“Hoằng Nhưng, ngươi nói xem.. đây là lần đầu tiên Viêm Hồi rời khỏi kinh thành, y sẽ quen được với cuộc sống bên ngoài chứ?” Thụ Thanh sau khi tiễn bước Viêm Hồi xong, liền đặt mình ngồi trên chiếc ghế trong tẩm cung, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng hỏi Hoằng Nhưng đang khoác trên mình tấm áo long bào kim sắc rực rỡ, khuôn mặt lắng sâu nét thâm tình. [kim sắc = màu vàng]
Hoằng Nhưng dịu dàng vòng tay ôm Thụ Thanh vào lòng, cúi đầu đặt một nụ hôn phớt qua trên đỉnh đầu hắn: “Ngươi đó! Suốt từ đêm qua, cứ luôn lo lắng vấn đề này, Viêm Hồi tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nó cũng là thái tử của Long Hãn quốc này, là hoàng đế tương lai của một nước. Ngươi hẳn là nên tin tưởng nó.. được rồi, đừng nghĩ chuyện này nữa, đêm qua ngươi cũng không nghỉ ngơi, đi ngủ một lát đi.” Lần nữa ở trên môi hắn in lại một nụ hôn nhẹ nhàng, Hoằng Nhưng mới cẩn thận đem Thụ Thanh bế lên, mà chất giọng mang đầy sự ghen tuông kia, Thụ Thanh vì đang mải lo lắng cho Viêm Hồi cũng không nhận ra.
Đem hắn khẽ đặt trên long sàng lớn, nhẹ nhàng cởi bỏ ngoại bào trên người Thụ Thanh, Hoằng Nhưng mang theo yêu thương dịu dàng nói bên tai hắn: “Ta đi lâm triều. Trước khi ta trở về ngươi không được phép rời giường.”
Thụ Thanh khuôn mặt treo đầy mệt mỏi khẽ lắc đầu: “Ta không sao mà.”
Nhíu mày, Hoằng Nhưng mang theo ngữ điệu trêu tức, cười hỏi: “Tinh thần của ngươi tốt như thế, vậy chúng ta tối nay có thể hay không....”
Vươn tay che lại đôi môi mang theo nụ cười gian tà của Hoằng Nhưng: “Ta… ta muốn ngủ.” Đỏ mặt, Thụ Thanh làm bộ đánh ngáp một cái, nhanh nhẹn quay về nằm trên giường, nhắm chặt lại đôi mắt trong trẻo.
Nhìn biểu tình ‘đáng yêu’ của Thụ Thanh, ý cười bên môi Hoằng Nhưng càng đậm, đắp chăn ngay ngắn lại cho hắn, tiếp theo ở trên mắt hắn ấn xuống một nụ hôn: “Viêm Hồi sẽ không sao đâu, ngủ đi.”
Ngữ điệu nhẹ nhàng, hơn nữa Hoằng Nhưng đặc biệt có tiếng nói từ duệ, dường như có loại cảm giác trấn an lòng người, khiến Thụ Thanh sẵn có cảm giác mệt mỏi, cũng dần dần thấy buồn ngủ một chút.
Sau một nén hương, cho đến khi Hoằng Nhưng nghe được hơi thở đều đặn của Thụ Thanh, mới mang theo khuôn mặt ôn nhu đứng dậy, đem chăn đắp lên phía trước cho Thụ Thanh, sợ quấy nhiễu đến giấc ngủ của hắn, động tác y vô cùng nhẹ nhàng, dùng môi của chính mình, khẽ dán lên đôi môi cánh hoa mềm mại của đối phương, sau đó lưu luyến tách ra, chỉ là một động tác đơn giản, lại khiến cho tâm can Hoằng nhưng ngập tràn xúc cảm hạnh phúc.
Bước ra ngoài cửa, ngũ quan tinh túy trên mặt Hoằng Nhưng vốn chỉ dịu dàng đối với riêng mình Thụ Thanh, nháy mắt lại biến trở về vẻ lạnh lùng uy nghiêm như cũ.
Tiểu Đức Tử cúi gập người, hành lễ với Hoằng Nhưng, mở miệng nói: “Hoàng Thượng, cỗ kiệu đã chờ ở ngoài điện.”
“Ân.” Hoằng Nhưng lãnh đạm lên tiếng, ra lệnh phân phó: “Triệu đại nhân vừa mới ngủ, đi truyền lệnh, trước khi hắn tỉnh lại, bất luận là ai cũng không thể gây ồn ngoài tẩm điện, trái lệnh xử phạt năm mươi đại bản.”
“Nô tài tuân chỉ.” Lập tức, toàn bộ nô tài thị hầu ở ngoài tẩm điện quỳ hai đầu gối xuống mặt đất: “Cung đưa....” Lời còn chưa nói xong, Hoằng Nhưng đã lạnh lùng ra hiệu câm miệng bằng động tác, quả nhiên người phía dưới ai cũng đều không dám hó hé thêm một lời. Quay sang Tiểu Đức Tử, Hoằng Nhưng nghiêm mặt ra dấu cho hắn. Tiểu Đức Tử hiểu ý nhẹ giọng nói thầm vào tai Phó tổng quản phủ nội vụ Tiểu Khởi Tử bên cạnh: “Đi truyền lệnh, trước khi Triệu đại nhân thức dậy, trong ngoài tẩm điện, cấm khẩu lễ.”
“Dạ.”
Nhìn thoáng qua Ảnh Thạch Châm, Tiểu Đức Tử lần nữa nhẹ giọng nhắc: “Hoàng Thượng.”
Hoằng Nhưng thoáng gật đầu, xoay người tiến về phía long kiệu chờ sẵn đã lâu...