• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trẫm cho ngươi thời hạn ba ngày, nếu hắn chấp nhận tình cảm này của người... Trẫm sẽ giúp ngươi.” Cố nén sự nóng nảy cùng lo lắng trong nội tâm, Hoằng Nhưng nhìn thẳng vào mắt Hồi Vân, cho ngươi một cơ hội, cũng là cho chính trẫm một cơ hội duy nhất.

Nghe hoàng huynh nói vậy, trên gương mặt Hồi Vân liền bừng lên kinh hỷ, lại khấu đầu xuống đất một cái, mới hướng Hoằng Nhưng nói: “Tạ hoàng huynh.” Khóe miệng y mang theo một nụ cười hạnh phúc, trong đôi mắt lóe ra tia sáng, khiến tâm Hoằng Nhưng càng thêm đau đớn từng hồi.

Hoằng Nhưng xoay người, đưa lưng về phía Hồi Vân: “Ngươi không được quên, ngươi chỉ có thời gian ba ngày.” Là kỳ hạn của ngươi, cũng là của trẫm...

“Dạ, hoàng huynh.” Gương mặt Hồi Vân mang theo tiếu ý ôn nhu mà vui sướng, nguyện vọng nhiều năm nay có lẽ sắp được trở thành thực hiện, cảm giác ấm áp tràn đầy cõi lòng này, khiến niềm hạnh phúc của y nhanh chóng lan tỏa ra khắp khuôn mặt, nhưng khi vui vẻ qua đi, còn để lại chính là nỗi chua xót tiếc nuối đối với ngày xưa, lẳng lặng hít sâu một hơi, y nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này, không thể để hạnh phúc cùng Thụ Thanh vuột mất khỏi bàn tay... “Hoàng huynh ta có thể, đưa Thụ Thanh đi không?” Nỗi nhớ nhung đã nhiều ngày không gặp, khiến lòng Hồi Vân có loại cảm giác trống rỗng.

“Không thể!” Ý thức được phản ứng của mình quá mạnh, Hoằng Nhưng vội giảm nhẹ thanh âm: “Hắn bị thương, tạm thời còn chưa thể rời đi.”

“Bị thương?” Trái tim Hồi Vân khẽ run rẩy: “Hoàng huynh, thương thế của Thụ Thanh có nặng không? Giờ hắn đang ở đâu rồi? Tại sao Thụ Thanh lại bị thương?!” Bởi vì quá lo lắng, Hồi Vân nhíu chặt lại lông mày.

Hàng loạt câu hỏi gấp gáp cùng sốt ruột của Hồi Vân liên tiếp ập tới, lọt vào trong tai khiến Hoằng Nhưng vô cùng khó chịu, giọng nói của y trở nên lạnh băng, tay chắp sau lưng cũng bất giác siết chặt thành quyền, khớp xương phát ra tiếng kêu răng rắc, nhưng Hồi Vân lúc này một lòng chỉ nghĩ đến Thụ Thanh, nên hoàn toàn không có chú ý: “Thương thế hiện tại của hắn đã ổn, giờ đang nghỉ ngơi ở trong tẩm điện của trẫm.” Nghĩ đến nguyên nhân Thụ Thanh bị thương, gương mặt cương cứng của Hoằng Nhưng rõ ràng có chút dịu đi, thanh âm cũng ẩn giấu sự dịu dàng mỏng manh mà ngay cả y cũng không có chú ý tới: “Hắn là vì trẫm mà bị thương.”

Năm chữ ‘Tẩm cung của Hoàng huynh’ này tựa như một nhát chém làm trái tim Hồi Vân đau đớn, nỗi nghi hoặc y vẫn cố giấu dưới đáy lòng cũng chậm rãi dấy lên: “Hoàng huynh, ngươi....”

Không muốn nhiều lời, Hoằng Nhưng xoay người lại: “Ngươi đi thăm hắn đi!”

“... Dạ, hoàng huynh.” Chăm chú nhìn tới tấm lưng vẫn như mọi khi của hoàng huynh, Hồi Vân đứng lên, không muốn nghĩ sâu về chuyện này, hơn nữa trong đầu đều đang tràn ngập nỗi lo lắng đối với Thụ Thanh, khiến y vội vàng hành lễ hướng phía Hoàng Thượng: “Thần đệ cáo lui.”

Hoằng Nhưng gật gật đầu, trở lại trước bàn, nhìn bản tấu chương đang cầm trong tay, những con chữ lọt vào trong mắt lại không tài nào hấp thu được, tất cả hình ảnh hiện lên trong đầu lại đều là nụ cười của Thụ Thanh, còn có lời nói kia của Hồi Vân.

‘Ta muốn cưới Triệu Thụ Thanh....’ ‘Ta thương hắn, ta muốn lấy hắn, ta không quan tâm hắn là một nam nhân’, những câu nói đó tựa như lời ma chú cứ quẩn quanh y không rời, Hoằng Nhưng phiền muộn gạt toàn bộ đồ vật trên bàn xuống đất, y ôm ngực, nhắm mắt lại, cảm thụ nỗi đau xót kia đang cuộn trào trong máu, cuối cùng xuyên thấu tới trái tim y, cảm giác này rốt cuộc là minh chứng cho sự thay đổi trong cõi lòng lạnh băng của y, hay là sự ghen tị đối với Hồi Vân?...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK