Đi bộ hồi lâu, chờ đến khi thấy rõ ở cách mấy bước xa trước mắt, một nam hài mặc hắc y đang ngồi trên đất, ẩn trong góc tối, cước bộ của Thụ Thanh đột nhiên khựng lại, nơi này dù sao cũng là nhà người khác, hành động của hắn vẫn coi như lẻn vào đi, nhưng bộ dáng không hề để ý tới hắn của đối phương, khiến hắn cũng có chút an tâm, Thụ Thanh giương mắt nhìn cánh cửa tràn đầy ánh mặt trời ngay bên cạnh nam hài, lại liếc mắt đánh giá vẻ lạnh băng không hợp tuổi đang tản ra khắp người y, Thụ Thanh vẫn là hạ quyết tâm đánh cược, hắn chậm rãi đi về phía trước, giữa đường lúc đi qua nam hài, hắn nhịn không được nhìn sang đứa trẻ vẫn không hề động đậy kia, nhưng khoảnh khắc ấy lại khiến Thụ Thanh bất giác ngừng bước chân, hắn giương mắt nhìn nhìn con đường đã ở trước mặt, lại tò mò nhìn thoáng qua cậu bé hoàn toàn không thèm để ý đến dòng máu đỏ tươi đang không ngừng cuồn cuộn chảy xuống trên người mình, Thụ Thanh thở dài một hơi, cuối cùng vẫn là ngồi xổm xuống trước mặt nam hài, thoáng nhìn lướt qua cánh tay đã bong mất lớp da của đối phương, liền dùng sức xé xuống một mảnh vải lớn từ chính góc áo ngoại sam của mình, đang muốn băng bó cho đứa nhỏ, nam hài mang vẻ mặt im lặng lại không biết khi nào thì rút ra chủy thủ đặt trên cái cổ vẫn còn mang vết thương hằn đỏ của Thụ Thanh.
Không biết tại sao, nhìn ánh mắt cực băng của nam hài kia, hắn luôn cảm thấy nó cực kỳ tương tự với ánh mắt Mộ Hàm khi lần đầu gặp mặt: “Cánh tay của ngươi cần băng bó.”
Nam hài gợi lên một đường cong lạnh lùng trên khóe môi: “Không cần.” Hai chữ đơn giản, lại ẩn chứa băng hàn.
“Ta thân vô nội lực, căn bản không thể tạo nên thương tổn gì cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không tin tưởng vào võ công của chính mình sao?” Lộ ra chút ý cười, khẩu khí của Thụ Thanh vô cùng thoải mái, tuyệt không giống như đang bị người ta kề dao lên cổ, ngược lại cứ như đang cùng bằng hữu nói chuyện phiếm vậy.
Đối với phép khích tướng của Thụ Thanh, lãnh mâu hờ hững của nam hài vẫn bình tĩnh như cũ, không có giận giữ nóng nảy như nam hài bình thường, chỉ có thái độ bình thản: “Không cần.” Ở trong thế giới của y, cho tới bây giờ đều là cô đơn chiếc bóng, gặp được chuyện gì đều là một mình y chậm rãi bò lên từ nơi vừa té ngã, những người xung quanh đều không có liên quan, thái độ xa lánh, khiến y tuổi còn nhỏ cũng có thể cảm nhận được nhân tính lạnh lùng, dần dà y đối với chuyện tiếp cận người khác, đều luôn mang hoài nghi cùng im lặng, không phải y không muốn tin tưởng, mà là không dám, ở trong ý niệm sinh tồn của y, chỉ cần một chút sai lầm, cũng sẽ tặng cho địch nhân một cơ hội trí mạng...
Đối với một người giang hồ, đề phòng như thế cũng là phải thôi. Nhưng đã trải qua vô số sóng to gió lớn, Thụ Thanh vẫn không thể ngăn được sự thương tiếc đối với nam hài còn chưa đến tuổi vấn tóc này, cảm nhận thấy sự lạnh lùng của nam hài, cũng có thể cảm giác được tinh phong huyết vũ dưới vẻ lạnh lùng đó, nhưng Thụ Thanh vẫn không hề sợ hãi, mà chỉ thản nhiên mỉm cười: “Không phải ai làm gì cũng đều phải có mục đích đâu.”
Dùng ánh mắt soi xét nhìn người trước mặt, Lê Hân lặng im không nói gì, nhưng chủy thủ kề trên cổ Thụ Thanh vẫn không di động mảy may.
“Cánh tay của ngươi đang chảy máu, cần băng bó.” Hiểu rõ người giang hồ bọn họ phòng bị cẩn thận, cũng không phải dễ dàng có thể giải trừ như vậy, nhưng hắn vẫn gắng kiên trì.
“Không cần.” Vẫn là hai chữ này, nhưng khẩu khí đã mất đi sát khí, lưu lại chỉ còn sự đạm mạc lạnh băng.
Thụ Thanh không phải không có cử động, liền ngồi xổm trước mặt nam hài, không chịu tời đi, cũng không nói gì nữa, hắn vẫn chấp nhất muốn băng bó vết thương cho đối phương, có lẽ là nhãn đồng cô đơn của y khiến hắn hồi tưởng lại Viêm Hồi thời thơ ấu, cũng liên tưởng đến Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm, có lẽ hai người họ đều có...
Tầng băng trong mắt nam hài dường như đã dần tan ra, nghi hoặc vờn quanh nơi ánh mắt y, không rõ tại sao bản thân vốn luôn luôn lãnh huyết lại chậm chạp chưa hạ thủ chấm dứt sinh mệnh của nam nhân mang nụ cười dịu dàng trước mặt, chẳng lẽ y còn chưa muốn xa rời sự ấm lạnh của thế gian? Nghĩ đến đây, khóe môi Lê Hân càng thêm băng hàn, chủy thủ lạnh lẽo đặt tại trên cổ Thụ Thanh cũng càng thêm dùng sức, khiến cái cổ trong vòng một ngày đã chịu đủ tổn thương của Thụ Thanh lại chảy xuống một dòng chất lỏng đỏ tươi, đè cả lên dấu vết trước đó, khiến vết thương càng thêm ghê người.
Tuy rằng vẫn cảm thấy đau đớn, nhưng nụ cười của Thụ Thanh vẫn không thay đổi chút nào, nghiêm túc kiên định nhìn nam hài, kiên định nhìn vào sự cô tịch trong đôi mắt đứa trẻ...
Hai người đối diện hồi lâu, đáy mắt Lê Hân thoáng hiện lên dao động, tay nắm chủy thủ cũng bắt đầu có dấu hiệu buông lỏng, thu liễm khí thế thù địch, rút lại chủy thủ, những động tác này của Lê Hân khiến Thụ Thanh tươi cười càng thêm ôn hòa, không có thanh chủy thủ bén nhọn kia ngăn trở, hắn mới mỉm cười đem tay nam hài nhẹ nhàng nâng lên, dùng tấm vải cầm trong tay đã lâu cẩn thận bọc lại nơi bị thương của nam hài, băng bó xong, Thụ Thanh mới đứng lên: “Đã băng xong rồi, về nhớ bôi thêm thuốc nhé.”
Nâng cánh tay lên, đáy mắt băng hàn của Lê Hân hiện lên một tia hào quang, y đem mắt lại dời về phía nơi y vừa tạo thành tổn thương cho Thụ Thanh: “Miệng vết thương của ngươi.”
“Chỉ là rách một lớp da thôi, không sao đâu.” Nhìn nam hài không nói nữa, Thụ Thanh mỉm cười gật đầu một cái, xem như chào hỏi, đang muốn cất bước rời đi, âm thanh lạnh lùng của nam hài vẫn truyền vào trong tai Thụ Thanh.
“Đây không phải lối ra, mà là đường dẫn tới khu rừng Tuyệt Sát.”
Nghe được cái tên huyết tinh như thế, cho dù không biết, Thụ Thanh cũng có thể dựa theo hai chữ Tuyệt Sát này mà định nghĩa được, cũng bắt đầu may mắn vì sự chấp nhất vừa nãy của mình đối với nam hài, bằng không, hiện tại nói không chừng hắn đã hóa thân thành một bộ hài cốt, bị vứt bỏ trong khu rừng hoang dã, nghĩ đến đây mồ hôi lạnh liền chảy xuống dọc theo lưng, hắn quay đầu cảm kích nhìn thoáng qua nam hài, mà đối phương chỉ lạnh lùng đứng lên, bước chân không nhanh không chậm đi về hướng trái ngược, nhận ra ý tứ của nam hài, Thụ Thanh cũng yên lặng đi theo phía sau y, tìm lối ra thật sự...