu rõ được ý tứ mà Thụ Thanh muốn biểu đạt.
Đem ly nước ấm đã chuẩn bị tốt, nhuận đến trong miệng Thụ Thanh, nhìn thấy đôi lông mày nhíu lại của đối phương bắt đầu giãn ra, Hoằng Nhưng mới mềm nhẹ đem Thụ Thanh phù tựa vào lồng ngực mình, đau lòng nhìn hai gò má tái nhợt của Thụ Thanh hồi lâu, thấy trong mắt hắn đã không có màu đen bóng như ngày xưa, ngược lại chỉ còn lại có mơ hồ cùng ảm đạm sau khi bị ốm đau tàn phá, thần cánh hoa thích mỉm cười, cũng đã khô nứt tái nhợt, mà gương mặt luôn luôn sáng ngời, cũng trở nên không còn sinh khí, nhận thấy hết thảy những điều này ở trong mắt, khiến Hoằng Nhưng có chút thống khổ cúi đầu gục trên vai Thụ Thanh, đều là lỗi của y, nếu thân phận của y không mang đến cho Thụ Thanh áp lực cùng bất an, Thụ Thanh sẽ không trốn chạy, nếu y chú ý tới sự khác thường của Thụ Thanh trước khi rời đi, cũng sẽ không làm Thụ Thanh chịu nhiều cực khổ như vậy ở bên ngoài, nếu trước đó y không có tàn nhẫn phóng thích nỗi tức giận của mình như thế, Thụ Thanh cũng sẽ không càng thêm bị tổn thương, nếu...
Bao nhiêu tự trách đó, khiến Hoằng Nhưng cả người cứng ngắc, tay khoát lên bên hông Thụ Thanh, cũng bất giác nắm chặt thành quyền, cho đến khi cảm giác mu bàn tay có một bàn tay lạnh lẽo khác ôn nhu chạm đến, Hoằng Nhưng mới thu hồi thống khổ, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chủ nhân bàn tay vẫn như cũ, thản nhiên mỉm cười với y, giây phút ấy khiến tâm Hoằng Nhưng như được ấm áp bao phủ, y cúi đầu, đem môi mình dán tại trên đôi môi lạnh lẽo của Thụ Thanh, không có động tác tiến thêm một bước, cũng không có không khí tình dục, giờ khắc này Hoằng Nhưng chỉ thầm muốn chứng minh Thụ Thanh đã về tới bên mình, hắn còn sống, khiến nội tâm bất an của y rốt cục cũng được thả lỏng...
Thấy Hoằng Nhưng tự trách khổ sở như thế, Thụ Thanh có chút đau lòng nâng tay lên, dịu dàng nhu nhu chỗ giữa lưỡng mi của Hoằng Nhưng: “Ta... Khụ khụ... Thật sự không sao, ngươi không cần lo lắng.” Gương mặt tái nhợt gần như trong suốt, khiến những lời này của Thụ Thanh có vẻ không hề có sức thuyết phục.
“Ta biết, ta sẽ không để cho ngươi có chuyện, tin tưởng ta.” Nhãn đồng nghiêm túc trừng nhìn hai gò má gầy yếu của Thụ Thanh, hứa hẹn trong lời nói, khiến lòng Thụ Thanh có loại cảm giác đau nhức nồng đậm, con người luôn có sinh, có tử, đây đều là quy luật không thể kháng cự, nếu ngày đó thực tới, Hoằng Nhưng sẽ ra sao?
Cốc cốc...
Nghe được tiếng gõ cửa, Hoằng Nhưng nhíu mày, chưa kịp quát mắng người bên ngoài, Thụ Thanh đã ôn nhu vỗ vỗ tay Hoằng Nhưng: “Chắc là có chuyện quan trọng, cho hắn vào đi.”
Không muốn phật ý Thụ Thanh, Hoằng Nhưng đành phải gật gật đầu, kéo chăn lên cho hắn, mới để Tiểu Đức Tử bên ngoài tiến vào.
“Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, khấu kiến Triệu đại nhân.” Biết trước đó Hoàng Thượng đã căn dặn bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào quấy rầy, nếu không phải gặp chuyện khó giải quyết, một nô tài từ nhỏ đã phụng dưỡng Hoàng Thượng như y, cũng không dám tiến vào chọc Hoàng Thượng mất hứng.
“Chuyện gì?” Hoằng Nhưng híp đôi mắt nguy hiểm, nhìn quét qua Tiểu Đức Tử.
Không dám nhìn ánh mắt lạnh như băng của Hoàng Thượng, Tiểu Đức Tử vội cúi đầu thấp càng thấp: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, một chén trà nhỏ trước, có một đám hắc y nhân ám nhập hành cung, bị thị vệ phát hiện, nhưng bọn hắn võ công kỳ quái, phát hiện bốn phía có bố trí, liền đã đào tẩu hết, chúng nô tài làm việc bất lực, không thể bắt được đạo tặc.”
Cảm giác sự tình kỳ quái, Hoằng Nhưng trâu mi suy nghĩ sâu xa: “Bọn họ có thể có người bị thương?”
“Không có, chính là khi phát hiện chung quanh sân có đặt an hồn tán, bọn chúng liền toàn bộ rút lui khỏi.”
“Sau khi chúng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhất định còn có thể lại đến, tối nay tăng mạnh phòng giữ, sai Hổ Dũ an bài một chút, ngày mai quay về kinh.”
“Dạ!” Tiểu Đức Tử chậm rãi lui ra, sau khi đem cánh cửa một lần nữa khép lại, Hoằng Nhưng mới quay đầu nhìn về phía Thụ Thanh trong lồng ngực cũng mang theo vẻ trầm tư: “Làm sao vậy?”
“Không có gì!” Khẽ giương khóe miệng, Thụ Thanh có chút mệt mỏi nhắm lại hai mắt, sẽ không là Mộ Hàm, y cùng với Mộ Hàm quen biết mới ngắn ngủn mấy ngày, chắc sẽ không chấp nhất đối với hắn như thế đâu, hẳn chỉ là một ít vây cánh đến ám sát đi! Nhưng bất an trong lòng, lại khiến hắn linh cảm sẽ có chuyện phát sinh...