• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tỉnh lại từ trong cơn mê man, nhận ra người đang ngồi bên giường là Hoàng Thượng, Thụ Thanh vội chống cánh tay hư nhuyễn muốn nâng thân dậy, lại bị Hoàng Thượng ấn nằm lại xuống giường: “Ngủ thêm chút nữa đi.”

Thụ Thanh lắc đầu, cảm giác hỗn loạn trong trí óc khiến hắn cũng không còn để ý đến lễ tiết thường ngày nữa, vả lại cơn nhức nhối khắp toàn thân cùng cơn đau đớn kịch liệt trước ngực, làm hắn bất giác nhíu lại lông mày, cho đến khi có một xúc cảm lạnh lẽo thiếp lên trán, Thụ Thanh mới thả lỏng mi kết, không có tâm tư đi tìm hiểu xem thứ giúp hắn có cảm giác mát dịu thoải mái kia là gì, Thụ Thanh lại mê man chìm vào trong mộng cảnh.

Nhìn sắc mặt Thụ Thanh đã không còn tái nhợt như lúc đầu, sự ôn nhu từ sâu trong nội tâm Hoằng Nhưng bất giác tràn ra, nghe tiếng thở nhè nhẹ của đối phương, điều đơn giản này lại khiến kẻ quý vi thiên tử như Hoằng Nhưng có loại cảm giác lo lắng kỳ lạ đang chảy vào trong tâm, Hoằng Nhưng nâng cánh tay, áp lên chính ngực mình, dường như thật sự có thể thông qua bàn tay cảm nhận được nhịp đập của trái tim đã trống rỗng nhiều năm kia, đắm chìm sâu vào trong đó, đây là thứ mang tên ‘ấm áp’ mà người ta vẫn thường nói đến sao? Cũng chính là hạnh phúc duy nhất mà đời này y gặp được?

Tiểu Đức Tử đứng ở ngoài cửa, sợ làm phiền đến Triệu đại nhân nghỉ ngơi, đành nhẹ giọng hỏi: “Hoàng Thượng, Mẫn Thân vương cầu kiến.” Đối với người võ công thâm hậu, chỉ cần là thanh âm rất nhỏ đều có thể lọt vào trong tai, cho nên Tiểu Đức Tử đối với tiếng nói khẽ như thế của mình không chút nào lo lắng.

Hoằng Nhưng dùng cặp mắt trầm tĩnh nhìn Thụ Thanh đang nằm ngủ trên giường: “Bảo y chờ ta ở Thiên điện.”

“Nô tài tuân chỉ.”

Cẩn thận kéo chăn lên cho Thụ Thanh, nhìn mái tóc dài đen tuyền của hắn xõa quanh gối, Hoằng Nhưng nhịn không được cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên thái dương của Thụ Thanh, nụ hôn đơn giản không hề mang tình sắc này, lại khiến Hoằng Nhưng có loại cảm giác tim đập gia tốc của mối tình đầu, khẽ hôn trán Thụ Thanh lần nữa, lại tận hưởng cảm giác nồng đậm ngọt ngào lâng lâng trong lòng, Hoằng Nhưng mới đứng lên, đi về phía Thiên điện, mà kẻ luôn luôn có tính cảnh giác cao như Hoằng Nhưng lại không có chú ý tới ở cột trụ bên cạnh, tiểu thái tử —— Viêm Hồi đứng đó đã lâu...

Nhìn bóng dáng phụ hoàng đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Viêm Hồi mới hiện thân từ sau cây cột, tuổi còn nhỏ, nhưng y đã có võ nghệ cao cường, mặc dù còn xa xa mới đuổi kịp phụ hoàng, nhưng cũng là kỳ tài khó gặp. Đầu óc so với những tiểu hài tử cùng tuổi cũng hiểu biết hơn rất nhiều, nhưng y vẫn không rõ cảnh phụ hoàng hôn Sư phó kia mang hàm nghĩa gì.

Y ngồi vào bên cạnh Thụ Thanh, nhìn người mặc dù chỉ ở chung trong thời gian ngắn, lại dạy y rất nhiều tri thức khác lạ, cũng là người duy nhất thật lòng quan tâm đến y, gương mặt luôn mang theo mỉm cười, giờ lại tái nhợt không còn sinh khí nằm ở đây, tiểu Viêm Hồi rốt cục cũng hiểu được bài giảng đầu tiên của Sư phó về sinh và tử, thì ra tử vong thật sự rất đáng sợ, sẽ làm người ta có loại cảm giác chưa xót muốn rơi lệ, y nâng lên bàn tay nho nhỏ, đặt dưới hơi thở mỏng manh của Sư phó, cảm nhận được dòng hô hấp nhẹ nhàng phả vào ngón tay, kẻ chưa từng bao giờ cười như Viêm Hồi lại bất giác khẽ nhếch lên khóe miệng, nhưng an tâm qua đi, y lại có chút oán hận vị phụ hoàng mà y vẫn luôn sùng bái. Tiểu Viêm Hồi nhìn gương mặt Sư phó, trong lòng âm thầm thề: Sư phó, ngài yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngài, ta sẽ trở nên rất rất mạnh, sẽ không cho bất luận kẻ nào làm hại tới ngài. Trong mắt Viêm Hồi hiện lên một tia lưu quang kiên định. Ánh sáng cùng lời thề ấy, sau này đã nở rộ thành đóa hoa dị sắc trên con đường trưởng thành của y...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK