“À, họ đang ở ngoài kia kìa, bọn ta đã ra ước định ba ngày, hai người đó ngày mai mới có thể vào đây.”
Thụ Thanh đi xuống giường, lo lắng đứng dậy dời bước đến phía trước cửa sổ, đẩy ra cánh cửa quả nhiên nhìn thấy hai người kia đang đứng như pho tượng ở bên ngoài, chợt cảm giác có một loại tư vị không biết là gì đang sôi trào trong phế phủ: “Tiền bối, ta muốn rời đi luôn hôm nay, có thể chứ?”
An tâm tựa vào lồng ngực của Mục Ngôn, Mục Ngữ quơ quơ cánh tay: “Đương nhiên không thể, với tình trạng của ngươi hiện giờ thì chưa đi đâu được đâu.”
“Nhưng là....”
“Không có nhưng nhị gì cả, ngươi cũng không cần lo lắng cho hai người kia, bọn họ đều không ăn không uống mà đứng như thế được hai ngày rồi đấy, đứng thêm một ngày nữa chắc cũng chẳng vấn đề gì, nếu thực sự xảy ra chuyện, ta sẽ chữa trị miễn phí cho bọn hắn.”
Cảm giác đau lòng còn chưa tan, một tiếng sấm rền liền truyền đến từ phía chân trời, điều này khiến tâm tình Thụ Thanh càng thêm lo lắng, quả nhiên ngay sau đó mưa gió kéo đến, tiếng sấm ầm vang, thanh âm hỗn loạn đan xen vào nhau, những giọt mưa lớn rơi trên mặt đất vang lên tiếng lộp độp.
Mục Ngữ ngăn Thụ Thanh lại: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Tiền bối, ta...”
“À, ta biết rồi, ngươi lo lắng cho bọn họ, đúng không?!” Mục Ngữ láu lỉnh đảo mắt một vòng, có chút ngả ngớn cúi đầu thiếp sát đến trước mặt Thụ Thanh: “Vậy ngươi để ý người nào nhất trong hai người kia?”
“Ta....” Thụ Thanh chần chờ một chút, nếu như ngày xưa, hắn sẽ không chút do dự trả lời là Hoằng Nhưng, nhưng đối mặt với sự quan tâm cùng thâm tình của Mộ Hàm, cho dù là một trái tim vô tình cũng sẽ có rung động, cảm giác mê hoặc này khiến hắn không biết phải quyết định như thế nào.
“Hị hị, ngươi tiêu rồi.” Mục Ngữ cười xấu xa ghé vào trên vai Mục Ngôn: “Bất quá chúng ta sẽ có trò hay để xem.”
Mục Ngôn nhướn mày, lấy từ trong ngực ra một bao hạt dưa đưa cho Mục Ngữ, tuy rằng không nói gì, lại vẫn cho thấy y cùng Mục Ngữ chính là bảo trì lập trường đi xem trò vui.
Nhìn bộ dáng ‘không liên quan đến mình’ của hai người trước mắt, Thụ Thanh buông tiếng thở dài, một lần nữa đi về phía cửa sổ, nhìn hai người bên ngoài đã bị ướt mưa đến vô cùng chật vật, Thụ Thanh có một cảm giác đau lòng nói không nên lời: “Tiền bối, ta có thể ra đưa ô cho bọn hắn không?”
“Ừm! Đương nhiên không thành vấn đề.” Mục Ngữ tạm dừng một chút, trong nụ cười không đứng đắn hòa lẫn một chút quỷ dị: “Bất quá... Ta đây chỉ có một cái ô, muốn hay không?”
‘Một cái ô’, Thụ Thanh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghịch ngợm của Mục Ngữ, bất đắc dĩ chỉ có thể gật gật đầu: “Cám ơn tiền bối.”
“Hì hì, đừng khách khí, đừng khách khí.” Mục Ngữ phẩy phẩy tay cười, sau đó liền đặt mông ngồi xuống chiếc ghế mà Mục Ngôn vừa mới đặt đến trước cửa sổ: “Ô để ở phía sau cửa ấy.” Bỏ lại những lời này, Mục Ngữ liền quay đầu ra ngoài cửa sổ, một bộ biểu tình xem kịch vui cùng Mục Ngôn vừa cắn hạt dưa, vừa nhỏ giọng nói thầm gì đó.
Nhìn cặp lão ngoan đồng này, Thụ Thanh chỉ có thể cười thở dài, hắn ấn theo phương hướng Mục Ngữ đã chỉ, quả nhiên tìm được một chiếc ô bị chủ nhân nó vứt xó trên đất, Thụ Thanh cúi người, mới vừa cầm ô trong tay, một thoáng mơ hồ ập đến trước mắt khiến hắn vội bíu lên vách tường bên cạnh, chờ một lát sau, hắn mới mở đôi mắt còn hơi mông lung, nhu nhu cái trán đau đớn, Thụ Thanh có chút nghi hoặc, không biết tại sao, trong thân thể hắn dường như đang có một cỗ nhiệt khí kỳ dị đang chạy tán loạn, cảm giác xa lạ khiến cả người hắn nóng lên, mải để tâm đến điều này, hắn bởi vậy cũng không có chú ý tới nhị lão phía sau mình đang nở nụ cười đầy quỷ kế...